Tô Phục bị ánh mắt trực tiếp của Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm đến có chút xấu hổ, may mà hắn từ trước đến nay tâm chí kiên định, chỉ nháy mắt liền khôi phục trấn định, nhưng đối với yêu cầu này của Nhiễm Nhan, hắn thật sự không biết phải trả lời như thế nào, nếu đáp ứng, xong việc rồi thì đúng là phải cởi sạch y phục ra cho nàng nhìn?
Trầm mặc một hồi lâu, ngay lúc Nhiễm Nhan cho rằng hắn từ bỏ, lại nghe thanh âm thanh lãnh kia nói: "Được."
Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn hắn một cái, nàng không hiểu rõ Tô Phục, nhưng hắn cho người ta cảm giác hắn không phải là một nam nhân không có lòng tự trọng, có thể làm hắn đáp ứng việc này, thi thể kia có phải rất khó nghiệm hay không?
"Ta muốn thỉnh giáo một chuyện, không biết Tô lang quân có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ đến một việc.
Hàng lông mày dài của Tô Phục nhíu lại, "Chuyện gì?"
Nhiễm Nhan còn nhớ rõ tình huống khi đụt mưa ở chợ đông, "Tô lang quân nếu là phu quân tương lai của nương tử phủ nào đó, ở trước mặt ta lộ thân thể như vậy, ta sẽ không chọc phải phiền toái gì đi?"
Tô Phục lạnh lùng hỏi ngược lại: "Ngày ấy gã sai vặt nói: Tô dược sư là phu quân tương lai đại nương tử nhà ta coi trọng. Là như thế phải không?"
Nhiễm Nhan nghẹn, ý tứ như vậy rõ ràng đã hoàn toàn phủ định câu "Phu quân tương lai" của tên sai vặt kia, đại nương tử nhà hắn coi trọng thì sao? Nếu nương tử toàn thành Tô Châu đều coi trọng Tô Phục, chẳng lẽ Tô Phục phải làm "phu quân tương lai" của nữ tử cả thành?
"Ta đi lấy công cụ." Nhiễm Nhan quyết đoán mà đáp một câu, rồi xoay người đi về viện.
Tuy rằng khi nàng đưa ra yêu cầu, chủ yếu là trêu chọc, nhưng nếu đối phương đã đáp ứng rồi, Nhiễm Nhan cũng không thể lật lọng, không nói đến việc nàng không làm được mấy chuyện như vậy, cho dù có chơi xấu, cũng không thể ở trước mặt phần tử nguy hiểm như Tô Phục mà chơi, chuyện nàng có thể làm là ở trong phạm vi không chọc giận hắn, tận dụng quyền lợi của mình đến tối đa.
Nhiễm Nhan trở về phòng nghỉ, nhanh chóng tìm một kiện y phục đơn giản có tay áo bó mặc vào, đem đầu tóc cột thành một cái đuôi ngựa trên đỉnh đầu, xách cái rương đồ nghề lên trở lại ven rừng cây ăn quả.
Tô Phục vậy mà còn nhanh hơn nàng, không biết khi nào bên ngoài đã khoát lên một bộ hắc y viên lãnh tay áo bó, trên mặt che khăn đen, chỉ lộ ra một đôi mắt lãnh tĩnh, thời điểm hắn nhìn người, giống như con báo đang rình mồi, hoàn toàn bất đồng với vẻ lạnh lùng thanh thản vừa rồi.
Tô Phục hơi gật đầu với nàng, "Đắc tội." Thanh âm lạnh lẽo phát ra, đồng thời tay đã vòng qua eo Nhiễm Nhan, mũi chân nhấc lên, như diều hâu mà lướt đi.
Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy bên tai mình gió vù vù, cảnh vật hai bên mơ hồ lùi vùn vụt về phía sau, lên lên xuống xuống hơn lần, hoàn cảnh bốn phía đã hoàn toàn bất đồng, họ đang ở trên bãi đất bằng, cây cối thấp thấp, nơi lọt vào trong tầm mắt toàn là cỏ ngập đến eo, ngẫu nhiên có vài gò đất nhấp nhô.
Hoàn cảnh như vậy làm đáy lòng Nhiễm Nhan có chút khẩn trương, không khỏi muốn tát tỉnh chính mình sao lại có thể đáp ứng thiếu suy xét như vậy, vạn nhất sau khi nghiệm xong thi thể, Tô Phục này chợt nổi lên sát tâm, giết người diệt khẩu ngay tại đây, rồi vứt xác nơi hoang dã thì sao?
Đi chừng nửa chén trà nhỏ, Nhiễm Nhan thấy cách đó không xa có ánh lửa, ánh lửa như được tụ lại, sáng ngời như ban ngày, mà trên cánh đồng bát ngát kia, rõ ràng là không có thôn xóm điền trang gì.
Khi cách đống lửa còn hơn trăm trượng, Tô Phục dừng chân, buông Nhiễm Nhan ra, móc ra một cái mặt nạ bảo hộ đưa cho nàng, "Mang nó lên, sau đó ngươi đừng nói tiếng nào, chỉ cần theo lời ta phân phó mà nghiệm thi, sau khi nghiệm xong, viết hết lên giấy mà bọn họ chuẩn bị! Tốt nhất là thay đổi chữ viết của mình."
Nhiễm Nhan mang mặt nạ lên, cảm thấy thập phần kích thích, nàng bình thường ở hiện trường đều chỉ là đơn giản nghiệm thi, sâu hơn nữa như giải phẫu kiểm nghiệm hơn phân nửa đều được làm trên bàn phẫu thuật, hoặc là phòng thí nghiệm bệnh lý, có đôi khi bất đắc dĩ cũng sẽ nghiệm thi ở địa phương có điều kiện gian khổ, nhưng đây là lần đầu tiên trải qua chuyện nghiệm thi thần bí như vậy, như kiểu hiệp khách lục lâm tụ tập đêm khuya.
Mặt nạ bảo hộ mà Tô Phục chuẩn bị cho nàng bao lại toàn bộ phần đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, đằng sau còn có mũ rộng che lại toàn bộ tóc.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, Tô Phục giúp Nhiễm Nhan xách rương, đi phía trước dẫn đường, dẫn Nhiễm Nhan đi về hướng đống lửa kia.
Lúc còn cách đống lửa chừng hai trượng, Nhiễm Nhan mới thấy rõ ràng tình hình chung quanh đống lửa, bốn hắc y nhân quỳ ngồi bên đống lửa, trang phục rất giống Tô Phục, chỉ là hình thể có chút bất đồng, ở bên cạnh bốn người đặt một cái quan tài đen nhánh, đằng trước quan tài có một cái kỷ, mặt trên bày hương nến, còn có một tờ giấy trống được hai cái chặn giấy đè lên, một cây bút lông gác trên một khối nghiên mực.
Bốn người kia tựa hồ sớm đã phát hiện bọn họ, lúc còn cách khoảng hai trượng, sôi nổi đứng dậy, ôm quyền hành lễ với Tô Phục.
"Chính là người này?" trong đó một nam nhân có thanh âm tục tằng thoáng đánh giá Nhiễm Nhan một lần, mở miệng hỏi.
Nhiễm Nhan dáng người nhỏ xinh, mặc áo tay bó viên lãnh, ngỗ tác có rất nhiều nam nhân có dáng người thấp bé bộ dạng xấu xí, cho nên mấy người này cũng không hoài nghi giới tính của Nhiễm Nhan.
"Đúng, nghiệm thi trước đi." Tô Phục nói.
Ba trong bốn người quay đầu nhìn một hắc y nhân có dáng người xấp xỉ Tô Phục, người nọ nhàn nhạt mà đánh giá Nhiễm Nhan một cái, hơi gật đầu. Ba người kia liền bước qua, đem nắp quan tài dời đi.
Nhiễm Nhan được Tô Phục ra hiệu, mới nhấc chân đi đến chỗ quan tài. Cái nàng quan sát đầu tiên cũng không phải thi thể, mà là cỗ quan tài được làm bằng Nam mộc tốt nhất này, nắp cùng vách quan tài đều là vật liệu nguyên vẹn, không nhìn thấy đường nối, có lẽ đáy quan tài cũng vậy.
Phía sau không biết là ai búng tay một cái, bụi cỏ tứ phía vang lên tiếng sột sột soạt soạt, hơn mười hắc y nhân bịt mặt nhảy ra.
Vẫn là hán tử có thanh âm tục tằng vừa rồi nói: "Đốt đuốc chiếu sáng."
"Dạ"
Hơn người đồng thanh đáp lời, rồi đem đuốc trong tay châm vào đống lửa, sau đó đứng vây quanh quan tài.
Hơn cây đuốc hừng hực cháy, đem hiện trường chiếu đến sáng như ban ngày, tuy có chút bóng lửa phiền phức, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghiệm thi.
"Kết quả nghiệm thi càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, chủ yếu nghiệm coi nàng có mang thai hay không, còn có nguyên nhân chết." Tô Phục nói.
Nhiễm Nhan dư quang liếc tờ giấy trắng trên bàn kia một cái, muốn kỹ càng tỉ mỉ, đừng nói tờ giấy kia, có thêm tờ nữa cũng không đủ.
Người cầm đầu kia quan sát vô cùng nhạy bén, thấy ánh mắt Nhiễm Nhan, lập tức thì thầm với hắc y nhân bên cạnh vài câu, rất nhanh chỗ giấy được thêm một xấp thật dày.
Nhiễm Nhan trong lòng hơi kinh hãi, vội vàng hồi tâm liễm thần, cử chỉ càng thêm cẩn thận, miễn cho bị người nọ nhìn ra cái gì.
Tổ chức mềm của thi cốt nằm trong quan tài đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa thi cốt còn có chút phong hoá, người này xuống mồ ít nhất cũng đã trên mười năm, hơn nữa, bên trong quan tài vô cùng sạch sẽ, còn có hương gỗ nhàn nhạt, có thể thấy được là vì đặt khối thi cốt này mà được làm ra gần đây.
Xương chậu của thi cốt thấp mà rộng, rõ ràng là một nữ nhân. Nhưng vì nhập táng thời gian khá lâu, thậm chí đã xuất hiện một chút phong hoá, tương đối khó tìm ra tin tức hữu dụng.
Nhiễm Nhan trước tiên kiểm tra toàn bộ thi cốt một lần, phát hiện chân trái của nữ thi này thiếu đi một cái ngón chân, trừ cái đó ra thì các bộ phận khác được bảo tồn hoàn hảo.