– Còn nói không mệt, toát hết mồ hôi rồi.
Dương Thủ Văn đặt tay lên miệng, phát ra một tiếng huýt sáo.
Bồ Đề và bốn con chó con lập tức quay đầu trở lại, vây quanh Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn liếc mắt một cái nhìn xung quanh, giơ tay chỉ tảng đá bên cạnh:
– Ấu Nương, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.
Cơm tối còn chưa ăn, có lẽ muội cũng đói bụng rồi… Ha ha, ở đây có bánh nướng của thím chuấn bị, chúng ta mỗi người một nửa. Ăn no bụng rồi, Hủy Tử ca ca sẽ dẫn muội lên núi, mấy ngày này chúng ta sẽ ở trên núi, được không?
Ấu Nương nghe thấy vậy, gật đầu vui mừng.
Thực ra, đối với Ấu Nương mà nói, ở đâu, ăn gì đều không quan trọng.
Mà quan trọng là… có thế ở cùng Hủy Tử ca ca, mỗi ngày được nghe chuyện xưa về hầu tử. Tuy không có mẹ bên cạnh, cũng cảm thấy nhớ. Nhưng Ấu Nương vẫn cảm thấy, Hủy Tử ca ca và
hầu tử quan trọng hơn, huống chi còn có cả Bồ Đề.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống tảng đá, cầm miếng bánh ăn từ từ.
Dương Thủ Văn liền lấy một chiếc khăn mặt, đi đến con suối bên cạnh, nhúng nước cho ướt khăn rồi đi đến ngồi xổm trước mặt Ấu Nương, giúp nàng lau nước mắt trên mặt. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Ấu Nương có một vết đỏ. Nhưng cái này không nghiêm trọng, mà nghiêm trọng là còn có 2 vết máu.
Lúc đó, trong lòng Dương Thủ Văn càng thêm căm tức.
Chắc chắn là hắn giáo huấn Dương Thanh Nô quá nhẹ rồi… Tiểu nha đầu này đâu phải chỉ muốn đánh Ấu Nương, rõ ràng là định phá khuôn mặt của Ấu Nương.
- Ấu Nương, đau không?
Ấu Nương gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
– Không sao, hai ngày nữa là khỏi… Đây là thuốc Điền thôn chính tặng ta, ta xoa cho muội, đừng động đậy nhé.
Vừa nói, Dương Thủ Văn vừa lấy một bình nhỏ đeo trong túi da ở bên hông, lấy móng tay khều thuốc nhẹ nhàng xoa lên mặt Ấu Nương. Thuốc này tên là Hồi Xuân Cao, hiệu quả không
phải tầm thường đáu, là Điền thôn chính có bản lĩnh học được ở bên ngoài đó.
Sau khi biết được cách điều chế thuốc của Điền thôn chính, Dương Thủ Văn lại đi tìm y xin một chút rồi mang theo bên mình.
Xã hội loạn như vậy, bên ngoài phức tạp như vậy.
Mang thuốc này bên cạnh lúc nguy nan có thể bảo vệ tính mạng. Không ngờ rằng, một tác dụng nữa của nó là làm tiêu sưng cho Ấu Nương.
Dương Thủ Văn lau sạch mặt cho Ấu Nương ròi ngòi bên cạnh nàng.
Ánh trăng trong veo.
Vầng trăng sáng trên trời cao, đầy sao hội tụ thành một dải ngân hà vắt ngang trời.
Gió nhẹ nhàng thổi khiến người ta có cảm giác thật khoan khoái.
Dương Thủ Văn đột nhiên hưng trí, đứng lên bên đường hái hai chiếc lá cây, rửa thật sạch rồi để bên cạnh Ấu Nương.
– Ấu Nương, thối cho muội một khúc nhạc nhé?
Ấu Nương hơi ngạc nhiên, trên mặt có dính mấy hạt vừng, nàng nhìn Dương Thủ Văn nói:
– Hủy Tử ca ca còn biết thổi nhạc sao?
Dương Thủ Văn khẽ mỉm cười, ngậm lá cây trong miệng, thử thử hai Tân.
– Bắt đầu thổi
– Tu tu…
Ấu Nương dựa vào Dương Thủ Văn nhìn khuôn mặt của hắn.
Còn Dương Thủ Văn nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi thổi.
Giai điệu du dương phát ra từ trong miệng hắn, Ấu Nương lập tức há mồm trợn mắt. Khúc nhạc đó nàng chưa từng nghe, dường như không giống những khúc nhạc trước đây, cảm giác thực sự rất hay.
Dương Thủ Văn thổi khúc nhạc này chính là “nhạc đệm trong Tây Du Ký” của đời sau, “Tình Nữ Nhi”.
Đôi uyên ương đậu, đôi bươm bướm bay, cả vườn xuân sắc khiến người say.
Nhẹ nhàng hỏi thánh tăng, nữ nhân có đẹp hay không, nữ nhân có đẹp hay không…
Trong đầu, ca từ vang lên, miệng thối. Âm thanh của khúc nhạc đó quẩn khắp núi rừng. Bồ Đề và bốn con chó nhỏ ghé vào chân Dương Thủ Văn, dường như chúng cũng đang thưởng thức giai điệu tuyệt vời này. Còn Ấu Nương thì dựa vào vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền.
Nàng không biết ca từ của khúc nhạc này, nhưng lại như nghe thấy tình nữ nhi trong lồ ng ngực.
Một khúc nhạc kết thúc, Dương Thủ Văn lấy lá cây ra.
Hắn vừa định nói chuyện thì phát hiện không biết từ khi nào Ấu Nương đã ngủ thiếp đi trên đùi của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, dường như nàng đang mơ một giấc mơ đẹp.
Nàng thở dài một hơi, Dương Thủ Văn cầm cây thương đế bên cạnh, sau đó ôm Ấu Nương vào ngực rồi đứng dậy.
Bồ Đề cũng lập tức đứng dậy đánh thức bốn con chó nhỏ.
Dưới ánh trăng, hai người, bốn con chó nhỏ chậm rãi đi trên đường, dần dần biến mất trong núi non nhấp nhô.
Đêm nay, Ấu Nương đã có một giấc mộng đẹp.
Trong mơ nàng thấy mình và Hủy Tử ca ca chạy trên đường, Hủy Tử ca ca ở phía trước, nàng đi theo sau.
Sau đó, nàng chạy không nổi, Hủy Tử ca ca liền cõng nàng chạy tiếp.
Chạy, chạy…
Ấu Nương đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đã ở trong một căn phòng lạ.
Nàng sợ vội vàng ngồi dậy, vừa định hét lên thì phát hiện ngay dưới chân giường có 4 con chó nhỏ đanq nqủ say.