"Tần lang quân, chúng ta nương tử còn đang trang điểm, thỉnh ngài ra sảnh trước chờ đi" Hình Nương bước tới gần hắn, duỗi tay khách khí mà thỉnh hắn rời đi.
Tần Mộ Sinh lưu luyến liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, mới đi theo Hình Nương ra sảnh ngoài.
Vãn Lục cả giận nói: "Mấy tôi tớ trông cửa thật quá đáng, sao lại có thể để cho một nam tử tiến vào nội viện"
"Chắc là có người bày mưu đặt kế, nếu không thì bọn họ có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám bỏ rơi nhiệm vụ như thế." Nhiễm Nhan nhìn vào gương sửa sang váy áo lại một chút.
"Nương tử nói là kế thất?" Vãn Lục cả kinh nói.
"Ta chưa nói gì." Nhiễm Nhan xoay người đi về hướng thính đường.
Vãn Lục mang vẻ mặt mơ hồ mà đi theo nàng, trong lòng cân nhắc, không phải kế thất thì còn ai nữa? Chẳng lẽ là Lang quân? Hay là Thập Bát nương?
Trong sảnh, Tần Mộ Sinh quỳ ngồi trên tịch, thỉnh thoảng ngóng ra cửa.
Hình Nương cũng đã biết được hắn chính là Tần gia Tứ Lang, hôn phu tương lai của Nhiễm Nhan, mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt cũng chiêu đãi ân cần, "Tần lang quân xin chờ một lát, nương tử cũng sắp trang điểm thỏa đáng rồi."
"Làm phiền." Tần Mộ Sinh tiếp nhận nước trà Hình Nương đưa tới, khách khí nói.
Hình Nương âm thầm đánh giá hắn, sạch sẽ tuấn tú, lời nói cử chỉ cũng qui củ, giao tế cũng coi như khách khí, thầm nghĩ cũng không đến mức khó chấp nhận giống như đồn đãi, bản tính nam nhân háo sắc, có lẽ bất quá là phong lưu thôi.
"Lang quân sáng sớm tới đây, có phải có chuyện quan trọng tìm nương tử nhà ta?" Hình Nương hỏi.
Tần Mộ Sinh nhìn ra Hình Nương là lão nô bộc rất được Nhiễm Nhan coi trọng, nên khi cùng nàng nói chuyện, cũng không giống nói chuyện với nô tỳ, "Hôm nay Thập Thất Nương không phải muốn đi tham gia tiệc trà sao? Ta đặc biệt lại đây đón nàng."
Đang nói chuyện, màn trúc ở cửa bị đẩy ra, Nhiễm Nhan trên người một bộ lụa mỏng màu tím, nổi bật lên dưới ánh mặt trời ấm áp là da thịt oánh bạch gần như trong suốt, cả người lóa mắt quang hoa làm người không dám nhìn gần.
Tần Mộ Sinh ngơ ngác nhìn nàng đi tới, nhất thời cảm thấy đôi mắt không đủ dùng, các mỹ nhân luôn có một chỗ đẹp nhất, ví dụ như Tề Lục nương, môi nàng luôn tươi mới ướt át, tựa như cánh hoa đẫm sương sớm, rất hấp dẫn tầm mắt người nhìn, mà Nhiễm Nhan này toàn thân không có chỗ nào không đẹp, nhưng làm người đã gặp qua là không quên được chính là khí độ từ trong ra ngoài của nàng, giống như hồ nước sâu thẳm, lạnh băng lại cực kì dụ hoặc.
"Đi thôi." Nhiễm Nhan vừa vào đã nghe Tần Mộ Sinh nói, người cũng đã tới, có đuổi hắn đi thì nhàn thoại cũng đã truyền ra ngoài rồi, còn không bằng thoải mái hào phóng.
Hình Nương giật giật môi, lại không nói gì, chỉ đứng dậy đưa Nhiễm Nhan ra cửa.
Vãn Lục cảm thấy, Tần Mộ Sinh lại đây cũng không phải không tốt, ít nhất là không cần ngồi chiếc xe ngựa nghèo nàn kia của thôn trang, đến yến hội lại bị mấy vị phu nhân cười nhạo. Vãn Lục dù không quá rành đám phu nhân chỉ biết ăn no cơm xong rồi ngắm hoa tụ hội du ngoạn kia, nhưng cũng biết luôn có những người đặc biệt thích châm chọc nói móc người khác.
Xe ngựa Tần Mộ Sinh xa hoa rộng rãi, trong xe trải chiếu trúc, trong một góc có bày bồn băng, vừa lên xe liền cảm nhận được khí lạnh nhè nhẹ.
"Nương tử, thời tiết quá nóng, để tránh làm hỏng lớp trang điểm, đem bồn băng này đặt ở bên cạnh người đi." Tần Mộ Sinh tự mình đem bồn băng đặt xuống bên cạnh Nhiễm Nhan, khi cúi đầu cố ý dựa sát vào nàng, không nghĩ tới lại nghe được một mùi u hương cùng dược hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, làm hắn nhất thời ngơ ngẩn.
"Lang quân, giao bồn băng cho nô tỳ đi." Vãn Lục lanh tay lẹ mắt nhận lấy bồn băng, sau đó chen vào giữa hai người, đem Tần Mộ Sinh tách ra.
Nhiễm Nhan thần sắc nhàn nhạt, hoàn toàn coi như bên người không có ai, trong lòng lại đang tính toán, Tần Mộ Sinh rõ ràng đã coi hắn như phu quân của nàng, giờ nàng có nên lập tức dùng dược làm cho hắn không lên nổi luôn không
Nghĩ vậy, Nhiễm Nhan ngước mắt liếc nhìn Tần Mộ Sinh một cái, thấy hắn mang vẻ mặt đào hoa mỉm cười, vì thế quyết định sau khi kết thúc tiệc trà liền về nhà phối dược, nếu không với bộ dạng này của hắn, nói không chừng ngày nào đó liền bộc phát thú tính, rất nguy hiểm.
Tần Mộ Sinh thấy Nhiễm Nhan nhìn qua, tươi cười càng thêm sáng lạn tuấn lãng, hắn hạ quyết tâm sẽ dùng tất cả thủ đoạn để làm Nhiễm Nhan khuynh tâm, Tần Mộ Sinh tự tin tràn trề, ngay cả nữ tử như Thúy Mi vốn đã nhìn quen chuyện phong nguyệt còn thật tình dâng hiến cho hắn, huống chi là một tiểu nương tử không ra khỏi cửa.
Hai người ôm tâm tư khác nhau, một đường vậy mà yên ổn.
Qua chừng hai khắc, xe ngựa vững vàng mà ngừng lại. Tần Mộ Sinh xuống xe trước, duỗi tay muốn đỡ Nhiễm Nhan, lại bị Vãn Lục đoạt trước.
Nếu cô gia tương lai là người khác, Vãn Lục thấy vậy sẽ vui vẻ buông tay, nhưng Vãn Lục đối với Tần Mộ Sinh mang một bụng ý kiến, tuy không dám lộ liễu chống đối, nhưng tuyệt đối sẽ không cho hắn dễ chịu. Huống hồ chuyện này, cùng lắm nàng bị nói là một thị tỳ không có mắt mà thôi.
Ân phủ xây gần sông Bình Giang, nơi này có rất nhiều dinh thự quyền quý, nhà cao cửa rộng, tường trắng ngói sẫm, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ. Nước sông Bình Giang lấp lánh dưới ánh nắng sớm, cỏ xanh mượt mọc lan tràn trên đê, cành liễu đu đưa, gió nhẹ mang theo hơi thở tươi mát được gột rửa sau cơn mưa hôm qua thổi vào mặt.
Nhiễm Nhan hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn phủ đệ trước mặt, trên cánh cửa cao lớn treo một tấm bảng bằng chất gỗ khiêm tốn, hai chữ "Ân phủ" mạnh mẽ hữu lực, đường nét sắc sảo, khí thế bàng bạc, có vẻ quá mức cương ngạnh, hơi không hợp với phong cách thư hương thế gia của Ân thị.
Năng lực thưởng thức của Nhiễm Nhan đối với giám định thư pháp khá hữu hạn, nên không ở đây rối rắm làm gì, chỉ thu hồi ánh mắt.
Bọn họ tới không tính là sớm, cửa Ân phủ có không ít xe ngựa đậu san sát.
Tần Mộ Sinh thanh danh tuy không tốt, nhân duyên lại không tồi, vừa mới xuống xe, những người đó nhìn thấy hắn đều tươi cười chủ động bước lại chào hỏi, có điều những người này coi trọng mặt mũi Tần Mộ Sinh, hay là mặt mũi Tần thượng tả phụ thân hắn thì rất khó nói.
Trong lúc hàn huyên, không ít ánh mắt đều hướng về phía Nhiễm Nhan đang đội mịch li.
Một công tử trẻ tuổi mặc bộ hoa phục màu lục đậm có vẻ quen thân với Tần Mộ Sinh, mới vừa xuống xe ngựa, liền chạy tới, đấm nhẹ lên ngực Tần Mộ Sinh, cười nói: "Tiểu tử ngươi lại chạy đi chỗ vị nương tử nào xum xoe? Ta sáng sớm đi ngang qua phủ ngươi, nghe gia phó ngươi nói sáng sớm ngươi đã ra ngoài"
Nhiễm Nhan cùng những người này cũng không quen không biết, vô tâm dây dưa, liền sai Vãn Lục đưa thiệp mời cho gia phó Ân phủ, vào phủ trước.
Thanh niên mặc hoa phục màu lục thấy ánh mắt Tần Mộ Sinh không ngừng nhìn về bóng dáng Nhiễm Nhan, cũng duỗi dài cổ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi: "Chậc chậc, nhìn dáng người kìa, thực sự không tồi, ngươi lúc này coi trọng chính là nương tử nhà ai đây?"
Tần Mộ Sinh vỗ thanh niên kia một cái, nghiêm túc nói: "Trương Phỉ, ngươi chớ có nghĩ bậy, kia là Nhiễm Thập Thất Nương, phu nhân tương lai của ta, ngươi đừng có động tâm tư bậy bạ"
Trương Phỉ cổ quái mà liếc nhìn Tần Mộ Sinh, "Trong khoảng thời gian này trong thành đồn ầm lên Nhiễm gia Thập Thất Nương là mỹ nhân tuyệt sắc, quả thực là tuyệt sắc? Ngươi vậy mà sáng nay không đi đón Tề Lục nương, lại chạy đến vùng ngoại ô đi đón nàng?"
"Có tuyệt sắc cỡ nào thì từ nay về sau cũng là của ta." Tần Mộ Sinh tâm tình vui sướng, Tề Lục nương tính là gì, nữ nhân tự cho là tiên nữ hạ phàm liền quát mắng hắn, hiện tại hắn không thèm để bụng. Tần Mộ Sinh bỏ xuống một câu "Đi thôi" liền nâng bước vào phủ.
Trương Phỉ trong lòng càng thêm khẳng định dung mạo Nhiễm Nhan là xuất sắc, xưa nay chỉ cần phát hiện vị mỹ nhân nào, Tần Mộ Sinh sẽ gọi đám bằng hữu bọn họ cùng đi nhìn, ngay cả khi rình coi Tề Lục nương, cũng là cả đám kéo nhau đi, tuyệt không có thái độ "Kim ốc tàng kiều" như vậy.
"Tứ Lang, khi nào giới thiệu tẩu phu nhân cho các huynh đệ gặp?" Trương Phỉ đuổi theo Tần Mộ Sinh, cười hỏi.
Tần Mộ Sinh khóe môi gợi lên, liếc xéo hắn một cái nói: "Ngày ta đại hôn, ngươi tự nhiên có thể nhìn thấy."
Trương Phỉ ngoài miệng liên tục ừ ừ, trong lòng lại nghĩ hôm nay vô luận như thế nào đều phải nhìn một cái, tham gia tiệc trà không phải lúc nào cũng mang mịch li đi.
Lại nói Nhiễm Nhan vào tới trong phủ, được tôi tớ dẫn đến một khu vườn bên hồ sen.
Khu vườn được quây lại một nửa, nằm bên bờ hồ, cấu trúc đơn giản, chỉ có một cái đình đón gió dôi ra một nửa trên mặt hồ, bên trong vườn có kỳ thạch núi giả, cây cối rậm rạp, nơi nơi đều là bóng râm, là nơi tránh nóng rất tốt.
"Nương tử ở đình hóng gió nghỉ ngơi một lát trước, chờ hội trà bắt đầu, sẽ có thị tỳ dẫn ngài qua." Gã sai vặt đi hết đường mòn thì không đi tiếp nữa.
Trên đình hóng gió đã tụ tập không ít người, Nhiễm Nhan cảm ơn gã sai vặt, rồi dẫn Vãn Lục đi qua đó.
Một hồ đầy hoa sen, cây cối cao vút vây quanh gác mái lả lướt xinh đẹp, trong đình toàn bộ cửa sổ đều mở ra, được màn trúc mịn che lại, bên trong truyền ra tiếng cười của nữ tử.
Vãn Lục vén mành lên, khoảnh khắc Nhiễm Nhan tiến vào trong đình, toàn bộ thanh âm đều đình chỉ, chỉ có đàn hương lượn lờ.
Nhiễm Nhan cũng nhìn rõ cảnh bên trong, ước chừng có mười sáu mười bảy người, tám nữ tử tuổi thanh xuân trang phục lộng lẫy, còn lại đều là thị tỳ.
Sau một thoáng yên tĩnh, một nữ tử mặc váy lụa giao lãnh mỏng màu nguyệt bạch đứng dậy, hỏi: "Ngươi là..."
Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, nhìn thiếu nữ kia, trong lòng hiện lên cảm giác quen thuộc, bất giác nói: "Miểu Miểu."
"A Nhan" khuôn mặt dịu dàng của Ân Miểu Miểu không giấu nổi kinh ngạc.
Trong phòng những người khác cũng kinh ngạc đầy mặt, trong lòng đều không khỏi nói thầm, con ma ốm nhu nhược nhút nhát kia, giờ lại mang phong thái bức người như vậy, xem ra lời đồn trong thành không phải giả a, nhất thời vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
"A Nhan, hai năm không thấy, ngươi thế nhưng trở nên khuynh quốc khuynh thành đến như vậy." Ân Miểu Miểu vội vàng bước tới, lôi kéo tay nàng tán thưởng nói.
Ở khoảng cách gần, Nhiễm Nhan cẩn thận nhìn Ân Miểu Miểu, váy lụa màu nguyệt bạch, vóc người nhỏ xinh, ngũ quan tú mỹ, trên mặt mang theo tươi cười ôn hòa nhu mỹ, ẩn ẩn có thể thấy một tia kích động.
"Chớ có trêu ghẹo ta." Nhiễm Nhan tự nhiên cùng nàng cười nhẹ nói.
Lúc này những người khác cũng bắt đầu phản ứng, sôi nổi đứng dậy, tỏ vẻ hoan nghênh, nhưng trên thực tế, sự xuất hiện của Nhiễm Nhan tuyệt đối không làm các nàng cao hứng, nữ nhân đều thích mình đẹp, đặc biệt là mỹ nữ, tuyệt không muốn nhìn thấy người khác đẹp hơn mình.
Ân Miểu Miểu lại có vẻ thật sự cao hứng, kéo Nhiễm Nhan ngồi cùng chỗ với mình.
"Thập Thất Nương bệnh nặng mới khỏi, lại cùng Tần Tứ lang đính hôn, thật là đáng mừng." Một thanh âm như nước suối chảy truyền đến, ngữ tốc không nhanh không chậm, rất dễ nghe.
Nhiễm Nhan theo tiếng nhìn qua, thấy một nữ tử bạch y đang mỉm cười nhìn nàng, lụa trắng thánh khiết như ánh trăng, làm khuôn mặt mỹ lệ kia thêm vài phần thanh lãnh, tóc đen búi thành một cái búi phi tiên, ở giữa chỉ đính mấy viên trân châu vừa lớn vừa mượt mà, trang điểm thoải mái thanh tân chứ không tráng lệ huy hoàng như mấy nữ tử khác.
"Đa tạ Lục nương." Nhiễm Nhan nhận ra nàng, chính là Tô Châu đệ nhất mỹ nhân Tề Lục nương.
Ân Miểu Miểu nhìn Tề Lục nương, lại nhìn Nhiễm Nhan, hai người đều là lãnh mỹ nhân, chỉ là cái lãnh của Nhiễm Nhan không thanh cao như ánh trăng, mà giống như bóng đêm, lạnh lẽo thâm thúy.
"Tần Tứ lang vốn đang ái mộ Lục nương đó, Thập Thất Nương cần phải cẩn thận trông giữ cho tốt a." thiếu nữ mặt tròn áo vàng ngồi bên cạnh Tề Lục nương khẽ cười nói.
Nhiễm Nhan chỉ nhàn nhạt mà quét mắt nhìn nàng, phát giác trong trí nhớ cũng không có người này, trong lòng lại không thích việc nàng ta cố ý đâm thọc, liền chỉ nhàn nhạt mà 'a' một tiếng.
Thiếu nữ kia cảm thấy bị bỏ lơ, sắc mặt không tốt, khẽ hừ một tiếng, "Tần Tứ lang người này không tồi, mặc cho tỷ muội chúng ta quát mắng, cũng tuyệt không bực bội, Thập Thất Nương gả cho hắn chắc sẽ không phải chịu ủy khuất đâu, chỉ là hắn người này thật sự phong lưu, không quản tốt là không được a, đừng để hắn chạy đến nhà người khác xum xoe, bằng không Thập Thất Nương ngươi cũng xấu mặt."
"Không biết vị này xưng hô thế nào?" Nhiễm Nhan nhìn về phía Ân Miểu Miểu.
Ân Miểu Miểu thấy Nhiễm Nhan có chút tức giận, vội vàng hoà giải, "Ngươi xem, ta nhìn thấy ngươi đều cao hứng đến cái gì cũng quên, vị này chính là Tề gia Thập nương, khuê danh Dục Tú."
Tiếp theo giơ tay chỉ thiếu nữ áo hồng nhạt bên cạnh nói: "Vị này là Nghiêm gia đại nương, khuê danh Phương Phi."
Nghiêm Phương Phi cười nhẹ hướng Nhiễm Nhan gật đầu, rồi sau đó lần lượt giới thiệu các quí nữ khác trong đình.
Lúc này có thị tỳ mang nước trà điểm tâm cho Nhiễm Nhan, nàng liền thuận tay bưng ly trà lên nhấp một miếng.
Tề Dục Tú rất bực bội đối với thái độ trực tiếp làm lơ của Nhiễm Nhan, đề tài vòng tới vòng lui, cũng không rời đi Tần Tứ lang, lúc nhắc tới chuyện Tần Tứ lang từng quì dưới váy Tề Lục nương, Tề Lục nương cũng không có ý ngăn cản.
"Tháng trước, Tần Tứ lang nghe nói Lục tỷ thích hoa quỳnh, đặc biệt chở từ Dương Châu tới một xe, thật sự là có tâm, chẳng qua hiện giờ hắn cùng Thập Thất Nương có hôn ước, chỉ mong ngày sau đừng lại vì Lục nương mà làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa." Tề Dục Tú chậc lưỡi nói.
Lúc nàng ta thốt ra lời này, trên mặt mọi người có đủ mọi màu sắc, ánh mắt nhất trí nhìn về Nhiễm Nhan.
Lúc này có muốn làm lơ cũng không được, Nhiễm Nhan nhìn Tề Dục Tú, hờ hững nói: "Nam nhân nào mà không thích sắc đẹp, hắn dạo thanh lâu cũng được, lấy lòng mỹ nhân cũng tốt, tóm lại đùa bỡn đều là nữ tử nhà khác, chiếm tiện nghi chứ không làm hại, tùy hắn muốn làm gì làm, nếu hắn muốn chơi, chỉ cần không cường đoạt dân nữ, ta mặc kệ, dù sao Tần gia cũng không thiếu tiền."
Tề Lục nương nguyên bản còn mang biểu tình cao ngạo, giờ hơi trầm xuống.
Tề Dục Tú lạnh lùng nói: "Cái gì kêu đùa bỡn? Ngươi là nói hắn đang đùa bỡn Lục tỷ của ta?"
"Chỉ cần phía nữ tử tự trọng, thì làm gì có chuyện đùa bỡn? Lục nương mỹ nhân như trăng sáng, tiểu thư khuê các, ta chưa từng chỉ tên nói họ, Thập nương sao lại tự dò ra chỗ ngồi mà tạt nước bẩn lên người tỷ tỷ mình như vậy?" Nhiễm Nhan thật sự bực bội Tề Dục Tú cứ cố đeo bám, nàng cũng không muốn phải nén giận. Hơn nữa ở đây đều là quý nữ, vì sao phải cúi đầu để bản thân bị chà đạp.
Nhiễm Nhan không nói thì thôi, lời vừa ra khỏi miệng lại làm Tề Dục Tú tức chết, nàng lời này, phản bác cũng không được, mà không phản bác cũng không được.
Tề Dục Tú bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, trừng mắt mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, nếu là ánh mắt hóa thành thực thể, Nhiễm Nhan hiện tại chỉ sợ đã thành cái sàng.
Không khí trong đình hóng gió nhất thời có chút xấu hổ, Nghiêm Phương Phi cùng Ân Miểu Miểu hai người cười cười lái qua đề tài khác, nói đến một vài chuyện trong thành, nói một hồi không biết sao lại nhắc tới Hàn Sơn, sau đó lại không ngừng được, nói tiếp đến mấy vụ án mạng trong thành.
"Dương phán tư hôm qua cũng qua đời rồi đó." Một nữ tử váy hồng nhạt tay ngắn thở dài nói, trong thanh âm ôn hòa lại nghe ra thương cảm cùng bất đắc dĩ.
Nữ tử này dáng vóc mảnh mai, cao gầy, đặc biệt là đoạn cổ cùng xương quai xanh, ưu nhã tĩnh mỹ như chim hạc, làn da trên mặt trắng nõn tinh tế, hơi tái, đuôi lông mày hơi rũ uống, một đôi mắt hạnh tròn xoe, có vẻ nhu nhược vô tội, làm người thương xót.
Mới vừa rồi Ân Miểu Miểu có giới thiệu qua, nàng là Đỗ Tiểu Kiều, đích nữ của Tô châu Thứ Sử tiền nhiệm Đỗ Ngôn Hành, Đỗ Ngôn Hành được điều nhiệm lên kinh làm quan, vì Đỗ Tiểu Kiều thân thể không tốt, tạm thời lưu tại Tô châu tu dưỡng.
Đỗ Ngôn Hành xuất thân là dòng chính Kinh Triệu Đỗ thị, Đỗ Tiểu Kiều đương nhiên cũng là nữ nhi dòng chính Đỗ thị, trong tộc đứng hàng thứ , xuất thân cao quý, đáng tiếc thân mình mảnh mai yếu ớt, hàng năm bệnh tật quấn thân, rất nhiều lời đồn đãi ngầm nói theo lời thái y trong kinh thì nàng sống không quá tuổi.
"Dương phán tư qua đời? Hắn năm nay mới tuổi, đang lúc tráng niên, sao lại mất?" Ân Miểu Miểu kinh ngạc nói.
Phán tư cùng Thượng tả đều là chức quan cấp dưới của Tô Châu Thứ Sử, cụ thể là phân công quản lý các phương diện công việc về thi cử cấp Châu, lễ nghi, thuế má, kho hàng, hộ khẩu, hình ngục v.v. , trái với chức vụ Thượng tả, Phán tư trong Châu có thể nói là tay cầm thực quyền. tuổi đã có thể đảm nhiệm chức quan này, hẳn là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ không thể hạn lượng.
Đỗ Tiểu Kiều nhíu mày lại, nhẹ giọng nói: "Ngỗ tác không thể tra ra nguyên nhân chết, nói là phát bệnh đột ngột, nhưng ta quen với Dương gia đại nương, cũng gặp qua Dương phán tư vài lần, thấy rất khỏe mạnh, không nghe nói có bệnh tật gì. Haizz, đều là mệnh"
Không khí có chút trầm trọng, Nghiêm Phù Phương vội mở miệng an ủi Đỗ Tiểu Kiều, những người còn lại cũng mồm năm miệng mười phụ họa.
Nhiễm Nhan trong đầu ẩn ẩn vài suy nghĩ, nhưng nhất thời không nắm bắt được.
Ngay lúc này, ngoài cửa có thị tỳ nói: "Chư vị nương tử, tiệc trà bắt đầu rồi, phu nhân sai nô tỳ dẫn các vị nương tử đi ra hoa viên."
"Đã biết." Ân Miểu Miểu lên tiếng, ngược lại thỉnh những người khác cùng nhau ra cửa.
Bởi vì tiệc trà phân ra tổ chức ở hai nơi, nhóm phu nhân quý nữ thì ở phía sau hoa viên, bọn nam tử đều ở phía trước thính, không liên quan với nhau. Cho nên mọi người không ai mang mịch li, Nhiễm Nhan cũng để mịch li lại đình hóng gió.
Ân phủ lớn mà yên tĩnh, cơ hồ khắp nơi đều là đường mòn, uốn lượn quanh bụi hoa rồi đi vào bên trong núi đá, rõ ràng chỉ cách có trăm bước, lại phải đi vòng một vòng lớn, may mà dọc theo đường đi toàn là cảnh đẹp, cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Chuyển qua một chỗ núi giả chặn ngang đường đi, xuyên hoa hàng liễu, trên đường lại đi qua một khoảnh thược dược tươi tốt, xuyên qua một dàn mộc hương dài, hoa mộc hương trắng đang lúc nở rộ nhất, một đường hoa rụng rào rạt, thanh hương bốn phía, trên đầu trên người mỗi người đều dính phải không ít, mọi người còn chơi đùa trêu chọc nhau, đi một hồi, thấp thoáng trong dàn hoa, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nước chảy róc rách, càng đi về phía trước, thanh âm đó càng rõ ràng.
Ân Miểu Miểu lôi kéo Tề Dục Tú đang ngắt hoa, cười mắng: "Mau ngừng náo loạn, các phu nhân sợ đều chờ đến sốt ruột"
Xuyên qua giàn hoa mộc hương, quẹo qua chỗ rẽ thì trước mắt đã rộng mở thông suốt, ngay trước mặt là một vách núi cao năm sáu trượng, ở giữa có thác nước nhỏ, dây leo rũ xuống, cánh hoa trôi