Muốn làm giàu, phải dựa vào cái này!
Dương Thủ Văn một tay ôm Dương Ấu Nương, bước nhanh vọt vào cửa sân, đi thẳng đến phòng củi.
- Dương tẩu, Hủy Tử làm sao vậy?
Tống thị nghi hoặc nhìn Dương thị, chỉ mới tiếp xúc với Dương Thủ Văn tỉnh táo được hai ngày, nhưng Tống thị đại khái cũng có chút hiểu Dương Thủ Văn. Bà không nghĩ tới, Dương Thủ Văn còn có một mặt kích động như vậy. Tiếp xúc hai ngày, ở trong ấn tượng của bà, Dương Thủ Văn dường như bình tĩnh không giống với bình thường. Cho dù là chuyện lớn thế nào thì hắn cũng không có một chút rối loạn.
Dương thị cười khổ nói:
- Bẩm nương tử, nô cũng không biết vì sao Hủy Tử như vậy.
- Ngày hôm qua trước khi hắn đi thị trấn có làm cái gì đó, vừa rồi ta nhắc chuyện này với hắn, vì thế mới kích động như vậy.
- Hắn làm gì vậy?
- Rượu!
- Rượu?
Tống thị kinh ngạc hỏi:
- Hủy Tử thích rượu sao?
Dương thị lắc đầu:
- Hủy Tử không uống được rượu, trước kia khi lão thái gia còn sống thì rất ưa thích thứ này. Nhưng trong trí nhớ của ta, Hủy Tử cũng không uống rượu.
Lần đầu tiên, Tống thị không có chú ý.
Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, Dương thị xưng hô Dương Thủ Văn là “Huỷ Tử” rất tự nhiên. Điều này cũng làm cho Tống thị ý thức được, địa vị của Dương thị ở Hổ Cốc Sơn tuyệt đối không bình thường như trong tưởng tượng của bà. Hơn nữa vừa rồi thái độ của Dương Thủ Văn đối với Ấu Nương đã biểu hiện ra địa vị của mẹ con Dương gia ở trong lòng của Dương Thủ Văn.
Con ngươi của Tống thị đảo một vòng, lập tức có ý tưởng.
- Dương tẩu, chúng ta đi xem sao?
- Cũng tốt, đi xem đi.
Dương thị nói xong, liền cùng Tống thị đi vào trong viện.
- Nhị Lang, giúp Dương Mạt Lỵ chuyển những thứ trên xe vào đi.
Sau khi Tống thị vào cửa, đột nhiên dặn dò Dương Thụy. Dương Thụy vốn cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng Tống thị nói như vậy, y không mượn cớ được. Vẻ mặt y đau khổ đứng ở bên cạnh xe ngựa, y nhìn thùng xe ngựa, lập tức khóc không ra nước mắt.
Trong phòng củi đặt chỉnh tề hơn mười vò rượu.
Một cái nồi chưng rượu rất lớn, lại đơn giản đặt ở giữa phòng, lò lửa ở dưới đã tắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trò tàn ở bên trong lò. Dương Thủ Văn buông Ấu Nương ra, đi đến bên cạnh vò rượu ngồi xuống, thật cẩn thận lấy ra giấy dầu che ở phía trên. Một mùi rượu đậm đặc, giống như đã từng quen biết ập tới, nụ cười trên mặt hắn lập tức càng sâu thêm.
Chính là mùi vị này!
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, từ trong thùng đựng bình rượu bên cạnh, cầm lấy một cái bầu rượu.
Múc một gáo rượu, hắn đặt ở bên môi nhấp một miếng.
Đích thực là rượu mạnh hơn một chút so với trước kia, nhưng so với rượu trong trí nhớ ở kiếp trước, lại thêm một chút cảm giác thuần hậu.
Không mạnh bằng rượu kiếp trước, nhưng lại nhiều hơn một phần thuần hậu.
Dựa vào kỹ thuật ủ rượu của thời đại này, Dương Thủ Văn cảm thấy đã xem như không tồi.
- Hủy Tử ca ca, rượu ngon không?
Ấu Nương ngồi xổm ở bên cạnh Dương Thủ Văn, đôi mắt trông mong nhìn Dương Thủ Văn, mang theo vẻ chờ đợi.
Nhóc này ngày hôm qua bị mùi rượu làm cho say, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn có chút nhớ về hương rượu này. Chẳng qua Dương thị chú ý nàng, nàng vài lần muốn uống trộm cũng không được. Hiện giờ Dương Thủ Văn đã trở lại, Ấu Nương dường như tìm được người tin cậy.
Nàng ta cắn đầu ngón tay, nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn không nhịn được cười, đưa gáo rượu tới, hạ giọng nói:
- Chỉ được uống một ngụm thôi đấy.
Ấu Nương dùng sức gật gật đầu, mím môi làm ra bộ dáng kiên cường, sau khi nhấp một ngụm rượu trong gáo, lập tức phát ra tiếng vang “a”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nàng ta giương cái miệng nhỏ nhắn, thè lưỡi, càng không ngừng thổi khí rượu.
- Thật khó uống.
Bộ dáng của Ấu Nương khiến Dương Thủ Văn không kìm nổi cười ha ha.
Hắn rót rượu trong gáo vào bình rượu, sau đó ôm bình rượu đi ra phòng củi.
Ánh mặt trời chiếu vào rượu trong vò, rượu thế nhưng lại có màu hổ phách, xen lẫn với chút màu son.
- Rượu ngon.
Dương thị không uống rượu, nhưng Tống thị lại hiểu được rượu.
Bà ngửi thấy mùi rượu thuần hậu, ánh mắt không khỏi sáng lên, không kìm nổi khen một tiếng.
- Ấu Nương, đi lấy một cái bát đến đây.
Ấu Nương dạ một tiếng, liền chạy đến phòng bếp, chỉ trong chốc lát trở về, trong tay cầm một bát rượu.
Dương Thủ Văn rót một chén rượu, màu rượu càng thêm trong trẻo.
Sắc son cũng trở nên càng đậm, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
- A nương, nếm thử một chút đi.