Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

vòng tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hình Nương muốn cùng đi theo để tìm hiểu thêm chút tin tức, lại bị Nhiễm Nhan gắt gao túm trở lại, hơn nữa vẻ mặt của Thư nương không tốt, vì thế đành phải sai hai thị tỳ dẫn Tiêu Tụng đi tới viện tử đã được dọn dẹp tốt.

Thôn trang của Nhiễm phủ kiến trúc không hoa lệ, trang trí cũng bình thường, nhưng phong cảnh tuyệt đẹp, vô luận là viện nào, cũng đều có cỏ cây xanh um, bố cục hợp lý.

Hình Nương duỗi dài cổ mà nhìn bóng dáng cầm ô đĩnh bạc của Tiêu Tụng hoàn toàn biến mất trong đêm mưa, không khỏi cảm thán nói: "Thật là một hảo lang quân trăm năm khó gặp một lần! Nương tử, người như vậy không nhiều lắm đâu, ngài phải giữ chặt một chút."

Nhiễm Nhan ậm ờ mà 'ừ' một tiếng, Hình Nương thấy nàng thái độ có lệ, tiếp tục nói: "Ta thấy hắn Thiên Đình no đủ, trong mắt cũng không có đào hoa sắc, khẳng định không phải là loại người như Tần Tứ lang , xuất thân lại tốt... ta cân nhắc, hắn có thể là hoàng tử vương tôn, nếu không tuổi còn trẻ sao có thể mặc màu tím"

"Ủa hiện tại không phải là thiên hạ của Lý gia sao? Hoàng tử vương tôn, như thế nào là họ Tiêu." Nhiễm Nhan không cho là đúng, nàng đối với việc này cũng lười nghiền ngẫm, thuận miệng đế một câu, bất quá là vì ứng đối Hình Nương thôi, "Ngươi biết xem tướng khi nào vậy?"

"Đừng có ngắt lời." Hình Nương hoàn toàn không bị ý đồ nói sang chuyện khác của Nhiễm Nhan ảnh hưởng, chắc chắn nói: "Hắn có khả năng là không muốn cho người khác biết thân phận, nói dối tên họ a! Trong "biểu diễn Đường thời vài các loại Bình thư" đều nói vậy mà."

"Một khi đã như vậy, vì sao lại phải mặc đồ tím đi rêu rao?" Nhiễm Nhan vừa đi dọc theo hành lang vào trong, vừa thuận miệng nói tiếp.

Hình Nương giật mình, giải thích mà nàng cho là không chê vào đâu được đã bị hai ba câu phủ quyết, bất quá mấy điều này không chút nào ảnh hưởng đến hứng thú đang rào rạt của nàng, lập tức vỗ đùi, nói: "Dù không như thế, hắn còn trẻ mà đã là tam phẩm đại quan chẳng phải là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a! Nương tử..."

Kỳ thật những gì Hình Nương nói trước đó cũng không phải không có lý, thanh niên ở địa vị cao, đầu tiên làm người nghĩ đến đó là hoàng thân quốc thích, không thì là nhận phúc lợi từ tổ tông, Đường triều vương hầu khanh tướng nhiều không kể xiết, không chừng chính là kế tục tước vị.

Vào tới trong viện, Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, hít vào một hơi thật sâu, không khí mang hỗn hợp nhàn nhạt của mùi bùn đất và hoa cỏ mãnh liệt tràn vào trong phổi, cả người sảng khoái. Nghe thấy Hình Nương vẫn cứ bám riết không tha mà dong dài ở bên cạnh nàng, rơi vào đường cùng đành phải liên tục bảo đảm nói: "Ta đều nghe ngươi, nếu thật là đồ tốt, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua, yên tâm đi."

Hình Nương lúc này mới vừa lòng gật đầu, theo Nhiễm Nhan vào phòng Vãn Lục.

Vãn Lục còn chưa ngủ, đang được Lưu thị giúp, chậm rãi uống canh Quan quế và cháo.

Canh Quan quế là dùng Quảng bì, Nùng phác, Nhục quế, Chế bán hạ, gừng khô, Cam thảo nấu thành, chủ yếu là dùng cho việc điều trị khi tỉnh lại sau khi treo cổ. Vãn Lục điều dưỡng hai ngày, tuy rằng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, không thể tự chủ hành động, nhưng so với mấy ngày trước đã tốt lên rất nhiều.

Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Nhiễm Nhan giơ tay ngăn lại. Nàng quỳ ngồi ở bên giường, đầu ngón tay khép lại, đè lên mạch cổ tay của Vãn Lục.

Giữ trong chốc lát, mới nhẹ nhàng thở ra, "Khôi phục rất khá, yết hầu còn đau không?"

Vãn Lục lắc đầu, thanh âm ám ách, giống như thều thào, "Không đau."

Nhiễm Nhan dừng một chút, nghĩ thầm hiện tại tình huống thân thể của Vãn Lục đã ổn định, hẳn là có thể hỏi một chút chuyện, "Vãn Lục, ngươi còn nhớ rõ ngày ấy người muốn giết ngươi là ai không?"

Nhắc tới chuyện ngày hôm đó, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Vãn Lục phủ kín một tầng sợ hãi, suy nghĩ một lúc lâu, mới lắc đầu nói: "Không thấy rõ mặt, lúc mới bắt đầu... vừa chạy vụt qua bên cạnh vị lang quân kia, lại sợ hắn phát hiện ra nương tử, nên từ bên cạnh lều hoa mộc hương vòng qua hướng khác, trốn ở sau giả sơn, trong lúc vô tình nghe thấy hai nữ tử mưu đồ bí mật, muốn hãm hại Tần Tứ lang, kết quả bị phát hiện, còn chưa kịp kêu cứu, đã bị người khác đập vào sau đầu..."

Yết hầu của Vãn Lục còn chưa hoàn toàn khôi phục, nói một chút đã phát không ra tiếng, chỉ có thể dùng hơi thở nói chuyện.

Nhiễm Nhan vỗ vỗ nàng nói: "Đừng nói nữa, chờ thân mình tốt một chút, nói hết luôn thể."

Vãn Lục tính tình nóng nảy, bây giờ có miệng lại không thể nói, gấp đến độ muốn rớt nước mắt, gian nan nói: "Vòng tay, ta đã thấy một cái vòng tay"

"Không cần nôn nỏng, ta hỏi một câu, ngươi chỉ cần gật hay lắc là được." Nhiễm Nhan biết Vãn Lục không biết nhiều chữ lắm, căn bản vô pháp dùng chữ viết mà biểu đạt, liền dùng biện pháp này.

Vãn Lục gật gật đầu.

Nhiễm Nhan hỏi: "Ngươi nói hung thủ ngươi gặp qua trên cổ tay có đeo vòng tay, đúng không?"

Vãn Lục lại lần nữa gật đầu, tựa hồ cũng đang nhớ lại chủ chân của cái vòng tay kia, nàng chỉ loáng thoáng nhớ là gần đây đã nhìn thấy ở đâu rồi, lại không biết là do bị thương ở đầu, hay là ký ức quá mỏng, chỉ là nghĩ không ra đó là ai, rốt cuộc nữ tử trong thành Tô Châu, người thích mang vòng ngọc quá nhiều.

"Là gặp sau khi ta khỏi bệnh à?" Nhiễm Nhan suy đoán, nếu cái vòng tay kia không phải phi thường quý báu, hoặc là cực kỳ đặc biệt, người bình thường đối với một cái vòng tay bình thường sẽ không nhớ quá kỹ. Lại nói, trước đây phần lớn thời gian Vãn Lục đều là một tấc cũng không rời mà chiếu cố Nhiễm Nhan, có thể nhìn thấy người mang vòng tay, cũng chỉ có vài người của Nhiễm phủ.

Vãn Lục kích động gật đầu.

Là mới đây? Nhiễm Nhan trong đầu nhanh chóng mà tìm tòi hết các nữ nhân gặp qua gần đây, phạm vi ban đầu rất lớn, trong đoạn thời gian này đi dạo phố mấy lần, nhưng ở trên đường cái Vãn Lục cũng sẽ không nhìn chằm chằm cổ tay người khác, trừ những lần đó ra, chỗ các nữ nhân tụ tập, chỉ có Ân phủ a! Nhưng đó là sau khi nàng khỏi bệnh, là lần đầu tiên đi Ân phủ, ý của Vãn Lục lại là trước đó nữa...

"Thải Tú quán!" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghĩ đến chỗ này, cái chết của Hàn Sơn và thị tỳ kia, đều là để giá họa cho Tần Tứ lang!

"Đúng đúng" Vãn Lục kích động đến nỗi không màng giọng nói đang đau đớn ám ách, lên tiếng phụ họa, cuối cùng lại thở phì phò.

Nhiễm Nhan lại lần nữa hồi tưởng đến những người gặp ở Thải Tú quán ngày hôm đó.

Vãn Lục giống như nhớ ra cái gì, đôi mắt sáng ngời, vội vàng thều thào: "Thúy...Mi..."

"Thúy Mi?" Nhiễm Nhan đọc ra cái tên này. Chậm rãi nhớ lại nhạc kỹ Thải Tú quán tên Thúy Mi kia, nữ tử kia toàn thân đều mang khí chất dịu dàng, cực kỳ trắng trẻo, thanh tú ôn nhu, mặt mày nhu thuận, ngũ quan của nàng đều xinh xắn lả lướt, lại không có điểm nhấn, Nhiễm Nhan giờ mới nhớ ra, chỉ có thể cảm giác được chung chung hình dạng nàng ta nhưng lại quên mất diện mạo cụ thể

Cổ tay trắng nõn của Thúy Mi có mang một cái vòng ngọc trắng tinh, chất ngọc thượng đẳng, giống như mỡ dê. Lúc ấy Nhiễm Nhan còn cảm thấy vòng tay này rất xứng với khí chất của nàng ta, chắc là Vãn Lục cũng là vì vậy nên mới có chút ấn tượng.

Hôm đó Thúy Mi cực lực tránh né không để cho Nhiễm Nhan chẩn trị, cường điệu mình là nhạc kỹ, không bán thân, nhưng nàng ta hình như đã nhiễm phải bệnh giang mai.

"Ngươi lúc ở Ân phủ ngoại trừ nghe thấy các nàng mưu đồ hãm hại Tần Tứ lang ra, còn nghe thấy cái gì khác không?" Nhiễm Nhan lại hỏi.

Vãn Lục lắc đầu.

Nhiễm Nhan tiếp tục truy vấn, "Còn thanh âm của nữ tử kia, nghe có quen không?"

Không biết vì cái gì, có lẽ là bởi vì thân thể này đã từng là bạn tốt của Ân Vãn Vãn, Nhiễm Nhan trong lòng rất không hy vọng người kia là Ân Miểu Miểu. Nếu Ân Miểu Miểu thật sự cho rằng muội muội mình bị Tần Tứ lang hủy hoại mà báo thù, khả năng cũng rất lớn. Ngày ấy sau khi nàng ta đề xuất trò chơi trốn tìm, các nữ tử đều tản ra khắp nơi, lúc này nàng ta hoàn toàn có thời gian cùng người khác mưu đồ bí mật.

Mà Vãn Lục dưới cái nhìn chăm chú của Nhiễm Nhan, lại khẽ lắc đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio