Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

chương 97: nam thi trong núi hoang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiễm Nhan cũng không biết Tô Phục đem chiếu ném đi nơi nào, đành phải gồng mình làm bộ không biết.

Hình Nương nói: "Sao lại thiếu, chẳng lẽ là ngươi quên trải? Hiện tại đã vào thu, cẩn thận nương tử bị lạnh."

Vãn Lục lẩm bẩm nói: "Không thể nào, tổng cộng có ba tấm chiếu, ta trải hai tấm"

May mà mọi người cũng không nhắc mãi việc này, Vãn Lục lại tìm một tấm mới ra trải lại trên giường.

Rửa mặt xong, Tiểu Mãn mang đồ ăn lên, Nhiễm Nhan vì có chuyện trong lòng, chỉ ăn một ít, rồi tống cổ mọi người ra ngoài, sau đó mới vùi đầu vào nửa chén nước kia, nghiên cứu mê dược của Tô Phục.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người gõ vang, bên ngoài truyền đến thanh âm quác quác của Vãn Lục, "Nương tử, xảy ra chuyện lớn rồi."

Nhiễm Nhan nhíu mày, động tác trong tay khựng lại, nói: "Tiến vào."

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra, Vãn Lục như một trận gió xoáy mang theo hơi nước mưa vọt vào, "Nương tử, sau núi có người chết, là một nam tử trẻ tuổi"

"Ừ, thì sao?" Nhiễm Nhan thanh âm bình bình hỏi. Nàng nhìn quen sinh tử, cảm thấy sinh tử của con người cũng bình thường mà thôi, đừng nói là sau núi chết một người, dù có chết một đống người, nàng cũng không cảm thấy có cái gì đáng để đại kinh tiểu quái.

Vãn Lục vội la lên: "Nô tỳ nghe Tiểu Mãn nói, nương tử ngày hôm trước ở sau núi gặp qua Tang tiên sinh! Ta nghe thôn dân dưới chân núi nói, lang quân kia mặc một kiện bào phục viên lãnh tay áo rộng, lớn lên rất tuấn tiếu"

Tay đang cầm cái ly của Nhiễm Nhan chợt căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Người của quan phủ tới chưa?"

"Tới rồi, nghe nói Lưu Thứ Sử tự mình dẫn người lại đây." Vãn Lục tuy rằng tiếc hận Tang Thần có "xuất thân hàn vi", không xứng với nương tử nhà nàng, nhưng ấn tượng đối với hắn vẫn luôn tốt, dù sao cũng là người quen, cho nên vừa nghe nói tới việc này, liền hoang mang rối loạn mà vội vàng trở về nói cho Nhiễm Nhan.

Nhiễm Nhan mím môi, rũ mắt suy nghĩ, từ miêu tả của thôn dân, nếu có thể nhìn ra bộ dạng tuấn tiếu, nghĩa là còn chưa chết quá lâu, hiện tại thời tiết hơi lạnh, người sau khi chết hai ngày hẳn là vẫn có thể thấy rõ tướng mạo, cũng chưa có hiện tượng thối rữa đáng sợ, mà nàng đúng là hôm trước có gặp qua Tang Thần sau núi, lúc ấy hắn chỉ lẻ loi một mình...

"Thi thể hiện tại ở nơi nào?" Nhiễm Nhan hỏi.

Vãn Lục nhìn thần sắc ngưng trọng của Nhiễm Nhan, trong lòng càng thêm sốt ruột, "Vẫn còn ở sau núi, Lưu Thứ Sử đang tự mình kiểm tra."

"Ngươi hiện tại liền đi xem chung quanh có người ngoài vây xem hay không, thuận tiện xem thử có thể tận mắt nhìn thấy thi thể hay không, nếu không phải Tang Thần, thì ngươi không cần xen vào việc này, trở về là được, nếu là hắn hoặc là nhìn không thấy thi thể, liền lén hỏi Lưu Thứ Sử một chút có thể hay không để ta nghiệm thi. Nếu hắn đồng ý, ngươi khiến cho hắn đem đám người vây xem sơ tán, nếu hắn không đồng ý, cũng liền trở về đi." Nhiễm Nhan dặn dò một hơi.

Vãn Lục ứng tiếng, vội vã mà chạy ra ngoài.

Nhiễm Nhan đáy lòng có chút bất an, từ sau khi xảy ra chuyện kia của Tần Vân Lâm, nàng rất sợ một ngày nào đó lại thấy thi thể người quen ở trên bàn phẫu thuật, dù Tang Thần với nàng mà nói bất quá là giao thoa vài lần mà thôi.

Mới qua không đến một khắc, Nhiễm Nhan đã có chút đứng ngồi không yên, tay nắm chặt lấy ly nước, khớp xương ngón tay trắng bệch, phảng phất như muốn đứt đoạn, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh hoa Ngọc Trâm trắng tinh đáng yêu ngoài cửa sổ, cực lực muốn thư giãn, lại vô thức mà căng thẳng toàn bộ thần kinh.

Nàng không ngừng an ủi chính mình, ngày mưa đường núi khó đi, Vãn Lục khẳng định là phải một lúc lâu mới về được, phải bình tâm tĩnh khí, phải có kiên nhẫn...

Gió thổi xuyên qua cửa sổ, Nhiễm Nhan bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện mồ hôi trên trán đã theo tóc mai chảy xuống, trung y cũng đã sớm ướt đẫm.

Nhiễm Nhan như thoát lực mà tê liệt ngã xuống bên bàn, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, nỗi sợ hãi kinh tâm phảng phất như mỗi lần tỉnh dậy từ trong mộng giữa đêm khuya.

"Nương tử làm sao vậy?" Hình Nương tiến phòng liền thấy mặt Nhiễm Nhan tái nhợt như tờ giấy, che kín mồ hôi, còn tưởng rằng nàng bệnh cũ tái phát, hoảng sợ mà vọt lại đây lau trán của nàng, vội la lên: "Nương tử, ngươi chờ trong chốc lát, lão nô lập tức đi gọi y sinh"

Nhiễm Nhan giữ lấy nàng, "Không có việc gì, ta chỉ là nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua."

Hình Nương nhìn kỹ nàng, xác định nàng là thật sự không có chuyện gì, mới buông trái tim mới treo lơ lửng xuống, cầm tay nàng, ôn thanh nói: "Nương tử có chuyện gì thì đừng có chịu đựng một mình, nói ra với lão nô, sẽ cảm thấy tốt hơn chút."

Chuyện này nàng trước kia sẽ không nói, hiện tại càng sẽ không nói.

Hình Nương thấy nàng rũ mắt không nói gì, thở dài nói: "Nương tử là nhìn thấy những thi thể đó rồi bị dọa sao? Trước kia nương tử nhút nhát, vì sinh kế mà đến loại việc này cũng đi làm....nương tử, sau này trăm triệu lần không thể lén đi làm những việc này nữa, nếu là thiếu cái gì, còn có Thập Lang có thể giúp đỡ chúng ta, thật sự giúp đỡ không được, vẫn luôn có lão nô cùng Vãn Lục các nàng."

Nhiễm Nhan chậm rãi nói: "Đều nói người chết vì đại, nhưng ngỗ tác chăm lo cho người chết, tại sao địa vị lại ti tiện như vậy? Kỳ thật mọi người không phải cảm thấy người chết đáng được tôn trọng, mà là đáng sợ đi, bởi vậy mới dối trá mà dùng tôn trọng để che dấu sợ hãi."

"Nói là nói vậy..." Hình Nương cảm thấy lời Nhiễm Nhan nói rất có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy ngỗ tác có bao nhiêu cao thượng, đùa nghịch xác chết, tóm lại là rất đen đủi.

"Ngươi đi làm gì làm đi, ta muốn được yên tĩnh một chút." Nhiễm Nhan nói.

Hình Nương lúc này mới nhớ tới, mới vừa rồi do nghe thấy Vãn Lục ồn ào nói cái gì có người chết, mới lại đây hỏi một chút, vào phòng liền quên mất, bất quá nhìn dáng vẻ uể oải của Nhiễm Nhan, hỏi thêm gì cũng không tốt, liền đứng dậy tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.

Hương hoa Ngọc Trâm dần dần xoa dịu nôn nóng trong lòng Nhiễm Nhan, nàng lấy ra vài loại thảo dược nghiền nát, ngâm vào trong nước cất, rũ mắt cẩn thận quan sát dược biến hóa trong nước, mượn việc này để điều hòa cảm xúc bản thân.

Ước chừng qua hai khắc, Vãn Lục mới trở về, tà váy bị nước mưa làm ướt nhẹp, dán ở trên đùi, tóc cũng hơi tán loạn. "Nương tử, Lưu Thứ sử không cho nô tỳ nhìn thi thể, hắn đã sơ tán đám người, nói ngài có thể đến nghiệm thi."

Nhiễm Nhan đã sớm đoán được kết quả này, con cáo già Lưu Phẩm Nhượng kia, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội phá án nào, bất quá, Tô Châu gần đây phát sinh nhiều đại án, mặc dù kịp thời phá án, Lưu Phẩm Nhượng nói không chừng vẫn sẽ bị người buộc cho cái tội quản chế bất lực. Nhiễm Nhan đã đem hơn phân nửa tài vật của mình hiếu kính hắn, đương nhiên không muốn khoản tiền này đổ sông đổ biển.

Lưu Phẩm Nhượng xuất thân nhà nghèo, đã muốn giữ được thanh danh thanh liêm, lại không thể để đám thế gia bắt được nhược điểm, nếu không đến lúc đó bị người tính kế, ghế Thứ sử của hắn cũng không ngồi được bao lâu. Hắn rất ít thu hối lộ, thu một lần nhiều như của Nhiễm Nhan lần đó, lại càng hiếm. Nàng có thể chắc chắn, nếu Thứ sử mới về đây nhậm chức là người có bối cảnh, tất nhiên sẽ không dễ hối lộ như Lưu Phẩm Nhượng, thứ nhất chưa chắc món đồ hối lộ có thể được nhìn trúng, thứ hai, lơ đãng một chút sẽ lập tức bị người khống chế trở lại.

Vô luận là nguyên nhân gì, Nhiễm Nhan đều cần trong khả năng của mình mà trợ giúp hắn.

"Đi thôi, đi nhìn một cái." Nhiễm Nhan ra hiệu Vãn Lục mang theo thùng dụng cụ.

Hai người chuẩn bị thỏa đáng, thời điểm đi tới cửa, lại thấy Ca Lam cùng Hình Nương.

"Ca Lam cũng bồi ta đi ra ngoài một chút đi." Nhiễm Nhan quét mắt liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói.

Ca Lam cúi người, lấy dù từ trong phòng ra, theo Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục ra khỏi viện, Hình Nương nhìn bóng dáng ba người, muốn nói lại thôi, than một tiếng, xoay người về phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio