Nhưng Dương Thủ Văn gắt gao ghìm chặt cố của nó, khiến nó dùng sức như thế nào cũng không thế đi được nửa bước.
Giãy dụa trong chốc lát, ngựa dần dần bình tĩnh. Đam Mỹ Hay
Một tay của Dương Thủ Văn vòng cổ nó, tay
kia nhẹ nhàng vuốt v e lông nó, trong miệng phát ra thanh âm an ủi nhỏ nhẹ.
Ngựa rốt cục trở nên bình tĩnh.
Nhưng trong xe ngựa, mẹ con Tống thị lại bị dọa đến hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
– Ngươi biết đánh xe không vậy?
Dương Thủ Văn không kìm nối chửi ‘âm lên với tên phu xe.
Cha đã giao mẹ con Tổng thị cho mình bảo vệ, kết quả còn chưa ra khỏi thành thì thiếu chút nữa gặp chuyện không may, điều này làm sao khiến hắn không tức giận được?
- Tiếu lang quân, không phải là tiếu nhân không cấn thận, là gã kia đột nhiên chạy ra, làm ngựa kinh hãi.
Tên phu xe kia cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giải thích chỉ vào người đột nhiên chạy ra kia.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn lại, lông mày nhăn lại.
Hoá ra người chặn đường là Tống Tam Lang. Nhưng lúc này, y cũng sợ tới mức không nhẹ, đứng ở nơi đó không dám lộn xộn.
– A nương, là tam cữu.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Tống Tam
Lang, đi đến bên cạnh màn xe, thấp giọng nói:
– Xem bộ dạng của y, dường như là có việc gấp.
Tống thị ở trong xe thấy, đã cảm thấy một trận đau đầu.
– Hủy Tử con xem rồi xử lý đi… ta thật không muốn dính dáng vào chuyện xấu nhà y.
Tống thị có ba người anh trai, Tống Tam Lang này là người nhỏ tuổi nhất. Sau khi Lão Tống tiên sinh qua đời, ba huynh đệ Tống gia vì gia sản, đấu tranh gay gắt khiến cho dư luận xôn xao. Lúc đầu Tổng thị còn ra mặt ốn định một chút, nhưng sau lại phát hiện, kẹp ở giữa ba huynh đệ, đừng nói làm việc gì cũng không tốt, đến cuối cùng còn liên lụy bản thân vào, làm cho trong ngoài đều loạn.
Vì thế, Tổng thị dứt khoát không quan tâm đ ến việc của ba huynh đệ này.
Nếu ba huynh đệ tới cửa, nàng cũng cố gắng không gặp mặt, cuối cùng hai năm qua cũng có được một chút yên bình.
Nhưng hiện tại…
Tống thị nghĩ lại, nếu Dương Thủ Văn đã khôi phục bình thường, vậy hãy đế cho hắn đi xử lý.
Không giống với Dương Thụy và Dương Thanh Nô, Dương Thủ Văn không có bất kì quan
hệ nào với Tống gia. Có vài lời hắn có thế nói, có một số việc hắn có thế làm, nhưng cùng một lời nói, cùng một sự việc mà để Tống thị ra mặt thì sẽ trở nên vô cùng phiền toái.
Dương Thủ Văn đáp ứng một tiếng, xoay người đi đến trước mặt tên Tổng Tam Lang kia.
– Ngươi muốn chết sao?
Hắn sẽ không khách khí với Tống Tam Lang.
Bởi vì hắn nhìn ra được, Tống thị căn bản không muốn đối mặt với hắn.
Dương Thủ Văn là người rất coi trọng sinh mạng. Khi tức giận thì trong lúc vô ý sẽ toát ra sát khí.
Tống Tam Lang vốn vẫn chưa hoàn hồn, lại bị Dương Thủ Văn làm cho giật mình, lập tức khẩn trương đến nói không ra lời.
Xem bộ dạng của y, Dương Thủ Văn không biết trút giận đến nơi nào. Trách không được Tống thị không muốn ra mặt, tên Tống Tam Lang này căn bản chính là một tên bất tài gây họa. Nhưng Dương Thủ Văn lại không thể làm quá mức, chỉ có thể cắn răng quát hỏi:
– Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đường đường là Tống Tam Lang, vì sao lại giống như một tên ăn mày trốn ở chỗ này chứ?
- Đại Lang, chuyện này…
Môn bá đang giữ trật tự ở cửa thành thấy thế, vội vàng chạy tới.
Y hạ giọng nói vào bên tai của Dương Thủ Văn:
– Từ ngày hôm qua bắt đầu, Tam Lang vẫn đợi ở chổ này.
– Y có một lô hàng hóa muốn ra khỏi thành, kết quả khi kiếm tra thì phát hiện có hàng cấm trộn lẫn trong đó. Chúng ta nể mặt của Huyện úy giữ lại hàng hóa, cũng không làm khó y. Nhưng y cứ đứng ở chổ này, chúng ta cũng không có cách nào.
– Hàng cấm?
Dương Thủ Văn nhăn mày lại, nhìn thoáng qua Tống Tam Lang.
– Là hàng cấm đưa đến đâu?
– Là hàng hóa đưa đến quan ngoại.
Dương Thủ Văn vừa nghe, lập tức nối giận.
Ngày hôm qua người này không phải nói, những hàng hóa kia là mang đến Phạm Dương sao? Nếu chỉ là hàng hóa bình thường thì để cha ra mặt nói một tiếng cũng không sao cả. Nhưng bây giờ lại dính đến hàng cấm, hơn nữa lại mang đến quan ngoại, nói một cách khác chẳng khác nào là buôn lậu cả.
Ngay tại lúc này, nếu cha bị dính líu vào, vậy thật đúng là bùn đất rớt vào đũng qu@n, lại bị cho là phân.
Nghĩ đến đây, trong lòng, Dương Thủ Văn cũng có chút tức giận.
Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Nói sợ chính là sợ loại người như Tống Tam Lang. Mấu chốt là người này rất thích gây họa cho thân thích. Nếu cha dưới tình hình không rõ ra mặt giúp y thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
– Nếu là hàng cấm thì phải tra rõ.
- Hả?
Dương Thủ Văn nhìn thoáng qua Tống Tam Lang, trầm giọng nói:
– Hiện giờ Xương Bình có chút hổn loạn, cần phải nghiêm khắc xử lý.
– Nếu cha ta biết y dám buôn bán hàng cấm với quan ngoại thì cũng sẽ không tha cho y. Người đâu, bắt y lai, trước qiam lai rồi nói sau.