"Đương nhiên là thật! Lời Tiêu Tụng ta nói ra như nước đổ ra ngoài." Tiêu Tụng sao có thể nhìn không ra là nàng muốn đánh chủ ý gì, "Thập Thất Nương còn không phải là muốn ta hủy bỏ cầu hôn sao? Chỉ cần ngươi trợ giúp Lưu Thứ Sử phá án trong vòng năm ngày, yêu cầu của ngươi đương nhiên không thành vấn đề." Tiêu Tụng đối với Nhiễm Nhan có chút tâm tư là không phải giả, nhưng tình hình hiện tại cũng không thích hợp cưới vợ, hắn cũng chưa thích Nhiễm Nhan đến độ không phải nàng thì không cưới, vậy cần gì phải lôi một nương tử vô tội đến nhà hắn chịu chết?
Huống hồ, hôn sự này cũng không phải Tiêu Tụng phái người đi cầu tới, hắn đã sớm đề phòng lão thái thái có ám chiêu, cho nên khi biết đội ngũ lão thái thái phái đi cầu thân có bốn đội, Tiêu Tụng liền lệnh người đi chặn lại, không nghĩ tới lão thái thái lại sai Thư nương tự thân mang sính lễ đã sớm âm thầm lặn xuống Tô Châu, hôm qua mới đem việc hôn nhân đề ra.
Tiêu Tụng năm nay đã tuổi, qua năm là , nhà người khác nhi tử đều chạy đầy đất, hắn ở đây cả cái nữ nhân cũng không có, lão thái thái gấp đến độ ngày ngày khó an, vừa nghe Thư nương nói Tiêu Tụng đối với Nhiễm Thập Thất Nương tựa hồ có chút bất đồng, liền lập tức sai người tới cầu hôn, nơi nào thèm quản coi dòng dõi có đủ cao hay không đủ cao.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Lần này hiển nhiên là Tiêu Tụng rơi xuống hạ phong, bất quá sự tình chưa tới hồi kết, hắn hiện tại nắm lại quyền chủ động cũng không chậm.
"Ta không tin ngươi." Nhiễm Nhan thọc một câu, làm Tiêu Tụng tức đến muốn hộc máu, vẻ ngụy trang luôn luôn hoàn mỹ cũng sắp bị nứt ra.
Tiêu Tụng hắn cho tới bây giờ không quân tử đến thế! Tuy rằng đã đoán được kết quả, nhưng nghe Nhiễm Nhan thẳng thừng như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác chua xót.
Nhiễm Nhan lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nói tiếp: "Trừ phi lúc đến quan nha, Lưu Thứ Sử làm chứng, sau khi lập chứng từ xong, ngươi ký tên."
Tiêu Tụng đen mặt, hắn đã bao giờ chịu qua vũ nhục cỡ này, lập tức đè xuống lửa giận nói: "Tin hay không tùy ngươi, dù sao ngươi gả qua đây ta cũng không có hại."
"Ký hay không ký cũng tùy ngươi, dù sao ta gả qua đó, bất quá là chết, cũng không có gì ghê gớm." Nhiễm Nhan quăng xuống những lời này xong, lạnh giọng hỏi hắn, "Giờ có thể thả thị tỳ của ta ra hay không?"
Tiêu Tụng hơi giơ tay, Bạch Nghĩa cùng mấy phủ binh nhìn thấy, lập tức buông Ca Lam và Vãn Lục ra.
Vụ án này nói ra thì cũng không có quan hệ gì nhiều đến Tiêu Tụng, hắn để tâm như vậy, chỉ sợ cũng là có tâm tư khác. Vì một chuyện quan trọng, nếu lui một bước, liền có khả năng lại phải lui thêm hai bước ba bước, huống hồ yêu cầu Nhiễm Nhan đưa ra cũng không phải quá phận, lập ước ký tên đều là chuyện bí mật, không đến mức làm mất mặt hắn, cùng lắm là trong lòng không thoải mái thôi, Tiêu Tụng ở trong quan trường trà trộn nhiều năm, có một số việc sẽ tự cân nhắc lợi và hại, cho nên Nhiễm Nhan đánh cuộc hắn sẽ thỏa hiệp.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Nhiễm Nhan còn chưa đi được ba bước, Tiêu Tụng đã lên tiếng gọi nàng lại.
Đuôi lông mày Nhiễm Nhan nhướng lên một chút, dừng chân nói với Vãn Lục: "Đi đem hòm thuốc ta dùng ngày thường lại đây."
Vãn Lục trộm liếc mắt nhìn mặt đen Tiêu Tụng một cái, rụt rụt cổ, nhanh chóng chạy về Ảnh Mai am.
Tiêu Tụng trừng Nhiễm Nhan, đôi mắt vốn sáng rỡ giờ này như muốn phun ra lửa. Người không có mong muốn gì thì không biết sợ, Nhiễm Nhan cả sinh tử cũng không để tâm, hắn không còn cách nào với nàng. Hắn có thể nhìn ra Nhiễm Nhan đối với ích lợi danh dự của Nhiễm thị căn bản không để vào mắt, người duy nhất nàng để ý, sợ cũng chỉ có Nhiễm Thập Lang, chuyện xấu xa hắn làm không ít, nhưng lại không muốn lấy chuyện này đi uy hiếp nàng.
Trong thời gian chờ đợi này, Tiêu Tụng lại không định buông tha cho Nhiễm Nhan, "Nếu đã đạt thành hiệp nghị, Thập Thất Nương có thể nói ra cái nhìn đối với vụ án này hay không?"
"Trước mắt người hiềm nghi chỉ có một sao?" nếu là việc công, Nhiễm Nhan sẽ tuyệt đối công, không có chứa chút tư tình cá nhân nào.
"Không, có thể nói toàn bộ người trong Ảnh Mai am đều có hiềm nghi, ngược lại với Tịnh Viên sư thái, ta hoài nghi Tịnh Huệ sư thái nhiều hơn." Tiêu Tụng nói.
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, nàng thật đúng là không chú ý tới Tịnh Huệ sư thái có chỗ nào khả nghi,
"Vì sao?"
"Thiền phòng của nàng ta cách thiền phòng của Tịnh Viên sư chỉ có hai trượng ngắn ngủn, hơn nữa, nghe nói trước khi nàng xuất gia kỹ năng may vá không tồi, chỉ là mấy năm gần đây ít làm, nhưng ta phát hiện tin tức này cũng không hoàn toàn là thật, trên ngón trỏ bàn tay phải của nàng ta có mấy vết thương do kim đâm, nhìn có vẻ là mới bị, Tịnh Viên sư thái khai giày của nàng là do đồ đệ Huyễn Ngô làm, nhưng so sánh với đường may lúc trước, có thể phát hiện khác nhau rõ ràng." Tiêu Tụng nói ra toàn bộ phát hiện của mình, cuối cùng lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, Huyễn Ngô kia cũng có hiềm nghi, nói không chừng nàng ta ngày thường giấu diếm, một người hiềm nghi khác là đồ đệ Huyễn Không của Tịnh Huệ, nghe nói Tịnh Huệ sư thái thường xuyên dạy nàng ta thêu thùa may vá, tay nghề của tiểu ni cô không tồi."
Nhiễm Nhan thấy Tiêu Tụng khi điều tra hiện trường có bộ dáng không chút để ý, không nghĩ tới hắn vậy mà cả trên ngón trỏ của ni cô người ta bị kim đâm ra vết thương bao lớn cũng không buông tha.
Nghe hắn nhắc tới Huyễn Không, Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến một việc phát sinh tháng trước, "Huyễn Không đã từng tìm ta giúp nàng nghiệm thi, có điều bị ta cự tuyệt."
"Ồ?" Tiêu Tụng quay đầu nói với phủ binh phía sau: "Đem tiểu sư phó Huyễn Không mời đến chùa Vân Tòng dưới chân núi."
Phủ binh lĩnh mệnh thối lui, Vãn Lục đúng lúc này xách theo thùng dụng cụ một đường chạy chậm từ trong Ảnh Mai am ra.
Tiêu Tụng vì tạo điều kiện cho Nhiễm Nhan nghiệm thi, trước đó đã sai người đem thi thể chuyển tới một thiền phòng hẻo lánh bị bỏ hoang trong chùa Vân Tòng.
Vì không muốn gây chú ý, Tiêu Tụng mang các nàng đi vào từ cửa hông của chùa. Lúc này đã gần đến giờ cơm chiều của các tăng lữ, trên đường chính có rất nhiều tăng nhân qua lại, cho nên chỉ có thể đi vòng đường nhỏ.
Tiêu Tụng bước chân rất dài, Nhiễm Nhan đi theo đúng là phải cố hết sức, nên vẫn luôn cắm đầu đi, lại là lần đầu tiên vào chùa Vân Tòng, cho nên trên đường đi ngang qua Tàng Thư Các vẫn chưa phát giác, thẳng đến khi Tang Thần một thân áo bào rộng màu xanh đi tới từ phía đối diện, Tiêu Tụng dừng chân, Nhiễm Nhan mới phát hiện hắn đã đứng cách bọn họ không đến năm bước.
Hai người đều hướng Nhiễm phủ xin cưới, nhiều ít hẳn là có chút địch ý, nhưng bọn họ có vẻ hơi bất đồng. Giằng co thật lâu, ánh mắt Tang Thần không có tiêu điểm, mà bộ dáng Tiêu Tụng lại nhàn nhạt.
"Từ biệt đã lâu, Tùy Viễn biệt lai vô dạng" Tiêu Tụng chắp tay hỏi.
Tang Thần nhíu mày, nhàn nhạt đáp: "Làm phiền nhớ mong, hết thảy mạnh khỏe."
Dứt lời lại nhìn về phía Nhiễm Nhan, sắc mặt hơi đỏ lên, ánh mắt né tránh, thanh âm có chút mơ hồ, "Đã đến chạng vạng, nương tử sao lại vào chùa?"
Trống chiều chuông sớm, sau tiếng trống chiều, chùa sẽ không tiếp khách hành hương, Nhiễm Nhan đương nhiên không có khả năng là đến đây dâng hương, việc này hơn phân nửa có quan hệ với Tiêu Tụng, nghĩ đến đây, ánh mắt Tang Thần vốn không vui khi nhìn qua Tiêu Tụng lại càng không tốt.
"Có một số việc cần làm." Nhiễm Nhan nói.
Tang Thần thấy trong tay Vãn Lục xách theo thùng dụng cụ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nương tử vạn sự cẩn thận."
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhan thấy Tang Thần có vẻ bình thường, dĩ vãng phàm là nhìn thấy hắn, đều là một bộ dáng hoặc hoạt bát hoặc ngu si, hắn giờ phút này tuy rằng không khác gì người bình thường, lại giống như bị mất đi sinh khí, cả người có vẻ tái nhợt, biểu tình mơ hồ.
Tiêu Tụng nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách của hắn, quay đầu lại nói: "Đi thôi."
"Ngươi cố ý dẫn ta đi ngang qua Tàng Kinh Các." Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.
Tiêu Tụng không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Hắn không giống người khác, nếu là người bình thường thấy tình trạng này của ngươi và ta, tất nhiên sẽ cho rằng chúng ta có cái gì ái muội, nhưng ngươi không có phát hiện sao, hắn mới vừa rồi tất cả lời nói đều chỉ là có lệ, căn bản không có ngươi hoặc là ta tồn tại."
Suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy.
"Như vậy là sao?" Nhiễm Nhan vẫn luôn không hiểu phương thức tư duy của Tang Thần.
"Hắn đang bận suy nghĩ." Tiêu Tụng trả lời ngắn gọn.
Đối với người bình thường, tình địch đụng mặt kiểu gì cũng sẽ đỏ mắt một chút, đây kết quả lại là bị lạnh nhạt, Tiêu Tụng trong lòng ngoại trừ cảm giác "quả nhiên là vậy", còn có chút hữu lực mà không có chỗ phát tiết.
Đối với đáp án này, Nhiễm Nhan đã thấy nhiều không trách, chẳng qua trong lòng đối với Tiêu Tụng lại kéo ra một chút khoảng cách, người này nhất cử nhất động nhất ngôn nhất ngữ đều có khả năng là đang tính kế, đối với người thân ở trên quan trường mà nói, đây cùng không phải là sai, chỉ là Nhiễm Nhan thưởng thức tính cách thẳng thắn, cương trực, công chính của Tiêu Vũ phụ thân hắn hơn.
"Trong lòng ngươi cảm thấy ta rất tiểu nhân đi." Tiêu Tụng cười nhẹ.
Nhiễm Nhan không trả lời, bởi vì cách làm việc của hắn đích xác rất tiểu nhân.
Thấy Nhiễm Nhan tỏ vẻ cam chịu, hắn không chỉ không giận, nụ cười trên mặt ngược lại còn rạng rỡ hơn, sáng như mặt trời, làm người không dám nhìn gần.
Tới thiền phòng đặt thi thể, Lưu Phẩm Nhượng sớm đã cùng phán tư hình ngục Dư Bác Hạo chờ ở trong viện.
Nhiễm Nhan hành lễ với Lưu Phẩm Nhượng, hàn huyên một hai câu, Lưu Phẩm Nhượng liền dẫn mọi người cùng nhau vào phòng.
Ánh sáng lúc này vẫn còn ổn, trong phòng cũng đã thắp đèn.
Nhiễm Nhan nhìn ánh sáng, nói: "Còn cách lúc trời tối một đoạn thời gian, ánh sáng đầy đủ là tốt nhất, việc này không nên chậm trễ, giải phẫu trước đi."
Lưu Phẩm Nhượng cũng có ý tứ này, nghe Nhiễm Nhan nói như vậy, lập tức gật đầu đồng ý.
Bên trong thiền phòng, ba tấm ván gỗ mỗi tấm nằm một khối thi thể, dùng vải trắng phủ lên, thi thể tuy rằng vẫn luôn dùng băng để bảo tồn, vẫn không thể tránh được tình trạng hư thối khá nặng, cả gian phòng đều tràn ngập mùi vị tanh tưởi.
Nhiễm Nhan nhanh chóng ra ngoài cửa, dặn dò mọi người, "Không cần cố nín thở, ngàn vạn lần đừng cố ngậm miệng, sợ uế khí đi vào."
Nhiễm Nhan dùng dầu vừng bôi lên mũi, ngậm một lát gừng, ở cửa mang lên khẩu trang, bật lửa đốt thương truật bồ kết, cũng yêu cầu mọi người làm theo, sau đó mới cùng nhau vào trong phòng.
"Phân phó nha dịch chuẩn bị lượng lớn nước sạch." Nhiễm Nhan trong lòng lăn qua lộn lại mà mắng Lưu Phẩm Nhượng vài lần, lúc thi thể còn mới mẻ, thì không cho nàng kiểm nghiệm, thể nào cũng phải gác lại thành bộ dạng này mới đi tìm nàng, đều là họa từ tư tưởng phong kiến mà ra.
"Thi thể nào là mới nhất?" Nhiễm Nhan hỏi.
Dư Bác Hạo chỉ vào một khối phía trước nói: "Chính là khối này, phát hiện sáu ngày trước, cùng cổ thi thể đầu tiên tương đồng, sau lưng người chết có vết đánh bằng hung khí, như là gậy gộc gì đó, trên y phục cũng có dính...ặc...uế vật."
Dư Bác Hạo cũng rất muốn chuyên nghiệp, không có chút cố kỵ giới tính nào mà trình bày sự thật, đáng tiếc công lực của hắn rốt cuộc vẫn yếu một chút, làm sao cũng vô pháp đối với một tiểu nương tử nói ra những từ đó.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, giơ tay ra hiệu cho Vãn Lục và Ca Lam đi ra ngoài. Nàng tuy rằng rất muốn khảo nghiệm can đảm của hai người, nhưng cảm thấy vẫn nên tuần tự mà tiến, thi thể lúc này khủng bố nhất, cũng ghê tởm nhất, hơn nữa khí thể của hủ thi sẽ thương tổn đến cơ thể người, Nhiễm Nhan không muốn các nàng sinh ra bóng ma tâm lý.
Vãn Lục cùng Ca Lam chậm chạp bất động, Lưu Phẩm Nhượng mới quay đầu nói: "Hai vị cô nương đi ra ngoài đi."
Thứ Sử lên tiếng, các nàng dù là lớn mật cũng không dám kiên trì, bèn cúi chào, rồi ra khỏi phòng.
Hai người vừa ra ngoài, Nhiễm Nhan liền lật vải phủ lên, mấy người trong phòngđột nhiên không kịp phòng bị mà thấy một khối thi thể hư thối cao độ, toàn thânđen nhánh, ngũ quan trên mặt vặn vẹo, bị khí thể bơm thành một cái thi thể ngườikhổng lồ, nửa người dưới của thi thể cùng với chỗ miệng mũi đều đã sinh ra giòibọ.