Hắn bị Dương Thủ Văn đạp một cái, ngũ tạng lục phủ giống như bị giẫm nát, đứng ở nơi đó, sắc
mặt tái nhợt như tờ giây.
– Vừa rồi tiểu nương tử nói, bên ngoài tường có tiếng động.
– Tiểu nhân nghe vậy, lo lẳng có kẻ trộm đến, cho nên liền núp trong bóng tối, nhìn thấy Đại Lang từ ngoài tường nhảy vào. Chẳng qua là trời khá tối, tiểu nhân không thấy rõ ràng, vì thế liền tiến lên đánh một côn, kính xin Đại Lang thứ tội.
Tống An thao thao bất tuyệt, bộ dáng đương nhiên.
Chỉ có điều Dương Thủ Văn thấy khóe miệng gã hơi nhếch lên, còn có gì không hiểu, người này là cổ ý trốn ở nơi này đánh lén.
– Hủy Tử, sao lại thế này?
Dương Thừa Liệt lúc này đã đuổi tôi tớ đi, trở lại hậu viện, phát hiện Tống An đã ở đó.
Mà Dương Thanh Nô thì bộ dạng giống như gặp quỷ, không ngừng vặn vẹo.
– Không có việc gì, con vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, khi trở về có thế kinh động đến Thanh Nô, vì thế nàng tìm Tống An giúp đỡ.
– Thanh Nô, ta nói với muội. Vừa rồi thực không phải cố ý. Ta cũng không nghĩ đến lá gan của muội lớn như vậy, đi ra liền nhảy lên người của ta. Cũng không biết trong khe nước đó có thứ gì, vừa rồi ta núp ở dưới, ngay cả bản thân cũng
cảm thấy ghê tởm.
- Đừng nói nữa!
Dương Thanh Nỏ quát to một tiếng, quay đầu nói với Tống thị:
– A nương, con muốn tắm rửa.
Con ngươi Tống thị chợt lóe, làm sao có thể không nhìn ra vấn đề trong đó chứ?
Vừa rồi Dương Thanh Nô nói là muốn đi tiếu, sau khi ra ngoài liền chưa trở về… Nha đầu kia nhất định là phát hiện Dương Thủ Văn đi ra ngoài, cho nên cố ý mai phục ở nơi đó, muốn đánh lén Dương Thủ Văn. về phần Tống An, tuyệt đối là một tên trung thành và tận tâm. Đáng tiếc quan niệm về gia tộc của gã quá mạnh mẽ, đến bây giờ còn không hiểu rõ, nơi này là Dương phủ, cũng không phải là Tống gia.
Nghĩ đến đáy, trong lòng Tống thị đã có ý tưởng.
Dương Thủ Văn không để ý đến Dương Thanh Nô, sau đó quàng vai của Tống An.
– Lão Tống, cú đá vừa rồi, ta thực không phải cố ý.
– Ta cũng không thấy rõ ràng là ai, vì thế… Ngươi không sao chứ. Cú đá vừa rồi của ta hơi nặng, có cần mời người đến khám hay không?
Tay giống như móng vuốt thép, gắt gao
khống chế bờ vai của Tống An.
Dương Thủ Văn cũng không phải là một người dễ dàng chịu thiệt. Ngươi dám đánh ta, cũng đừng trách ta lòng lang dạ sói. Trong kim cương bát đại thức, có một chiêu gọi là diều hâu song trảo, chuyên luyện tập công phu ở tay, cùng loại với Thiếu Lâm Long Trảo Thủ. Dương Thủ Văn dưới sự đổc thúc của Dương Đại Phương, chuyên môn luyện trảo công hai năm, thi triển ra có thế vặn gãy xương đầu.
Tống An đau đến trợn mắt nhìn thẳng, muốn hỏ, lại không dám hô.
Cũng may Dương Thủ Văn thủ hạ lưu tình, nhìn gã đau đớn đủ thì nhẹ buông tay, không để ý đến gã nữa.
Nhưng mặc dù là như vậy, lần ra tay này của Dương Thủ Văn cũng khiến cho Tống An ít nhất phải tĩnh dưỡng vài ngày, nếu điều trị không tốt, cánh tay có thể bị phế đi.
– Cha, chúng ta vào phòng nói chuyện.
– ừ… Nói có thể nói, trước tiên con đi tắm đi.
Ta đè nén, ta là muốn nói việc đứng đắn!
Dương Thủ Văn lại phát hiện Dương Thừa Liệt rất thích đùa, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Nhưng Dương Thừa Liệt che cái mũi, vẻ mặt
ghét bỏ cũng không tính là khoa trương. Lúc trước Dương Thủ Văn không cảm thấy gì, lúc này ngửi lại, ngay cả hắn cũng cảm thấy ghê tởm.
– Được rồi, để cha đi theo con, con vừa tắm vừa nói đi.
Dương Thừa Liệt cũng hiểu được hành động vừa rồi của ông ta có chút quá quắt, vì thế vội vàng bố sung.
Người khác nhau có mệnh khác nhau, Dương Thanh Nô có thể tắm rửa bằng nước nóng, xem ra mình chỉ có thể tắm nước giếng, thật sự nghẹn khuất.
Dương Thủ Văn bất đắc dĩ, mang theo bảo đao Đoạn Long đi vào giếng nước trong hậu viện.
Tống thị để Tống An đi xuống trước, sau đó đặt ngọn đèn ở bên giếng nước, lúc này mới che miệng, vừa cười vừa rời đi.
Đối với “đứa con trai” này, Tống thị cảm thấy cũng không tệ lắm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================
Nhắc đến Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Mà từ biểu hiện của Dương Thủ Văn thì hắn tuyệt đối không ngốc nghếch, hiến nhiên đã khôi phục bình thường. Quan trọng nhất là Dương Thủ Văn rất có thiện ý với bà. Điều này cũng làm cho Tống thị vô cùng vui sướng, cảm thấy mười mấy năm vất vả này cũng không là cái gì.
Bộ dáng vừa rồi của Dương Thủ Văn, thật sự là rất thú vị!
Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là con trai của Huyện úy Xương Bình, vì tránh né thủ hạ của cha hắn lại trốn dưới khe nước thối kia chứ.
Bóng đêm thâm trầm.
Trong viện tràn ngập sương mù.
Một ngọn đèn dầu lóe ra trong sương mù, lúc sáng lúc tối.
Dương Thủ Văn tr@n truồng, kéo lên một thùng nước từ giếng nước, giội lên đầu.
Nước giếng mùa thu không lạnh lẽo giống như mùa hè, nhưng xối ở trên người lại khiến cho Dương Thủ Văn khẽ run rấy, sau khi hít sâu một hơi, cả người nổi lên một tầng da gà.
Dương Thừa Liệt cầm một bộ quần áo, khăn sạch và bồ kết đi tới, đặt ở trên hành lang dài.
– Hủy Tử, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Dương Thủ Văn run run, lại ôm một thùng nước giội lên người, lúc này cảm giác không k1ch thích như vừa rồi. Hắn lấy bồ kết, vừa đặt ở trên đầu, tạo bọt ở trên người, vừa kế lại đầu đuôi câu chuyện cho Dương Thừa Liệt.
– Những người đó không đuổi theo con, nếu không con gặp phiền toái lớn rồi.
– Cha, trong thành không ngờ lại có một đám người như vậy ấn núp, con cảm thấy vấn đề này không nhỏ.
– Vậy con thấy sao?
Dương Thủ Văn ngồi xổm dưới đất, ra hiệu cha giội nước giúp hắn.
Dương Thừa Liệt đi lên trước, xách theo thùnq nước, châm rãi qiôi từ đỉnh đầu xuốnq.