(revised //)
Ti lí giống như một loại giày thêu sau này, nhẹ nhàng xinh xắn, thoải mái hơn so với guốc gỗ, chỉ là phải cẩn thận nhìn đường, nếu không dẫm phải đá hay vật cứng gì trên đường sẽ vô cùng đau đớn.
Nhiễm Nhan cảm thấy, ở nông thôn vẫn nên mang guốc, vừa đi vừa nhìn đường chằm chằm như lúc này chẳng khác gì tra tấn.
Đã gần qua giờ Thân, hoàng hôn nghiêng nghiêng, gió thổi nhẹ, không khí mang theo hơi thở thanh nhuận đặc trưng vùng sông nước Giang Nam cùng mùi hoa phả vào mặt, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biết sắp đến nơi.
"Nương tử" Vãn Lục bỗng nhiên nhỏ giọng ghé vào tai Nhiễm Nhan thì thầm: "Thật là một cái mỹ lang quân a!"
Nhiễm Nhan ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt si mê của Vãn Lục, dưới ánh hoàng hôn, một ống tay áo của trường bào mang màu nguyệt bạch bay theo gió, tóc đen nhánh búi cao, có vài sợi rơi xuống trán, ánh nắng màu cam mạ lên một vòng sáng trên khuôn mặt không tì vết của hắn, môi đỏ răng trắng, mặt như bạch ngọc, tựa như một bức họa xa hoa lộng lẫy.
Nam tử dáng người cao mà gầy, mặc trường bào tay dài, rất có phong cách cũ của thời Ngụy Tấn, hắn giờ phút này đang chuyên tâm cúi người xuống ngửi một đóa mẫu đơn trắng trước mặt, biểu tình say mê cũng làm người không rời được mắt.
Nhiễm Nhan khóe miệng run lên, một tên nam nhân, thích ngắm hoa ngắm thành cái đức hạnh này, thật làm nàng nhịn không được giật giật ngón tay, cố nhịn xuống cái xúc động muốn giải phẫu hắn.
Nam tử thưởng hoa trong chốc lát, đang muốn xoay người rời đi, nhưng đột nhiên khựng lại, cúi người nhặt lên một nhánh cây từ bên cạnh bụi hoa, bắt đầu đào gốc hoa dại dưới tàng hoa mẫu đơn.
"Hắn đào hoa của nhà chúng ta kìa." Nhiễm Nhan không lưu tình chút nào mà đập tỉnh Vãn Lục đang trầm mê.
Vãn Lục phục hồi tinh thần lại, bất mãn nói: "Nương tử, kia bất quá là cỏ dại hoa dại, không phải hoa nhà chúng ta."
Nam tử nghe thấy hai người đối thoại, ngơ ngác mà xoay người lại, trong tay còn nâng đóa hoa dại kia, trên mặt hơi có chút xấu hổ, có thể là nghe thấy lời Nhiễm Nhan, lắp bắp giải thích: "Tại hạ...tại hạ...chỉ là cảm thấy, đóa hoa dại này sống ở dưới mẫu đơn diễm lệ vô song, thật là đáng thương cho nó, muốn...muốn...đem nó dời đi..."
Đóa hoa nhỏ vàng nhạt, được nam tử nâng ở lòng bàn tay, lại nhờ dung nhan tuấn mỹ của hắn làm cho nổi bật, trở nên rạng rỡ vài phần. Nhiễm Nhan lại run lên một chút, tên này cư nhiên 'Đường Tăng' như thế. Từ từ, hắn sẽ không thật là Đường Huyền Trang đi?!? Ngẫm lại, hình như niên đại không đúng, Nhiễm Nhan mới nhẹ nhàng thở ra.
Cách tầng lụa mịch li, ánh mắt Nhiễm Nhan dừng ở đóa hoa trên tay hắn.
Người này dáng vẻ thon dài, tuổi cũng không lớn, Nhiễm Nhan căn cứ hình dáng đặc thù, phán đoán hắn ước chừng chỉ khoảng trên dưới mười bảy tuổi.
"Tại hạ là thầy dạy học mới tới trường tư của thôn, họ Tang tên Thần, tự Tùy Viễn." Thiếu niên vội chắp tay hành lễ với Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan theo bản năng định trả lời "Ta đã biết!", ý là "Ngươi có thể đi được rồi", nhưng nhớ tới Hình Nương ngàn dặn dò vạn dặn dò muốn nàng khiêm tốn hiền thục, vội vàng nuốt xuống lời nói đã sắp ra khỏi miệng, hơi hơi cúi người, "Gặp qua Tang tiên sinh."
Tang Thần vội vàng xua tay nói: "Không dám nhận, không dám nhận"
Dừng một chút, Tang Thần như muốn nói gì đó, hơi giật giật môi, lại chỉ nói: "Không dám quấy rầy nương tử nữa, tại hạ cáo từ"
Dứt lời vội vã men theo con đường nhỏ bên ruộng mà chạy đi, đến chỗ rẽ không biết dẫm lên cái gì, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ, lúc này, bóng dáng thon dài kia có vẻ hoảng sợ chật vật.
Vãn Lục ngẩn người, nói: "Nương tử ,Tang tiên sinh làm sao vậy?"
"Không biết." Nhiễm Nhan vô tâm chú ý tới Tang Thần, chuyên chú mà nhìn mảnh ruộng hoa trước mặt.
Một mảng muôn hồng nghìn tía nở đến náo nhiệt, đẹp đẽ dị thường, chẳng qua đối với Nhiễm Nhan, mấy đóa hoa kia chỉ là màu sắc khác nhau thôi, mới nhìn thì thấy mới mẻ, một lát sau nàng hết hứng thú. Nói ra thì vẫn là mấy thi thể thiên kỳ bách quái mới có thể đốt lên hưng phấn bên trong nàng.
"Chúng ta trở về đi." Nhiễm Nhan nói.
"Nương tử, sao vừa tới liền về rồi?" Vãn Lục khó hiểu hỏi, trước kia nương tử nhà mình thích nhất hoa cỏ, thậm chí còn xin Ngô thần y mấy hạt giống thảo dược để trồng, sao bỗng nhiên giờ đây không có hứng thú.
Nhiễm Nhan cũng không giải thích, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán xem là nên lén lúc làm chút nghề nghiệp gì đó hay là nghĩ cách quay về Nhiễm gia.
Nhiễm Nhan thân phận là Nhiễm Thập Thất Nương, chuyện này trốn không thoát, dù nghề nghiệp của mình có làm được đến hô mưa gọi gió, hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, nàng nếu không để tâm, lỡ tùy tiện bị gả ra ngoài, nửa đời sau đừng nghĩ sống thoải mái. Chạy trốn càng không thực tế, một thiếu nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, độc thân bên ngoài, gặp nguy hiểm không biết lớn hơn so với hiện tại bao nhiêu, cũng không thể lập tức liền quay về Nhiễm gia, thời cơ còn chưa tới.
Tổng hợp phân tích một chút, Nhiễm Nhan cảm thấy lưu lại đây, trước tiên âm thầm kiếm ít tiền, đến lúc đó vô luận là trốn đi, hay là bị đưa quay lại Nhiễm gia, nàng đều có một ít bảo đảm.
Trở lại trong phủ, Nhiễm Nhan liền cùng Hình Nương và Vãn Lục thương lượng, ngày mai đi vào thành. Trùng hợp lúc giữa trưa, Vãn Lục nói qua là muốn làm cho nàng một kiện quần áo mới, Hình Nương cũng không phản đối.
Trước khi đi ngủ, Nhiễm Nhan đem toàn bộ đồ vật của nguyên chủ ra lôi ra, tìm được ba cây trâm, một cái vòng ngọc, bốn đôi giày, còn có mười mấy kiện quần áo cũ, thêm năm tập thơ đã bị lật qua lật lại đến cũ mèm.
Xem ra, cuộc sống của vị quí gia đích nữ này, thật sự quá gian nan.
Trước kia, Nhiễm Nhan chưa từng lo lắng chuyện tiền nong, lúc này lại thật sự thể nghiệm được cái gì kêu không có tiền một bước khó đi. Mới bảy tám ngày, bán cây trâm mười lăm lượng bạc, hiện tại chỉ còn lại có tám lượng, đừng nói sống thoải mái vô ưu, đó là ăn nhiều một chút cũng thấy đau bụng.
Ngày mai đành phải đi trong thành nhìn xem có cơ hội kiếm tiền hay không. Nhiễm Nhan trước kia học y, bạn cùng phòng là chuyên về phụ khoa, nhưng thành tích luôn không được tốt lắm, vì mưu sinh, liền thay đổi sách lược, bắt đầu nghiên cứu cách bảo dưỡng khí quan nữ, đạt tới hiệu quả mỹ dung trú nhan, lại đạt được thành tựu.
Lúc ấy vị đồng học kia thường xuyên tìm Nhiễm Nhan nói chuyện phiếm, thỉnh giáo vài vấn đề, thường xuyên qua lại, Nhiễm Nhan cũng biết một ít phương thuốc cùng dược liệu, nếu đem những phương thuốc đó phối ra bán, hẳn là sẽ có thị trường
Chỉ là loại dược muốn bán này chỉ có các phu nhân thiên kim mới tiêu tiền mua, nàng lại không biết phải làm cách nào, vốn nguyên chủ Nhiễm Nhan ở trong thành cũng quen biết vài vị quý nữ, chỉ tiếc, đều là hời hợt chi giao, không thể tùy tiện tới cửa chào hàng dược vật.
Nhiễm Nhan sau khi bỏ lại đồ vật về chỗ cũ, vừa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Vãn Lục nói: "Nương tử, Ngô thần y đã trở lại."
Là Nhiễm Nhan trước khi đi ngủ dặn dò Vãn Lục, chờ Ngô Tu Hòa về phải thông báo cho nàng ngay lập tức, nàng, muốn bái sư.
"Vãn Lục, tiến vào giúp ta sửa sang lại một chút." Nhiễm Nhan biết người cổ đại rất coi trọng lễ tiết, tuy rằng vị Ngô thần y kia thoạt nhìn thực không đáng tin cậy, nhưng nếu muốn người ta hỗ trợ, thì phải hoàn toàn cung kính mới được.
"Nương tử, ngài cũng quá vội vàng." Vãn Lục nhìn Nhiễm Nhan trang phục chỉnh tề như cũ, liền biết nàng là vẫn luôn đợi Ngô Tu Hòa về, "Bái sư ngày nào không thể bái, làm gì phải là đêm khuya, hiện tại đã giờ Hợi rồi"
Đầu giờ Hợi, cũng chính là giờ, đối với Nhiễm Nhan, còn chưa phải giờ ngủ, chuyện bái sư này, nên làm càng sớm càng tốt.
Thoáng thu thập một phen, Nhiễm Nhan vội vàng đi tới viện Ngô Tu Hòa ở.
Tây Sơn mọc không ít linh chi, Ngô Tu Hòa nhất thời cao hứng quên mất thời gian, lúc này mới về trễ như vậy, bất quá nhìn bốn cây linh chi lớn nhỏ khác nhau, Ngô Tu Hòa cao hứng đến không khép miệng được.
Lão vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng đập cửa, ngay sau đó liền truyền đến tiếng Vãn Lục, "Ngô thần y, ngài nghỉ ngơi chưa?"
Ngô Tu Hòa tay đang châm trà được một nửa thì dừng lại, từ trên chiếu nhảy dựng lên, vội vàng tóm lấy giỏ thuốc, ôm lên giấu ra phía sau màn, giấu thỏa đáng giỏ thuốc xong, lúc này mới không nhanh không chậm mà chỉnh chỉnh vạt áo, đi ra mở cửa.
Ngô Tu Hòa thấy đứng ở ngoài cửa không chỉ có một mình Vãn Lục, còn có Nhiễm Nhan, nao nao, vội vàng mang lên cái biểu tình cao thâm khó đoán, lại không mất hòa ái, "Không biết Thập Thất Nương đêm khuya tới chơi, có gì chỉ bảo?"
Nhiễm Nhan sắp xếp một chút từ ngữ, khom người hành lễ, "Con là vì bái sư mà đến, vốn muốn trước đó cùng thần y thỉnh cầu, lại chọn ngày lành bái sư, chính là ngài thần long thấy đầu không thấy đuôi, con sợ ngày mai lại tìm không thấy tung tích thần y, nên mới đêm khuya mà đến, có chỗ đường đột, thỉnh ngài tha thứ"
Con, là tự xưng của nữ tử Đường triều, dùng khi nói chuyện với trưởng bối, hoặc lúc cần khiêm tốn, Nhiễm Nhan là chờ đến khuya, lại khiêm cung như thế, trên mặt vô cùng thành ý.
"Vãn Lục." Nhiễm Nhan nhắc nhở.
Vãn Lục biểu tình như bị người thọc một đao, từ trong tay áo lấy ra vật được bao trong khan tay.
"Đây là tám lượng bạc, lấy làm lễ bái sư, đích xác là quá thiệt thòi cho thần y, nhưng tình cảnh hiện tại của Thập Thất..." Nhiễm Nhan dứt lời, liền ở ngoài cửa quỳ gối trước mặt Ngô Tu Hòa.
Ngô Tu Hòa tuy rằng chỉ là linh y, lại cũng là gặp qua việc đời, tạ lễ nhà có tiền, mấy chục lượng thậm chí trăm lượng đều có, tám lượng của Nhiễm Nhan, không đủ cho lão để vào mắt.