"Phải không..." Nhiễm Nhan thất thần mà chậm rãi đáp, ánh mắt lại dừng trên một giọt máu ở bờ sông.
Trong pháp y học, phân tích vết máu ở hiện trường đã có đề tài nghiên cứu chuyên môn, người ở trạng thái khác nhau, vết máu lưu lại cũng khác nhau. Chỉ riêng vết máu mà nói, ở độ cao khác nhau và góc nghiêng khác nhau, giọt máu nhỏ xuống đều có sự khác biệt nhau rất lớn.
Mà một giọt máu này trên bờ sông, rất tròn, tia máu đều đặn bắn ra xung quanh với biên độ lớn.
"Thập Thất Nương phát hiện cái gì?" Lưu Phẩm Nhượng thấy Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm bờ sông phát ngốc, bèn vội vàng bước lại hỏi.
Nhiễm Nhan chỉ vào vết máu cạnh mũi chân, nói: "Ngươi xem, nó tròn như vậy."
Lưu Phẩm Nhượng nghe không hiểu ra sao, đầy mặt mê mang hỏi: "Cái gì?"
"Có thể hình thành vết máu loại này, chỉ có một loại tình huống, là người bị chảy máu, hoặc người, vật bị dính máu, dừng lại ở...đại khái..." Nhiễm Nhan giơ tay lên đến độ cao trên eo, "...chính là từ độ cao này, cũng có khả năng cao hơn một chút, vết máu này, từ nơi này rơi theo góc vuông xuống mặt đất, hơn nữa, thời điểm giọt máu rơi xuống, vật dính máu đứng yên bất động."
"Chắc chắn như vậy?" Lưu Thứ Sử tuy hỏi như vậy, trong đầu lại suy nghĩ, dưới tình huống như thế nào mà người hoặc vật dính máu, có thể ở dừng lại ở đây?
"Không tin ngài có thể dùng nước thử một lần, tuy sẽ khác một chút, nhưng đại thể là giống nhau." Nhiễm Nhan nói.
Lưu Phẩm Nhượng lại không thật sự đi thử nghiệm, phàm là tưởng tượng một chút liền có thể hiểu đạo lý trong đó, giọt nước bắn ra đều có hình như bầu dục, hơn nữa tia nước sẽ hướng về một phía, mà sẽ không xòe đều ra xung quanh. Hắn trong lòng cảm thấy lời Nhiễm Nhan nói rất có đạo lý, vết máu tròn như vậy, hơn nữa tia máu bắn ra đều đặn như vậy, chỉ có thể là nhỏ thẳng từ trên xuống.
"Thi thể bị lôi đi nửa đường, dấu vết lại biến mất, chẳng lẽ là lôi được một nửa, đồng lõa hung thủ lại đây, đem người khiêng đến bờ sông, ném vào trong nước" Lưu Phẩm Nhượng suy đoán.
"Khả năng này cũng không phải không có, bất quá ta thiên về một khả năng khác. " Nhiễm Nhan nhìn những con thuyền lui tới trên mặt sông, nói: "Cách nơi này không xa có cái bến tàu, độ sâu của nước khu vực này đủ cho thuyền cỡ trung đậu lại."
Lưu Phẩm Nhượng vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là thế, rất đúng! Rất đúng! Nếu như hung thủ đem thuyền đậu ở chỗ này, thả tấm ván xuống, dùng vải bao lại thi thể rồi kéo lên thuyền, vết máu cũng sẽ đột nhiên biến mất."
"Hơn nữa hung thủ có hai người. Ngay từ đầu, người này sức lực không lớn, khó khăn lắm mới đem người kéo tới đây, có thể lúc này tên đồng lõa đem thuyền đậu lại ở bờ, sắp xếp xong xui thì khiêng người lên thuyền, mà hai người này sức lực tuy rằng có lớn hơn chút, nhưng cũng không quá vững vàng, cho nên khi bước lên tấm ván đi đến chỗ tấm ván tiếp giáp với đầu thuyền, hắn đã cố hết sức, phải dừng lại ổn định thân mình một lúc rồi mới tiếp tục bước lên thuyền." Nhiễm Nhan phân tích.
Lưu Phẩm Nhượng nhìn nhìn vết máu bị lôi kéo kia, phát hiện vết máu đó cũng không phải đột nhiên dừng lại, sau đó cùng không có dấu vết lôi kéo xoay trở gì, nói cách khác, tấm ván thả xuống còn cách một khoảng, hung thủ cũng không trực tiếp lôi người lên tấm ván, mà đem người bao lại trước, cũng không có khả năng không lưu lại dấu vết nào.
"Người tới! Đi tới bến tàu tìm vài chiếc thuyền, lên mặt sông tìm người, mục tiêu là..." Lưu Phẩm Nhượng nhất thời thật đúng là không biết nên tìm người có hình dạng đặc thù gì.
Nhiễm Nhan trong đầu hiện lên hình ảnh đêm Thất Tịch đó, bèn tiếp lời: "Hai nữ tử, một người mười lăm mười sáu tuổi, là Ân tam nương, một người là thị tỳ mười sáu mười bảy tuổi."
Lưu Phẩm Nhượng thoáng ngẩn ra, rồi quyết đoán phất tay nói: "Mau đi."
"Dạ."
Phủ binh chung quanh đồng thanh đáp.
Không bao lâu, liền có mấy chiếc thuyền ô bồng rẽ lại đây, cái thứ nhất có đội chính Dương Dũng, hắn đứng yên như tháp sắt trên thuyền, chiếc thuyền không lớn bị nặng mà chìm xuống nước một chút, "Lúc này chỉ có thể tìm được loại thuyền này, thỉnh Thứ Sử thứ lỗi."
loại thuyền nhỏ có mui được đang bằng tre hay lá, ko biết có nên dịch là 'ghe' hay không, để 'ô bồng' nghe cho ngầu.
"Không sao." Lưu Thứ Sử cùng Nhiễm Nhan, Vãn Lục bước lên thuyền, thân thuyền lại trầm xuống thêm một chút, Nhiễm Nhan đen mặt, mím môi dựa vào vách mui thuyền ngồi xuống.
Lão nhân chèo thuyền kia hết sức nhiệt tình, thấy sắc mặc Nhiễm Nhan, cười nói: "Nương tử yên tâm, thuyền nhà mỗ khi cần có thể chở hơn người, trước nay đều rất ổn."
Người chèo thuyền vừa chèo thuyền, vừa ngẫu nhiên lén nhìn Nhiễm Nhan vài lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Bộ dáng nương tử so với Tề Lục nương mỹ nhân băng sương gì gì kia dễ coi hơn nhiều."
Vãn Lục ngồi thuyền lại tự tại hơn nhiều so với cưỡi ngựa, nghe người chèo thuyền nói như thế, xích xích cười nói: "Lão nhân gia nhìn kỹ Tề Lục nương rồi à?"
Tề Lục nương thoạt nhìn tuy lạnh như băng sương, lại không điệu thấp, chuyện gặp qua nàng cũng không có gì kỳ quái, nhưng nàng mỗi lần ra cửa đều là chúng tinh củng nguyệt, bình thường nếu không phải tình huống đặc thù, trước mặt người khác đều mang mịch li, một lão nhân chèo thuyền muốn nhìn kỹ nàng, thật đúng là khả năng không lớn.
"Không nhìn cẩn thận, bất quá có nhìn xa xa, chân mày nàng quá nhỏ, mà đuôi mày lại nhếch lên, mắt mũi thì cũng đẹp, mới nhìn thì rất đẹp, nhưng nhìn thêm vài lần lại thấy nhạt nhẽo." Lão đầu nhi tuy rằng quần áo tả tơi, nhưng bình luận tới nương tử diện mạo, một chút cũng không hàm hồ.
Vãn Lục càng thêm cảm thấy hứng thú, "Tề Lục nương như vậy mà ngươi cảm thấy nhạt nhẽo, vậy trong mắt ngươi chẳng phải không có mỹ nhân?"
"Nhạ, nương tử nhà các ngươi mới là đẹp, Thiên Đình no đủ, mi tựa núi xa, mắt như nước trong, mũi cao mà không to, rất linh hoạt" lão đầu nhi cười ha hả rồi lại liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, bồi thêm một câu, "Bất quá ánh mắt hơi nghiêm nghị, nếu là thường xuyên cười, mới có thể càng thêm linh tú."
Lưu Phẩm Nhượng vậy mà còn có tâm tư thảo luận chuyện không liên quan, phụ họa một câu: "Nói có lý."
Vãn Lục bất mãn mà bĩu bĩu môi, "Ta xem nương tử của nhà chúng ta chỗ nào cũng tốt."
Nhà đò lại cũng không nói tiếp nữa, cười vui vẻ tiếp tục chèo thuyền, dù sao trước mặt nương tử người ta lại xoi mói, là hành vi không lễ phép, lão nhân gia cũng biết điểm dừng, nếu nói nữa thì lại thành khinh bạc tiểu nương tử.
Dương Dũng đứng ở đầu thuyền, dư quang ngẫu nhiên xẹt qua người Nhiễm Nhan, cũng không phải là thưởng thức sắc đẹp, hắn ngược lại đối với năng lực của Nhiễm Nhan thưởng thức hơn là với dung mạo.
Gió sông từng cơn nhè nhẹ, sóng trên mặt nước không lớn, thuyền đi còn vững vàng.
Qua một hồi lâu, một con thuyền có mui nhanh chóng bơi tới bên cạnh, trên đầu thuyền một bộ khoái cúi người nói: "Thứ Sử, tìm được một chiếc thuyền hoa khả nghi, trôi trên mặt sông, trên boong thuyền không có ai, thuộc hạ lặng lẽ kiểm tra qua, cũng không ai chèo thuyền."
"Hm." Lưu Phẩm Nhượng trầm ngâm một lát, nói: "Lên thuyền bắt người đi, tốt nhất là có thể bắt sống."
Kỳ thật Lưu Phẩm Nhượng nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được, nếu đây là chuyện Ân tam nương làm, như vậy người bị giết lần này lại là ai?
Lưu Phẩm Nhượng thân là Thứ sử, tự mình đến đây bắt người đã xem như tận hết trách nhiệm, đương nhiên không có chuyện tự mình dấn thân nguy hiểm, cho nên chiếc thuyền ô bồng này của bọn họ đậu lại cách thuyền hoa kia hơn mười trượng, lấy thị lực của Nhiễm Nhan, có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng mặt của người trên thuyền hoa.
Một đội người nhanh chóng bước lên thuyền hoa, lại thật lâu không dám vọt vào trong, phảng phất như đang giằng co.
Lưu Phẩm Nhượng nhìn một lúc, cảm thấy có chút không thích hợp, liền nói: "Nhà đò, đến gần thuyền hoa kia một chút."
Người chèo thuyền cũng hiểu đây là đang phá án, liền không nhiều lời, trực tiếp cho thuyền trôi về phía trước hơn mười trượng, lúc này có thể tinh tường mà nghe thấy thanh âm trên thuyền hoa.
Rất nhanh liền có nha dịch tới báo, "Thứ Sử, con trai Tần thượng tá đang bị trói ở trên thuyền, Ân tam nương nói nếu chúng ta dám vào trong, nàng liền giết Tần Tứ lang."