Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

chương 230: dược tính của hồng trần tán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nghe thấy có thanh âm nương tử, lòng cũng tràn đầy nghi hoặc mà đi theo Bùi Cảnh vào nội thất.

Đám người Bùi Cảnh khởi xướng nên vô cùng hưng phấn chờ xem kịch vui, vọt vào nội thất, lại thấy Nhiễm Vân Sinh hôn hôn trầm trầm nằm ở trên bàn, sắc mặt ửng hồng bất thường, nhưng đã sớm bất tỉnh nhân sự. Mà gò má Nhiễm Nhan hơi hồng, chóp mũi cùng bên tóc mai lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng lại đang dùng sức lay Nhiễm Vân Sinh, bộ dáng nhìn qua có vẻ như vì nôn nóng hoặc vận động mà tạo thành.

Nhiễm Nhan phát hiện có người tiến vào, đứng dậy, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng dừng ở mấy lang quân trên mặt mang biểu tình không thể tin tưởng đứng cạnh Bùi Cảnh, trong đôi mắt đen tràn đầy lệ khí. Bất quá nàng hiện giờ đang chịu đựng thôi tình dược tra tấn, tròng mắt long lanh, nên lệ khí đã bị yếu đi một ít.

Nhiễm Nhan khẽ cắn môi, không nhìn mấy người đó nữa, ánh mắt hơi đổi, mỉm cười với một lang quân đứng gần nàng nhất: "Huynh trưởng của ta say đến bất tỉnh nhân sự, lang quân có thể giúp ta cõng hắn ra xe ngựa được không?"

Trong phòng tràn ngập mùi rượu trộn lẫn với hương hoa lan, người không rõ chân tướng, không có một ai hoài nghi lời nàng nói.

Lang quân kia bị dung mạo của Nhiễm Nhan mê hoặc, mỹ nhân muốn nhờ, hắn đương nhiên vỗ ngực đáp ứng, "Chỉ là chuyện cỏn con!"

Nhiễm Nhan nhìn lang quân này toàn thân cơ bắp rắn chắc cân xứng, ẩn chứa sức mạnh, tướng mạo lại trung hậu, mới có thể mở miệng nhờ vả, quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn nói xong liền cúi người vớt Nhiễm Vân Sinh lên, thoải mái cõng trên lưng.

"Vị nương tử này, ta thấy lệnh huynh say đến không nhẹ, không bằng ở lại phòng cho khách của Trịnh phủ nghỉ tạm một lát rồi hẵng đi?" Bùi Cảnh sao có thể chịu buông tha thời cơ rất tốt này.

Nhiễm Nhan quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, thanh âm lãnh đạm, "Xưng hô như thế nào?"

Bùi Cảnh không ngờ tới nàng không trả lời vấn đề, còn hỏi ngược lại, sửng sốt một chút, cười tủm tỉm chắp tay đáp: "Tại hạ Bùi Cảnh, tự Thừa Tiên."

"Bùi Thừa Tiên." Nhiễm Nhan đã sớm nhìn ra mới vừa rồi mấy lang quân có biểu tình khác thường kia là do hắn cầm đầu, bởi vậy khi đọc mấy chữ này, cơ hồ là nghiến ra từ kẽ răng, nhưng giờ này khắc này, thật sự không thích hợp gây chuyện, "Không cần, huynh trưởng ta uống đến say như chết, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, để trễ nữa sợ là phường môn cũng đóng."

Nhiễm Nhan lời này là nói cho những người khác nghe. Dứt lời, nàng đi trước dẫn đường, dẫn lang quân đang cõng Nhiễm Vân Sinh kia rời đi.

Lúc đi ngang qua người Bùi Cảnh, dưới chân đảo một cái, cả người nhào về phía trước.

Bùi Cảnh duyệt qua vô số nữ nhân, hắn đang định thử xem Nhiễm Nhan đến tột cùng có trúng 'Hồng trần tán' hay không. Nếu trúng, cho dù Nhiễm Nhan có thể nhẫn nhịn để không lộ manh mối, chỉ cần một chút khiêu khích, khẳng định chịu không nổi.

Ý niệm vừa hiện lên, hắn duỗi tay ra túm chặt lấy tay áo Nhiễm Nhan, làm bộ dùng sức quá mạnh, đem nàng kéo về phía mình.

Ai ngờ, Nhiễm Nhan lại chủ động chụp lấy tay hắn, hơn nữa còn kháng cự sức lôi kéo của hắn.

Nhiễm Nhan vốn đã không còn sức lực, kháng cự này chỉ có một chút tác dụng, nàng vẫn va vào ngực Bùi Cảnh.

"Buông tay ra!" Nhiễm Nhan giãy giụa.

Trong phòng nhiều người như vậy, Bùi Cảnh cho dù muốn càn rỡ, cũng không dám túm lấy nàng không bỏ, nhưng cũng không thể thả ra dễ dàng như vậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng dán lên eo Nhiễm Nhan vuốt nhẹ một cái.

Chỉ như vậy, mà cả người Nhiễm Nhan đã như bị rút cạn sức lực, toàn thân mềm như bông, nàng cứng rắn cắn mạnh đầu lưỡi mình, cơn đau làm nàng thanh tỉnh một chút, tìm về một ít sức lực.

Nhiễm Nhan dùng hết sức đẩy hắn ra, thuận thế giương tay đột ngột quăng ra một bạt tai, "Đăng đồ tử!"

Thời điểm tay Bùi Cảnh còn ở trên eo Nhiễm Nhan, hắn rõ ràng cảm giác được người đang dán trên người mình đã hóa thành một vũng nước xuân, không dự đoán được nàng đột nhiên bộc phát ra sức lực, nên không phòng bị mà bị đẩy ra.

Cái tát này của Nhiễm Nhan không đánh tới mặt Bùi Cảnh, mà là đánh vào cổ hắn.

Bùi Cảnh quyết tâm cuốn lấy Nhiễm Nhan, cả giận nói: "Ngươi nương tử này, ta hảo tâm đỡ ngươi, ngươi sao có thể vô lễ ra tay đánh người như thế, ngươi là nương tử nhà ai?"

Tất cả mọi người thấy Nhiễm Nhan đã đứng yên, nhưng tay Bùi Cảnh còn đặt trên eo người ta, mà cũng không ai nói gì. Nhưng lại có một lang quân thiếu niên trong đám người phụ họa: "Đúng vậy, vị nương tử này cũng quá vô lễ."

Nhiễm Nhan lại thuận thế nhún người xuống hành lễ, "Nhi cũng là vô ý, hôm nay là sinh thần của Trịnh lão phu nhân, thỉnh Bùi lang quân nể mặt Trịnh phủ tạm hoãn việc này, ngày mai nhi chắc chắn tới cửa hướng Bùi lang quân thỉnh tội!"

Mấy lời này nghe như mềm mại, kỳ thật giấu dao, nhưng ngoài mặt lại không làm ai bắt bẻ được. Chuyện này, rõ ràng đã có rất nhiều cặp mắt nhìn, Bùi Cảnh tuy đỡ tiểu nương tử người ta, nhưng cũng nhân cơ hội chiếm tiện nghi, người ta đã xin lỗi, hơn nữa còn nói hôm sau tới cửa thỉnh tội, nếu còn không để người đi thì đúng là không thể nào nói nổi.

Loại tình huống này, nếu bình thường, Bùi Cảnh còn có thể ỷ thế hiếp người, nhưng nơi này là Trịnh phủ, còn là sinh thần của Trịnh lão phu nhân, việc này một khi nháo đại, cho dù Nhiễm Nhan trúng 'Hồng trần tán' mà thất thố trước mặt nhiều người, bị người tìm hiểu nguồn gốc tra ra tới hắn, cũng rất không ổn.

"Thôi." Bùi Cảnh không cam lòng nói.

Nhiễm Nhan không nói hai lời, liền đứng dậy bước ra ngoài. Nếu không phải nàng hiện tại không còn sức mà chạy, lúc nãy quăng cho Bùi Cảnh cái tát kia xong, nàng nên làm bộ xấu hổ buồn bực mà lao ra ngoài phòng.

Bước ra ngoài, không khí lạnh lẽo bên ngoài làm nàng tìm về một ít lý trí, nàng cầu nguyện trên đường đi ra ngoài đừng lại đụng thêm chuyện gì nữa, nếu không, nàng thật sự phải thất thố!

Nhiễm Nhan dùng khăn thêu che lại miệng mũi, vùi đầu đi phía trước, dọc theo đường đi tuy rằng có người đến người đi, nhưng hơn phân nửa đều là người không quen biết, ngẫu nhiên cũng gặp vài người say khướt.

Thuận lợi ra khỏi Trịnh phủ, vị lang quân kia đem Nhiễm Vân Sinh thả vào trong xe, thấy Nhiễm Nhan sắp phải lên xe, vội vàng nói: "Ta tên là Trình Hoài Bật."

Nhiễm Nhan quay lại gật đầu với hắn, "Đa tạ Trình lang quân."

Nếu là ngày thường, nàng có lẽ sẽ nói thêm vài câu, nhưng hiện giờ đầu óc nàng hôn hôn trầm trầm, cảm giác xa lạ đang rạo rực trong thân thể, làm nàng không còn sức cử động.

Nhiễm Nhan hận đến nghiến răng nghiến lợi, cái tát nàng mới đánh Bùi Cảnh vừa rồi kia mang theo độc dược, tốt xấu cũng xả bớt tức. Thần trí nàng càng lúc càng mơ hồ, tạm thời cũng bất chấp không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Thôi tình dược đối với những người đã hưởng qua tư vị tình dc thì có trăm phần trăm lực sát thương, nhưng mà Nhiễm Nhan không chỉ chưa hưởng qua, mà cảm giác tâm lý về phương diện này lại thập phần trì độn, chưa kể trên người nàng còn mang theo dược giúp thần trí thanh tỉnh.

Theo đạo lý mà nói, dược nàng phối này, cũng có thể giải được mê dược, thôi tình dược, chỉ là không nghĩ tới dược lực của 'Hồng trần tán' này lại lợi hại như vậy. Nhiễm Nhan xụi lơ trong thùng xe, duỗi tay tháo cái khăn che được cột bên hông Nhiễm Vân Sinh ra.

Cái phòng kia chỉ là một căn trà thất, bên trong vật dụng gì cũng không có, may mắn là nàng có mang thứ này tùy thân, có thể xử lý nơi đó của Nhiễm Vân Sinh một chút, nếu không thật sự là vô pháp biện giải.

Nhiễm Nhan run rẩy hạ tay xuống, rót cho mình chén nước trà.

Trúng loại dược này, căn bản không có biện pháp gì tốt để giải, hoặc là lập tức tìm nam nhân, hoặc là lập tức uống nhiều hoặc ngâm nhiều nước đá. Nước trà trong xe đã lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ thực quản chảy tới dạ dày, cực kỳ thoải mái. Nhiễm Nhan bắt đầu không ngừng rót nước. Có điều một bình trà không có bao nhiêu, rất nhanh đã không còn một giọt.

Nhiễm Nhan thở dài, nhìn Nhiễm Vân Sinh bị nàng hạ dược cho bất tỉnh, nếu không phải là cần phải có một người tỉnh, Nhiễm Nhan cũng thật muốn dứt khoát gây tê luôn thần kinh của mình!

Thanh âm bánh xe lục cục vang vọng, Nhiễm Nhan dựa trên vách xe, đem màn xe mở ra một ít, hít vào không khí lạnh lẽo bên ngoài. Nhưng thời gian càng lâu, nàng đã càng không thể khống chế, miệng khô lưỡi khô, hô hấp càng thêm thô nặng, trong đầu còn bất giác toát ra vài hình ảnh nam nữ giao hoan.

Nhiễm Nhan kéo kéo cổ áo, trong lòng cười khổ, nàng mấy năm nay vẫn luôn hoài nghi mình bị lãnh cảm, kết quả nếu là bởi vì dục cầu bất mãn mà nghẹn đến chết, thì thật đúng là tạo hóa trêu người a!

Nàng híp mắt, bức bách mình nghĩ qua chuyện khác, trước mắt lại đột nhiên hiện lên bộ dáng trần trụi của Tô Phục khi ở Ảnh Mai am. Ngay lập tức, ngọn lửa đang cố áp xuống trong thân thể bùng lên dữ dội. Cả người nôn nóng khó hiểu, khó chịu đến nàng gần như muốn bật khóc.

Cắn đầu lưỡi cắn đến mùi máu tươi đầy miệng, máu tươi còn rỉ ra theo khóe miệng nàng, nhưng lại không có chút tác dụng nào, nàng cảm thấy mấy đầu dây thần kinh của mình đều chết lặng.

Phảng phất như đã qua mười năm, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại, Nhiễm Nhan ổn định lại thanh âm của mình, hỏi: "Tới rồi à?"

Xa phu đáp: "Nương tử, đã vào trong nội môn."

Nhiễm Nhan sửa sang lại vạt áo, móc khăn ra lau khóe môi, một lúc sau mới phát giác mình căn bản không còn sức để đứng dậy nữa, "Thông tri cho Nhĩ Đông và Thiển Tuyết tới đón Thập ca."

Nhĩ Đông và Thiển Tuyết vốn là thông phòng Nhiễm Bình Dụ chuẩn bị cho hắn, tuy Nhiễm Vân Sinh vẫn chưa có chạm vào các nàng, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể cứ nghẹn tới bệnh đi!

Loáng thoáng nghe thấy xa phu đã rời đi, Nhiễm Nhan móc một cái bình sứ nhỏ từ tay áo ra, đem giải dược bên trong rót vào miệng Nhiễm Vân Sinh.

May mà Nhiễm phủ không lớn, không lâu sau, Nhĩ Đông và Thiển Tuyết liền vội vã chạy ra, đi cùng các nàng còn có Ca Lam và Vãn Lục.

Nhiễm Nhan xuyên qua khe hở của mành nhìn thấy các nàng, hốc mắt đã có chút ướt át.

"Nương tử?" Vãn Lục bò lên trên xe, vén mành lên liền thấy hai gò má Nhiễm Nhan ửng đỏ, tóc mai hơi hỗn độn, đôi mắt thường ngày như nước lặng thì giờ như hai hồ nước mùa thu trong veo, cánh môi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Vãn Lục sửng sốt một chút, vội la lên: "Nương tử làm sao vậy?"

Nhĩ Đông đi theo lên xe, thấy bộ dáng Nhiễm Nhan cũng hoảng sợ.

Tầm mắt Nhiễm Nhan đã hơi mê mang, thấy bóng Nhĩ Đông, mới gắng gượng nói: "Nhĩ Đông, ta...cùng với Thập ca, không cẩn thận bị mắc mưu người khác, trúng thôi tình dược, ngươi hầu hạ Thập ca cho tốt."

Sắc mặt Nhĩ Đông như bình trộn thuốc màu, biểu tình phức tạp đủ màu trộn lẫn, cuối cùng vẫn đỏ mặt, lên tiếng, "Dạ."

Vãn Lục mặt đầy khiếp sợ, trên tay lại vội vàng giúp Nhiễm Nhan sửa sang lại tóc mai, cùng Ca Lam đỡ nàng xuống xe. Hai chân Nhiễm Nhan đã không còn sức lực, hầu như là được Ca Lam và Vãn Lục nâng về chỗ ở.

Nhiễm Nhan biết mình đã về đến nhà, cũng không gắng gượng nữa, tiếng rên rỉ nhỏ vụn bật ra khỏi môi, nhưng nàng chung quy vẫn theo bản năng mà giữ lại một tia lý trí, không có lộ ra tư thế xấu hổ.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Vãn Lục gấp đến mức xoay quanh, nói với Ca Lam: "Ta đi tìm Hình Nương ngươi canh chừng nương tử."

Vãn Lục chạy ra ngoài nhanh như chớp. Ca Lam cũng rất khó xử, loại chuyện này, cho dù nàng có tài trí cũng không giải quyết được a! Vì thế cũng chỉ có thể rót nước cho Nhiễm Nhan uống.

Hình Nương vội vàng chạy tới, nhìn bộ dạng Nhiễm Nhan, vội vàng nói: "Mau đi tìm Thiến Nương lấy băng!"

"Lấy bao nhiêu?" Vãn Lục hoang mang hỏi

Hình Nương vỗ vỗ tay nàng nói: "Hai bồn là đủ rồi, đừng hoảng, không thể để lộ ra tiếng gió, chỉ lén nói với Thiến Nương thôi, đối với người khác thì chỉ nói là nương tử say rượu."

Vãn Lục gật gật đầu, hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài.

Lời editor: chời doooooomaaaaaaa Tô Tô mà ko mặc đồ thì cần gì Hồng trần tán hả....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio