Chờ chủ tớ Ân Miểu Miểu rời đi, Nhiễm Nhan cùng Tần Mộ Sinh đứng yên một lúc, rồi cũng bước ra khỏi rừng liễu.
"Thập ca, ta trước kia cùng Miểu Miểu quan hệ như thế nào?" Nhiễm Nhan luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nếu trước kia hai người quan hệ rất tốt, vì sao hiện tại lại là hời hợt chi giao, nếu không tốt, sao lại nhiều lần mơ thấy nàng?
"Ân Tam nương?" Nhiễm Vân Sinh ngạc nhiên nói: "A Nhan, ngươi không nhớ rõ?"
"Ừ, có một số việc quên mất." Nhiễm Nhan nói.
Nhiễm Vân Sinh nhăn đôi mày xinh đẹp, chậm rãi nói: "Nếu đã quên thì quên luôn đi."
"Nhưng ta hiện tại rất muốn biết, Thập ca, ngươi nói cho ta đi." Nhiễm Nhan dừng chân, mím môi, trong đôi mắt đen kịt là cố chấp không thể dao động.
Nhiễm Vân Sinh nhìn nàng một chút, thở dài: "Ta không biết ngươi cùng Ân tam nương quan hệ như thế nào, nhưng biết ngươi và Ân Tứ Nương giao hữu không tồi, nàng cũng thường xuyên hẹn ngươi đi du ngoạn, chúng ta trước giờ ở Trường An, cũng là gần đây mới nghe nói nàng bị bệnh hiểm nghèo rồi mất. A Nhan, người chết không thể sống lại, huống hồ nàng qua đời đã hai năm, ngươi nén bi thương đi."
Nhiễm Vân Sinh giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Nhiễm Nhan, trong mắt tràn đầy thương tiếc, hắn mấy ngày trước khi mới vừa nhìn thấy Nhiễm Nhan, còn hoài nghi muội muội luôn luôn nhu nhược này, sao lại thay đổi long trời lở đất như vậy, nhưng trải qua mấy ngày hỏi thăm, mới biết được có bao nhiêu chuyện thống khổ đã phát sinh ở trên người nàng, vì thế trong lòng càng thêm thương tiếc nàng.
"Ngươi kể cho ta về A Vãn đi, ta sẽ không thương tâm nữa, nhưng muốn nghe về chuyện của nàng." Nhiễm Nhan nói.
Nhiễm Vân Sinh nhớ lại một lát, nói: "Ân phủ rất có quy củ, ta cũng chưa gặp qua nàng được mấy lần, trong ấn tượng của ta, Ân Tứ Nương là một cô nương rất hay cười, rất hoạt bát, ham chơi, thường hay trốn từ nhà ra để hẹn ngươi đi chơi."
Nhiễm Nhan nghe xong, trong lòng hình dung ra bộ dạng Ân Vãn Vãn.
"Ta trước đây có nghe ngươi nói, nàng trốn ra như vậy, hồi phủ là sẽ bị phạt quỳ ở từ đường, bất quá, nàng vẫn cứ trốn ra ngoài chơi, có đôi khi thậm chí còn trốn học." Nhiễm Vân Sinh cẩn thận mà đem những gì mình biết nói hết ra.
Mỗi một cái thế gia đại tộc, đều sẽ có tộc học, Đường triều không có chuyện "Nữ tử không tài mới là đức", nữ nhân vẫn nên biết chữ mới tốt, cho nên hài tử vị thành niên trong tộc, vô luận là nam hay nữ, thông thường đều sẽ vào tộc học.
giống lớp học tại nhà
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về chỗ xe ngựa ngừng, Nhiễm Vân Sinh cùng nữ quyến Ân phủ rất ít tiếp xúc, ngẫu nhiên gặp qua vài lần, còn là nhìn từ rất xa, đối với Ân Vãn Vãn cũng biết rất ít, đến mức nguyên nhân chết của nàng còn không biết kĩ càng bằng Hình Nương, tuy rằng những gì Hình Nương nói cũng không phải tỉ mỉ.
Quẹo vào ngõ nhỏ, Nhiễm Vân Sinh đang chuẩn bị đỡ Nhiễm Nhan lên xe, trong bóng tối lại vang lên một giọng nói từ tính, "Nhiễm nương tử!"
Nhiễm Nhan khựng lại, quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói kia. Từ trong bóng tối giữa những ngôi nhà, một bộ Hồ phục màu nâu sẫm chậm rãi đi ra, mặt mũi đã đẹp, biểu tình cũng tốt, vốn là ngũ quan lập thể tuấn lãng, bởi vì góc độ ánh sáng, nhìn càng thêm thâm thúy, bên môi hắn mang nụ cười nhạt mà ưu nhã, lễ phép cúi đầu với Nhiễm Nhan, "Phố xá đông đúc ngẫu nhiên tương phùng, thật khéo."
Giọng nói đó, dung mạo đó, ngoại trừ Tiêu Tụng còn có thể là ai? Nhiễm Nhan đánh giá cái hẻm chết này, không khỏi nhíu mày, ngẫu nhiên tương ngộ ở cái ngõ nhỏ như vậy, tỷ lệ nhỏ không thua với xuyên việt, Nhiễm Nhan trực tiếp đốp lại: "Tiêu lang quân tìm ta có chuyện gì?"
"Nếu Nhiễm nương tử sảng khoái như vậy, tại hạ cũng không vòng vo nữa." Tiêu Tụng nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh, nói: "Nhiễm lang quân có thể giúp một chút không? Để tại hạ đơn độc cùng lệnh muội nói mấy câu."
Nhiễm Vân Sinh đầy mặt kinh ngạc mà nhìn nam nhân khí thế trầm ổn này, "Tiêu Thị Lang!"
Xem ra là quan ở kinh thành, Nhiễm Nhan suy đoán, Nhiễm Bình Dụ ở Trường An chỉ là một thương nhân, hắn có khả năng nhận thức rất nhiều quan viên, nhưng quan viên lại không có chuyện chân chính để tâm đến một thương nhân như hắn, cho nên Nhiễm Vân Sinh cùng Tiêu Tụng sợ cũng chỉ là sơ giao.
"A Nhan?" Nhiễm Vân Sinh nhìn qua Nhiễm Nhan, phảng phất chỉ cần nàng lắc đầu, hắn dù tình nguyện đắc tội Tiêu Tụng, cũng sẽ không để nàng một mình.
"Thập ca trước cứ đem xe ngựa chạy ra giao lộ đi, ta một lát sẽ ra." Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không làm Nhiễm Vân Sinh khó xử.
Nhiễm Vân Sinh gật đầu, vái chào Tiêu Tụng, xoay người lên xe ngựa.
Nhìn xe lục cục chạy ra đầu hẻm, Nhiễm Nhan mở miệng: "Tiêu lang quân có chuyện gì nói đi."
"Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành." Tiêu Tụng bỗng nhiên ngâm một câu trong bài 'Hiệp khách hành', đôi mắt sáng như sao càng thêm sáng ngời, "Hình dung quá tốt, thơ từ rung động đến tâm can, dù là Thượng Quan Nghi cũng tự than thở không bằng, bất quá chuyện gì đã kích thích ngươi làm ra bài thơ này vậy?"
Thượng Quan Nghi giỏi về thơ từ, rất được Thái Tông ưu ái, nhắc tới hắn, không phải ai cũng biết, nhưng cháu gái của người này chính là Nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi tiếng tăm lừng lẫy bên cạnh Võ Tắc Thiên. Chẳng qua, hiện tại Thượng Quan Nghi chỉ mới có tuổi thôi.
"Ta không biết làm thơ, mới vừa rồi bất quá là mượn thơ từ của người khác dùng một chút, vì thoát thân mà thôi."
Nhiễm Nhan biết hắn khẳng định là muốn dò hỏi chuyện ám sát đêm nay, tuy làm bộ nghe không hiểu hắn nói, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, có nên đem chuyện Tô Phục khai ra luôn không, nếu nói thật, nam nhân lạnh băng kia có thể giết quách nàng cho hả giận hay không? Nếu như không nói, hắn lại có thể không yên tâm mà vẫn giết quách nàng để diệt khẩu hay không?
Kỳ thật lúc Nhiễm Nhan ngâm 'Hiệp khách hành', cũng từng có ý định tố giác Tô Phục, dù sao người như hắn rất đáng sợ, chỉ là nàng hơi do dự, nếu thật sự chọc giận Tô Phục, chỉ sợ đến cả quan phủ cũng không thể bảo hộ nàng chu toàn, vì thế chuyện này cần phải thận trọng.
"Ô, ngươi lại không muốn nói với ta tình hình thực tế." Tiêu Tụng nheo mắt, cười nhạt nói: "Ngươi lời này nói khá chắc chắn, chẳng qua, thần sắc quá mức do dự."
Nhiễm Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, người này luôn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng, làm nàng cực kỳ không vui.
Nụ cười trên mặt Tiêu Tụng nở rộ, bước về phía trước hai bước, tới gần Nhiễm Nhan, cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Kỳ thật ngươi mặc màu đỏ, thật là làm người khuynh tâm."
Giọng nói của hắn trầm thấp, thuần hậu, trong lúc lơ đãng mang theo một chút khiêu gợi, làm người nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
"Lời nói dối này của ngươi cũng chẳng ra gì." Nhiễm Nhan quay mặt qua hướng khác, hừ hừ nói.
"Nói vậy là sao?" Tiêu Tụng rất có hứng thú mà nhìn nàng, phảng phất như đã sớm quên mất ý đồ đến.
"Ta vừa rồi ở trên sông cả người không được tự nhiên còn phát giận, người cảm thấy đẹp, không phải nói dối, thì là mắt mù, ngươi là loại nào?" Nhiễm Nhan luôn luôn chướng mắt việc phải cố gượng ép mà ra vẻ xinh đẹp, bao gồm cả bản thân lúc đó. Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, chỉ có khi phát ra từ nội tâm, mới thật sự động lòng người.
Chuyện gượng ép như vậy, Nhiễm Nhan trải qua một lần, tuyệt đối không muốn nếm thử lần hai.
"Nếu Tiêu lang quân không còn việc gì nữa, ta xin cáo lui." Nhiễm Nhan thoáng khom người, rồi quay bước đi.
Thời điểm đi đến đầu hẻm, bỗng nhiên nhìn thấy trên chợ một đám con em quý tộc cùng các quý nữ đang đi về phía này.
Trong đó có cả Trương Phỉ kia, hắn kỳ quái nói: "Rõ ràng là thấy lên bờ từ phía tây, sao nháy mắt liền nhìn không thấy người nữa? Chẳng lẽ về rồi?"
"Di, kia không phải là xe ngựa của Nhiễm phủ sao?" có người mắt sáng, thấy xe ngựa Nhiễm Vân Sinh đang ngừng đợi ở giao lộ.
Nhiễm Nhan trong lòng tức giận, cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ, bị nhìn chằm chằm không bỏ, loại cảm giác này thật sự quá mức không xong.
"Ngươi giống như sắp gặp phiền toái." Tiêu Tụng không biết khi nào đã cùng nàng sóng vai mà đứng, cười cười, hoàn toàn không có ý tứ muốn nhúng tay, như thể là lại đây để xem náo nhiệt.
Loại hành vi lửa cháy đổ thêm dầu này, quả thựclà đang khảo nghiệm lý trí của Nhiễm Nhan nàng