"Nương tử xác định là chọn khối mao thạch này sao?" quán chủ hỏi.
Nhiễm Vận đứng ở dưới sốt ruột mà hô to: "Thập Thất tỷ, không bằng ra giá cùng một khối với Dương lang quân đi! Mọi người đều ra giá cùng một khối mà!"
Ánh mắt Nhiễm Nhan nhìn thẳng quán chủ, khẳng định: "Xác định."
Quán chủ dừng một chút, nói: "Như vậy thì bắt đầu ra giá, khối đá khác nhau, người ra giá cao nhất thì có quyền mua."
Dựa theo ý của quán chủ, người tham dự có thể lựa chọn khối đá khác nhau, nhưng là cùng nhau ra giá, ai ra giá cao hơn, thì người đó có thể mua được mao thạch vừa ý.
"Hai quán tiền." Bọn họ vẫn để nương tử bắt đầu trước.
"Ba quán." Dương lang quân tăng giá.
Mấy lang quân còn lại cứ đều đều tăng lên tiền, chờ sau khi tất cả mọi người chấm dứt, giá cả đã tới bốn quán tiền. Ra giá như vậy không thể so với bán đấu giá, bán đấu giá có thể tạm thời không ra giá, vẫn được giữ lại tư cách đấu giá, mà ra giá ở đây không có quy tắc này, nếu không muốn bị tước bỏ quyền lên tiếng thì nhất định phải tham dự ra giá.
..........
" quán" Dương lang quân bỗng nhiên từ mười tám quán tăng lên hai mươi quán.
Nhiễm Nhan thoáng nhúc nhích chân, thời điểm mọi người đều cho rằng nàng muốn từ bỏ, không nghĩ tới nàng chỉ là hoạt động gân cốt một chút, hơi nghiêng đầu về phía Dương lang quân, nhưng rất nhanh liền quay đầu lại. Bởi vì cả khuôn mặt nàng đều che ở sau mặt nạ, không có ai phát giác nàng nói gì với Dương lang quân.
" quán." Khóe môi Nhiễm Nhan đằng sau mặt nạ cong lên.
Lúc này đây Dương lang quân chần chờ một lúc lâu, mới chậm rãi nói: " quán tiền."
Những người còn lại cũng đều tăng giá lên theo, chỉ là người để tâm sẽ phát giác, Dương lang quân lần này tăng giá không còn mạnh mẽ giống như trước nữa.
Lại qua một vòng, giá đã lên tới quán.
Mà Dương lang quân thì đã bắt đầu đình chỉ ra giá, chủ động từ bỏ lần này. Mấy người còn lại đều cảm thấy Dương lang quân là người thạo nghề, cho nên mới đi theo ra giá khối mao thạch với hắn, vừa thấy Dương lang quân từ bỏ, thì đều hoài nghi có phải Dương lang quân phát hiện khối đá này có cái gì không đúng mới từ bỏ hay không?
Lần này ra giá sẽ bán ra hai khối mao thạch, lần này không được, còn có hai lần cơ hội a! Có hai người cũng lập tức từ bỏ ra giá lần đầu tiên.
Còn lại một vị lang quân mặc hoa phục chừng , tuổi vẫn cùng Nhiễm Nhan ra thêm vài lần giá, hắn mỗi lần tăng giá tiền, Nhiễm Nhan cứ bình tĩnh mà thêm năm quán. Lặp lại lần như thế, mọi người dưới đài một mảnh yên tĩnh mà nhìn nương tử dữ dằn này, còn đối thủ của nàng thì rốt cuộc mồ hôi ướt đẫm bại trận, bỏ quyền.
Nhiễm Nhan cười nhẹ, nhìn về phía quán chủ đang toát ra một tầng mồ hôi mỏng bên tóc mai, nhẹ giọng nói: "Cuối thu mát mẻ, quán chủ như thế nào lại giống như rất nóng?"
Quán chủ cười hạ giọng nói: "Nương tử nói đùa, khối mao thạch này muốn cắt sao? Thật không dám dấu diếm, khối mao thạch này không tồi, vạn nhất cắt ra lại bị người khác theo dõi..."
"Ngài không cần lo lắng, ta có bốn năm mươi hộ vệ, nếu còn bảo hộ không được một khối ngọc thô, cần bọn họ làm gì? Ngược lại là khối mao thạch này, nếu không cắt ra, lúc sau ta sao còn nhận ra được nó?" Nhiễm Nhan không nhanh không chậm nói.
Trên đời này rất nhiều khối đá không khác gì nhau, nếu một khối mao thạch bị tráo đổi, đến lúc đó thật là người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời.
"Ngài nói xem?" Nhiễm Nhan thấy thần sắc quán chủ cứng đờ một chút, không khỏi hỏi ngược lại.
Quán chủ nghe Nhiễm Nhan nói như vậy, trong lòng đã biết nàng khẳng định có gia thế hiển hách, hắn không chỉ có thu hồi phí tổn, cũng kiếm lời không ít tiền, nên thu hồi tâm tư khác, khuôn mặt thon gầy lập tức cười lên, "Ngài nói rất đúng! Sư phó thiết thạch ở ngay bên kia...tại hạ lập tức sai người nâng qua."
Quán chủ vung tay về phía sau, hai gã tráng hán lập tức bước lại, đem khối mao thạch này nâng qua chỗ sư phó thiết thạch.
Nhiễm Vận cùng Nhiễm Vân Sinh cũng đi theo qua, Nhiễm Vận lặng lẽ đi sát vào Nhiễm Nhan, "Ngươi xác định tảng đá này có ngọc tốt?"
"Đại khái đi." Nhiễm Nhan nói.
"Đại khái?" Nhiễm Vận cao giọng, "Không nắm chắc ngươi còn dám mạnh mẽ như vậy! Ngươi...tốn không phải tiền của ngươi, ngươi không đau lòng đúng không?"
"Nếu như năm tảng đá kia thực sự có ngọc, thì nhất định là khối này." Nhiễm Nhan bổ sung, dừng một chút lại nhàn nhạt nói: "Nếu có lời, ta liền phân cho Thập ca hai thành, nếu sự thật không như vậy, coi như đưa ta một cái ân tình, chuyện có lời như vậy, nghĩ Nhị Thập muội cũng có thể nghĩ đến rất rõ ràng rồi."
Lời nói lấy độc trị độc này làm Nhiễm Vận nghẹn họng, sau một lúc lâu vẫn không nhảy ra được một chữ, nhưng còn Nhiễm Vân Sinh thì cười đến ngửa tới ngửa lui, vỗ tay nói: "Cuối cùng cũng có người có thể trị được ngươi."
"Thật là không hiểu a huynh có cái gì để đắc ý? Thập Thất tỷ có trị được ta hay không, có ảnh hưởng gì tới ta đâu, dù gì cũng là tiền từ trong túi ngươi." Nhiễm Vận hầm hừ.
Quy củ trong nhà của Nhiễm Bình Dụ cũng rất nghiêm, trừ bỏ tiêu dùng cho chuyện làm ăn, thường ngày tiêu tiền không thể tùy ý lấy từ quỹ công, chỉ có thể tiêu chính tiền tiêu vặt của mình hoặc tiền riêng. Nhiễm Vận sốt ruột chỉ là do tính tình như vậy, nàng không nhìn được người khác tiêu tiền loạn xạ, đặc biệt là người nhà mình.
"Được rồi, đến nhìn khối mao thạch này đi." Nhiễm Vân Sinh nói.
Khối mao thạch này là Nhiễm Nhan dùng quán để mua, cộng thêm quán phí tổn tham gia ra giá, tổng cộng là quán, chính là khối mao thạch cao giá nhất đêm nay.
quán, là con số mà đại đa số người cả đời đều kiếm không nổi, cơ hồ ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên dụng cụ của sư phó thiết thạch.
Mà trên đài lại bắt đầu vòng ra giá mới. Còn dư lại bốn khối mao thạch, Dương lang quân chần chờ một chút, lựa chọn một khối trong đó, những người còn lại phát hiện cảm xúc của hắn, trong lòng có chút nghi hoặc, có một người từ bỏ ra giá, chỉ còn lại hai người cùng cạnh tranh.
Bỗng nhiên, tiếng tán thưởng của ngọc công truyền đến.
"Ngọc tốt." Sư phó thiết thạch nhìn trong đá cứng lộ ra một khối ngọc bích ẩn ẩn phiếm lam, kích động đến thanh âm có chút phát run.
Khối đá này vừa mới bắt đầu cắt đã có thể thấy ngọc, bên trong rất có thể có rất nhiều khối nhỏ, hoặc là một khối ngọc lớn hoàn chỉnh, vô luận là loại nào, đều không ít hơn quán.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ cả khối đá chỉ có một khối ngọc nhỏ.
Ngọc thô bình thường khi vừa mổ ra, ngoại trừ màu sắc tính chất, hơn phân nửa chẳng khác gì đá cứng, phải trải qua mài giũa đánh bóng mới có thể lộ ra vẻ rực rỡ, nhưng khối ngọc này chỉ lộ ra một góc đá cứng ở dưới ánh đèn, đã tràn đầy quang mang màu xanh lam ôn hòa, nhu mỹ như sóng nước xanh biết dưới gió xuân.
Quán chủ nghe thấy tiếng tán thưởng của sư phó thiết thạch, liền không màng bản thân đang quản lý việc ra giá, bước nhanh qua. Những sư phó thiết thạch này đều đã thấy qua nhiều ngọc đẹp, ngọc có thể làm cho bọn họ kinh ngạc cảm thán như thế, tất nhiên bất phàm.
Mọi người vừa thấy quán chủ như vậy, thì cũng xúm lại.
Lam Điền ngọc từ thời Tần đã được dùng phổ biến, tương truyền Ngọc Tỷ của Đại Tần, còn có Hòa Thị Bích đại danh đỉnh đỉnh đều là Lam Điền ngọc. Nếu như thật sự có thể mổ ra một khối cực phẩm Lam Điền ngọc cỡ như Hoà Thị Bích, quán chủ chỉ sợ đâm đầu chết ngay trên đường.
Theo động tác cắt vào cẩn thận của sư phó thiết thạch, một khối Lam Điền ngọc dài ba tấc rộng một tấc bắt đầu lộ ra chân dung.
Lam Điền ngọc có thuý ngọc, mặc ngọc, thải ngọc, bạch ngọc, hoàng ngọc, có bao nhiêu màu thì phân rõ ra ngọc có bấy nhiêu sắc, nếu màu sắc, hoa văn đẹp có thể lưu danh hậu thế.
Mà khối Lam Điền ngọc này rõ ràng thuộc về thuý ngọc, trong màu xanh bích có phiếm lam, chỉ tiếc...
"Đáng tiếc, trong khối ngọc này có chút tạp chất, kích cỡ cũng không đủ lớn." Vị sư phụ già kia đem ngọc thạch thoáng mài giũa một chút, dùng vải bố trắng chà lau sạch sẽ rồi đặt ở trên khay, thở dài.
Điền ngọc lớn như vậy, mặc dù có chút tạp chất cũng đã có giá trị xa xỉ, nhưng xưa nay cắt ra được Lam Điền ngọc cỡ như vậy cũng là chuyện thường có.
Quán chủ lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Người thạo nghề nói trong khối mao thạch này có khả năng chứa cực phẩm Lam Điền ngọc, nhưng tình huống cụ thể cũng không thể biết được, bất quá Lam Điền ngọc đều là dạng vằn, dạng dải, dạng đốm hoa, hơn nữa lần này còn chưa đến thẳng quặng ngọc lớn, cho nên hắn suy đoán khối cực phẩm Lam Điền ngọc này kích cỡ cũng sẽ không quá lớn.
Nhiễm Vận vui rạo rực mà cầm khối ngọc thô lên, cẩn thận thưởng thức định giá, tròng mắt chuyển động, nói với Nhiễm Nhan: "Ngọc này mà vào tay ta nói ít cũng có thể có giá trị lên tới quán, không bằng ngươi giao cho ta xử trí, ta chỉ thu lời ba thành rưỡi, như thế nào?"
Mọi người nhìn nàng một cái tiểu cô nương nhỏ như vậy, đều cho rằng nàng bất quá là nói đùa, không ngờ Nhiễm Nhan nghĩ cũng không thèm nghĩ đồng ý luôn: "Được."
Khối ngọc này nếu chỉ bán như vậy, ước chừng chỉ trị giá chừng quán. Nhiễm Vận đã sớm xem trọng, trong khối ngọc thạch này tuy rằng có chút tạp chất, nhưng nếu mài giũa thành những hạt châu lớn như móng tay, không chỉ có thể tránh đi tạp chất, hơn nữa tỉ lệ rất tốt, đến lúc đó cố hết sức mà loại bỏ tạp chất, đem hạt châu mài giữ ở cỡ lớn nhất có thể, rồi nghĩ cách làm thành vật phẩm trang sức, đảm bảo nhiều phu nhân ở Trường An tranh nhau mua.
Khối đá dần dần được cắt ra, trong mao thạch vậy mà lại lộ ra thêm một khối Lam Điền thuý ngọc có kích cỡ không sai biệt lắm, đương nhiên lại bị Nhiễm Vận thu vào trong túi. Nhiễm Nhan cũng không thèm để ý, nàng không có bao nhiêu dục vọng tiền tài, tiền chỉ cần đủ tiêu xài là được, huống hồ tình huống hiện tại của nàng có bao nhiêu tiền tài cũng vô dụng.
Hai khối Lam Điền ngọc này, thực giá cũng bất quá - quán, quán chủ lại lần nữa thả lỏng nắm tay đã mướt mồ hôi. Nhiễm Nhan dư quang nhìn thấy vị Dương lang quân áo xanh kia cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Mao thạch rất nhanh đã cắt được một nửa, kiên nhẫn của quần chúng cũng tới hạn độ nhất định, quán chủ quan sát một chút, cảm thấy là thời điểm nên tiếp tục ra giá, liền xoay người đi trở lại trên đài.
Bên này vừa bước một chân lên bậc, phía sau bỗng nhiên thành một mảnh rối loạn. Từ trong thanh âm loạn xạ có thể mơ hồ nghe ra, khối mao thạch mới vừa rồi kia thế nhưng lại mổ ra ngọc.
Thân hình giống như cây gậy trúc của quán chủ khẽ run lên, lại cất bước chạy trở về, ra sức rẽ đám người ra, chen đến hàng trước tiên, đập vào mắt là hình dạng một khối ngọc đã ẩn ẩn lộ ra từ trong khối đá, trong sắc xanh bích có mang ánh lam, khối Lam Điền ngọc này ước chừng dài hơn một thước, rộng nửa thước dạng sọc vằn, có bề dày đã được mổ xuống nửa tất, nhìn dáng vẻ thì phía dưới tựa hồ vẫn còn.
Ngọc công tiếp tục mài giũa, sắc mặt quán chủ có chút trắng bệch, hai mắt thẳng lăng lăng mà nhìn khối ngọc thạch kia, trước mắt từng đợt màu đen.
Khối ngọc này so ra khẳng định kém Tần Quốc Ngọc Tỷ ngàn chọn vạn tuyển, càng kém Hòa Thị Bích, nhưng kích cỡ so với hai khối kia không chỉ lớn hơn một chút, giá trị của khối ngọc này cũng tạm thời khó có thể đánh giá.
Kinh hỉ nhất không ai hơn Nhiễm Vận và Nhiễm Vân Sinh, dù là Nhiễm Vân Sinh cũng chưa bao giờ gặp qua một khối Lam Điền ngọc lớn mà lại thuần tịnh như vậy.
Tuy rằng hiện tại còn là ngọc thô, nhưng đã ẩn ẩn lưu quang di động.
Nhiễm Nhan cũng rất kinh ngạc, nàng bất quá là suy đoán trong khối mao thạch này sẽ có ngọc, lại không nghĩ là nó sẽ lớn như vậy.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên, quả nhiên không phụ tên tuổi.
Toàn bộ khối ngọc được cắt ra, là một khối ngọc thô hoàn chỉnh ước chừng đến cân. Trong tình huống bình thường, Lam Điền ngọc cực phẩm cũng không phải quá hi hữu, nhưng đại đa số Lam Điền ngọc đều là dạng sọc, dạng miếng, ngọc thô được khai thác ra hoặc là rất mỏng, hoặc là rất nhỏ, mặc dù có chạy đến quặng ngọc, cũng chưa chắc có thể tìm được một khối nguyên vẹn có tỉ lệ tốt như vậy.
Nhiễm Vân Sinh sai hai gã hộ vệ lại đây đem ngọc phác che đậy lại, rồi trước khi mọi người ở đây kịp phản ứng, ném xuống quán, dẫn Nhiễm Nhan và Nhiễm Vận nhanh chóng rời khỏi đám người, đi nhanh về Lâm Giang Tiên.