Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

chương 315: huynh đệ bổn gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đem chuyện điều tra gian miếu nát nơi phát tán và hướng đi của A phù dung giao cho phủ nha của kinh đô và vùng lân cận, dù có điều tra ra kết quả, cũng hơn phân nửa là không giải quyết được gì, rốt cuộc trên đời này có thể có mấy người dám giống như Ngụy Chinh đem đầu dắt ở đai lưng để nói chuyện đâu!

Quân thần hai người lại hàn huyên một hồi, sắp đến buổi trưa, nội thị nhẹ giọng nhắc nhở một câu, Lý Thế Dân nói: "Ta không lưu ngươi dùng cơm trưa, tân hôn yến nhĩ, cần phải quý trọng."

Trong giọng nói của ông có chút buồn bã, nụ cười cũng thân thiết hơn một chút. Tiêu Tụng biết nụ cười này của ông chứng tỏ là ông lại nhớ Trưởng Tôn hoàng hậu, mà không phải thân thiết với hắn, ông cũng không nói rõ, mở miệng an ủi thì lại quá phận, nên hắn chỉ nói tạ rồi vội vàng cáo từ.

Lý Thế Dân nhìn Tiêu Tụng nhanh chóng rời đi, không khỏi cười với nội thị: "Tiểu tử này thật là gấp gáp."

Nội thị cũng cười nói: "Tiêu đại nhân mới tân hôn ngày thứ hai, đương nhiên là cùng phu nhân ân ái mặn nồng."

Lý Thế Dân thở dài một hơi, cảm xúc rõ ràng thấp xuống, lẩm bẩm nói: "Quan Âm Tì của ta hiện giờ không biết có khỏe không, cũng không biết có nhớ ta hay không..."

Quan Âm Tì, là tiểu tự của Trưởng Tôn hoàng hậu. Lý Thế Dân đường đường một thế hệ anh chủ, nói đến câu cuối cùng, trong mắt lại có lệ quang lấp lánh.

"Nương nương đối với bệ hạ tình thâm ý trọng, tất nhiên thời thời khắc khắc đều nhớ thương ngài, nô tỳ còn nhớ rõ, năm đó khi ngài ngự giá thân chinh, nương nương cứ luôn tâm tâm niệm niệm bệ hạ có ăn no mặc ấm hay không." Nội thị cũng nâng tay áo lên nhẹ nhàng lau lau khóe mắt.

Lý Thế Dân làm vua một nước, ngự giá thân chinh, trong tình huống bình thường thì chuyện ấm no là tuyệt đối không có vấn đề, nội thị nói như vậy, là bởi vì biết giờ này khắc này Lý Thế Dân hoài niệm là một thê tử, mà không phải một Hoàng Hậu.

"Quan Âm Tì đã đi một năm lẻ chín tháng rồi." Lý Thế Dân nói.

Nội thị thấy thần sắc ông buồn bực, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Bệ hạ, nên dùng cơm trưa, nương nương nếu biết nô tỳ không đúng hạn nhắc nhở bệ hạ ăn cơm, sẽ trách tội nô tỳ."

"Đi nhìn Tấn Dương trước đã." Lý Thế Dân định đứng lên, nội thị vội vàng tiến qua đỡ, nhưng ông giơ tay ngăn cản, "Ngươi không cần đi theo, ta muốn ở một mình."

Tâm tình Lý Thế Dân không vui, nội thị cũng không dám khuyên nữa, chỉ đành lẳng lặng thối lui qua một bên, nhìn ông một mình mang theo vô hạn cô đơn bước ra ngoài.

Bên ngoài là một mảnh mặt trời rực rỡ, gió hạ tuần tháng Ba lặng lẽ cuốn theo những cánh hoa tàn, héo úa, mang theo mùi hương sắp lụi tàn.

Tiêu Tụng ra đến cửa cung, liền giục ngựa nhanh chóng trở lại trong phủ, dừng trong nội môn rồi quăng roi ngựa trong tay cho gã sai vặt, vừa đi nhanh vào trong, vừa hỏi: "Phu nhân đâu?"

"Mới vừa rồi thấy phu nhân đi phòng bếp." Gã sai vặt cung kính đáp.

Tâm tình Tiêu Tụng rất tốt đi vòng qua phòng bếp.

Còn chưa xuyên qua cổng vòm, đã nghe thấy mùi thịt thơm nồng. Bên ngoài phòng bếp toàn bộ phó tì đang lom khom đứng ở cửa, có chút tò mò mà duỗi dài cổ nhìn vào trong phòng, lại không có ai dám phát ra tiếng.

"Lang quân." Một bà tử phát hiện Tiêu Tụng, vội vàng uốn gối hành lễ.

Mắt thấy các thị tỳ cũng định lên tiếng, Tiêu Tụng hơi giơ tay, ngăn trở các nàng, thả nhẹ bước chân đi vào phòng bếp.

Ánh nắng chính ngọ xuyên thấu qua lớp giấy Cao Ly hơi mỏng trên cửa sổ, chiếu lên người Nhiễm Nhan tạo nên một quầng sáng lóa mắt. Trên người nàng là một kiện áo váy tay bó màu tím ôn hòa rất bình thường, tóc đen như lụa tùy tiện chải thành một cái búi thấp, bên trên cắm cây trâm gỗ đào khắc hoa đào, có mấy lọn tóc rơi xuống trán, đung đưa theo động tác cắt rau, trên mặt không trang điểm.

Ánh mắt Tiêu Tụng dừng trên tay Nhiễm Nhan, tay áo của nàng hơi cuốn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng mướt như ngó sen, ngón tay ngọc nhỏ dài đè lên phần thịt cá nửa trong suốt, nhanh nhẹn cắt thành lát mỏng.

Cái nồi bên cạnh đang bốc lên hơi nước, làm tố nhan của nàng mờ ảo giống như tiên tử.

Tiêu Tụng bỗng nhiên nhớ tới một câu: Tẩy tẫn duyên hoa trình tố tư, tẩy thủ vì quân tố canh thang.

"Về rồi à?" Nhiễm Nhan đã sớm phát hiện hắn đứng ở cửa, thuận miệng hỏi, thẳng đến khi cắt xong lát cuối cùng, mới quay lại nhìn hắn.

"Mới tân hôn, ngươi sao lại xuống bếp?" Tiêu Tụng bước nhẹ nhàng vào.

Nhiễm Nhan nhìn hắn chằm chằm nói: "Không phải tân hôn thì phải xuống bếp?"

Tiêu Tụng biết Nhiễm Nhan là đang cố ý bắt bẻ lời của hắn, cười hắc hắc nói: "Đâu có, đâu có, phu nhân xuống bếp là thưởng cho tại hạ, chứng tỏ nỗ lực đêm hôm qua không uổng phí."

Câu cuối cùng là Tiêu Tụng dựa sát rồi thầm thì vào tai nàng, Nhiễm Nhan nhấc chân lên hung hăng dẫm lên chân hắn, "Ta phát hiện ngươi cùng với Lưu Thanh Tùng thật đúng là rắn chuột một ổ."

Tiêu Tụng cũng không giận, thấy Nhiễm Nhan tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, liền đi tới đi lui xung quanh nàng, thỉnh thoảng nháo nàng một chút.

"Tiêu Việt Chi, ngươi chẳng lẽ muốn ăn bữa tối, đi chỗ khác đi, bớt ở chỗ này cho ta thêm phiền." Nhiễm Nhan ghét bỏ nói.

"Ai nha, có người mới tân hôn hai ngày đã bị ghét bỏ a!" đột nhiên thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Lưu Thanh Tùng truyền vào từ ngoài cửa.

Nhiễm Nhan nghe thấy tiếng Lưu Thanh Tùng liền đau đầu, càng phiền hơn là hắn hay xuất quỷ nhập thần, không biết khi nào liền đột ngột xuất hiện mở miệng chế nhạo. Hơn nữa, nàng sâu sắc hoài nghi Lưu Thanh Tùng là cố ý chọn giờ cơm để tới, chỉ đặc biệt đến cọ cơm.

Tiêu Tụng nhìn thấy Lưu Thanh Tùng, biểu tình liền nghiêm túc hơn rất nhiều, ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài, "Ngươi tới có việc à?"

Lưu Thanh Tùng thõng tay, cười hì hì nói: "Cửu Lang lời này của ngươi quá tổn thương người khác, không có việc gì thì không thể đến xem các ngươi sao?"

Lưu Thanh Tùng trước kia luôn đi theo Tiêu Tụng cọ ăn cọ uống, không nghĩ tới lần này bị đuổi ra ngoài lại rốt cuộc không về được, người ta vợ chồng tân hôn, cũng không thể tới quấy rầy, đương nhiên với tính cách của Lưu Thanh Tùng, sẽ không biết ngượng ngùng là gì, đây chỉ sợ là đã bị thái phu nhân giáo huấn.

Ngũ khí của Tiêu Tụng cũng nhu hòa hơn, vừa đi vừa nói: "Ngươi hiện tại ở đâu vậy?"

Lưu Thanh Tùng thấy thế lập tức nắm lấy cơ hội tố khổ, "Aizz! Đừng nói nữa, ta ở nhà Tang Tùy Viễn, vào ban ngày, một đám thị tỳ bà tử chen ở cửa, trong viện thì chỉ có chúng ta hai mỹ lang quân anh khí bức người, thật sự là nguy hiểm, buổi tối Tang Tùy Viễn lại lôi kéo ta bồi hắn chơi cờ, còn chết sống không cho ta thua, hắn là danh thủ quốc gia, ta có thể thắng hắn sao? Ta xem như đã phát hiện, người này chính là bề ngoài thuần khiết, nội tâm âm u, hắn tiếp cận ta kỳ thật cũng không phải vì muốn kết bạn với ta, mà là bởi vì ngươi đoạt người trong lòng của hắn, hắn ghi hận trong lòng, mới không chút nhân đạo mà tàn phá huynh đệ của ngươi!"

Tiêu Tụng nghe hắn lòng đầy căm phẫn dõng dạc hùng hồn, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Nói xong chưa?"

Thời gian Tiêu Tụng cùng Tang Thần biết nhau không tính là ít, từ lúc bắt đầu Tiêu Tụng đã coi Tang Thần như đối thủ, cái gọi là biết người biết ta, hắn sao có thể không rõ tính nết, chi tiết về Tang Thần?

Đúng như Lưu Thanh Tùng trước kia có nói qua một câu, thiên tài, nhất định ở phương diện nào đó bị nhược trí. Tiêu Tụng đối với tâm tính và nhân phẩm của Tang Thần, vẫn rất tán thưởng.

"Ngươi nếu đi đến chợ đông hô lớn những lời này mà có thể sống để trở về, ta sẽ lập tức để ngươi dọn lại về đây." Tiêu Tụng quỳ ngồi xuống trong đình hóng gió ở hoa viên.

Lưu Thanh Tùng ngồi xổm trên thảm nỉ, u oán nhìn hắn, "Ác độc."

"Hửm?" Tiêu Tụng hơi nhướng mày, biểu tình này tuy có biên độ không lớn, nhưng lại rất có tính uy hiếp.

Lưu Thanh Tùng lập tức đoan đoan chính chính quỳ ngồi trở lại, thẳng người, chính khí lăng thiên nói: "Cửu Lang ngươi đoạt nữ nhân của người ta, làm huynh đệ rơi vào lưỡi đao của người ta, giúp ngươi hoàn trả là đạo nghĩa không thể chối từ! Ta quyết định, vô luận hắn dùng thủ đoạn tàn khốc nào để ngược đãi ta, ta cũng quyết không lùi bước tuyệt đối không phản kháng, dùng một trái tim bao dung để cảm hóa hắn..."

Có thị tỳ bưng trà vào, Tiêu Tụng bưng chén trà lên, nhịn không được ngắc lời hắn: "Nói chính sự, ta không rảnh nghe ngươi bậy bạ."

"Ta muốn hỏi một chút ngươi khi nào thì bắt đầu quay về bổn gia." Lưu Thanh Tùng nhanh chóng đổi sắc mặt, lập tức thu hồi vẻ mặt hăng hái, rụt cổ lại, khép tay áo lại tỏ vẻ biết nghe lời phải mà trả lời.

"Định là đầu tháng Năm, nếu không thoát thân được, thì đành phải để A Nhan đi trước. Hay là thương lượng với bổn gia, đến mười lăm tháng tám tân tức phụ hẵn về tế tổ." Tiêu Tụng nói.

Bình thường với những vụ án nhỏ thì Hình Bộ cũng không cần hắn động tay, án lớn phát sinh ở kinh đô và vùng lân cận hơn phân nửa cũng đều do Đại Lý Tự quản, những văn kiện quyết định tử hình được địa phương đưa lên cần Hình Bộ xét duyệt rồi phát xuống, mới có thể chấp hành, hồ sơ xin xét duyệt tử hình từ các địa phương đưa lên chỉ cần phúc đáp trong vòng ba tháng là được, có đôi khi án kiện quá nhiều, thì sẽ tồn đọng lại đến cuối năm, cho nên nếu năm đó trong vòng ba tháng không thể phúc đáp, thì phải phúc đáp trước cuối năm. Mặc kệ là cùng năm hay năm kế tiếp, mùa thi hành án trên cơ bản đều tập trung vào mùa thu, cho nên mới có câu "Thu hậu vấn trảm". Tiêu Tụng quanh năm suốt tháng đều rất bận, chỉ có đầu xuân và thu mới có vài ngày có thể thở dốc.

"Ta hôm qua ở chỗ lão thái thái, nghe nói là Thập Lang và Thập Nhất lang sắp tới Trường An, đang ở trên đường." Lưu Thanh Tùng gãi gãi đùi, ngáp một cái nói: "Đến lúc đó không tránh được chắc phải quấy rầy ngươi một phen rồi."

"Bọn họ tới làm cái gì? Tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm?" Tiêu Tụng hơi nhíu mày. Bởi vì khoa cử năm nay đã thi xong từ tháng Hai.

Lưu Thanh Tùng bĩu môi nói: "Bằng không bọn họ còn có thể tới làm cái gì, trong tộc vẫn luôn bảo lưu bọn họ, đến giờ mới thả cho đi thi, nói vậy chắc đối với khoa cử sang năm tiền tam giáp nhất định phải được."

ba vị trí đầu bảng

"Bọn họ định là muốn đi Quốc Tử Giám, nói không chừng đến lúc đó sẽ quấy rầy ngươi cũng có." Tiêu Tụng khóe môi cong lên.

Lưu Thanh Tùng trố mắt, một lúc mới có phản ứng, Tang Thần chính là thần tượng của muôn vàn thí sinh, hoàn toàn xứng đáng là "khảo thần", Ngu Thế Nam tuổi tác đã cao, đã sớm xin miễn cho sĩ tử đến bái phỏng, nói gì đến chuyện đưa văn chương tới trước mặt ông ấy, mấy đại nho khác thì ngạch cửa quá cao, chỉ có Tang Thần là dễ tiếp cận nhất, có thể được hắn khen một câu, con đường làm quan cũng có hy vọng.

Mà Tiêu Thập Lang, chính là nhi tử của nữ nhân kia.

"Bà ta thật ra có gan, dám đem nhi tử đưa đến dưới mí mắt ta." Tiêu Tụng chây lười dựa lên lưng dựa ghế cong, cười nhạt. Hắn và hai thê tử trước, một người gặp mặt một lần lúc tân hôn, một người lúc thấy mặt chỉ còn là thi thể, muốn nói có tình cảm gì là không có khả năng, cùng lắm là một loại ý thức trách nhiệm, còn nữa, đó là cảm thấy bị người quăng cho một cái tát vang dội.

Thù là phải báo, còn phải đề phòng bà ta xuống tay với Nhiễm Nhan.

"Ngươi cảm thấy bà ta lần này đem nhi tử đưa lại đây, là yếu thế hay là khiêu khích?" Lưu Thanh Tùng thì không muốn thành pháo hôi, muốn biết rõ tình huống, tránh được thì tránh, tránh không khỏi, thì liền đề phòng trước tai họa.

"Mặc kệ là yếu thế hay là khiêu khích, ta đều không muốn lưu bà ta." Tiêu Tụng chậm rãi nói. Hắn chưa bao giờ là người lương thiện, sẽ không cho địch nhân cơ hội quay đầu là bờ, nếu lúc trước đã dám làm, nhất định phải gánh vác hậu quả. Nhưng mọi chuyện đều có suy xét, chủ yếu xem tình thế, lợi và hại, còn xem tâm tình của hắn nữa.

"Lang quân, Lưu y sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, không biết là muốn dùng bữa ở đâu?" có thị tỳ lại đây hỏi.

"Có tức phụ thật tốt, cơm tới há mồm." Lưu Thanh Tùng chậc một tiếng nói.

Lời này của hắn gãi đúng chỗ ngứa của Tiêu Tụng, vì thế Tiêu Tụng tâm tình rất tốt mà đứng dậy, nói: "Vào trong phòng đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio