Thời Đường cũng không thịnh hành nam phong như thời Ngụy Tấn, đặc biệt vào những năm Trinh Quán, nâng đỡ đối với Đạo giáo ở trình độ nhất định sẽ ức chế sự phát triển của nam phong, Đạo giáo tôn trọng thuyết âm dương, cực lực bài xích kết hợp giữa nam với nam trái với âm dương này, bởi vậy thời này đối với chuyện nam phong, mọi người vẫn duy trì thái độ không nghiêm khắc cũng không tán đồng, cho nên bình thường người nào có chút thân phận tuy sẽ đem việc chơi gái coi như chuyện phong lưu, nhưng sẽ không đem chuyện yêu đương đồng tính lên mặt bàn, càng khỏi nói đến chuyện quan hệ bừa bãi với nhau ghê tởm như kiểu này.
Nhiễm Nhan cũng không hiểu mấy chuyện này, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, trùng hợp như vậy, không có khả năng là báo ứng đi?
"Ta suy đoán, bọn họ có phải đã đắc tội với ai, bị người chỉnh hay không?" Dung Thiến cười khanh khách nhìn Nhiễm Nhan, chồm sát vào nàng nhỏ giọng nói: "Là Tiêu Thị lang đi?"
Đuôi lông mày Nhiễm Nhan hơi nhướng lên, "Có chứng cứ không?"
Dung Thiến bởi vì biết Nhiễm Nhan bị hạ dược, mà nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy Bùi Cảnh là khả nghi nhất, bởi vậy mới có thể hoài nghi Tiêu Tụng là thay Nhiễm Nhan ra mặt, trên thực tế chuyện này sáng sớm mới vừa truyền ra, căn bản chưa bị đào sâu đến nội tình gì, "Phỏng đoán thôi, mấy lời này cũng chỉ lén nói với ngươi, nếu việc này thật sự là do Tiêu Thị lang làm, chỉ sợ vẫn còn có trò hay để xem."
Tiêu Tụng bề ngoài đều là nể mặt người khác, đối với ai cũng khách khách khí khí, nhưng nếu thật sự chọc hắn xù lông, phần lớn là bị chỉnh tới chết, hơn nữa không làm cho người nọ thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan thì tuyệt đối không dừng tay.
"Hắn ở triều dã thanh danh không tồi, Dung di vì sao lại nói như vậy?" Nhiễm Nhan nghi hoặc hỏi.
Dung Thiến có chút chần chờ, nàng thấy Tiêu Tụng coi trọng Nhiễm Nhan, tuyệt đối là nhất định phải có được, nếu đem chỗ xấu của hắn kể qua quá nhiều, lỡ làm cho Nhiễm Nhan kháng cự, sẽ không có kết cục gì tốt. Nhưng nghĩ lại, Nhiễm Nhan nếu thật sự sẽ gả vào Tiêu phủ, có một số việc vẫn nên biết rõ ràng thì tốt hơn, mới nói: "Tiêu Thị lang khi còn thiếu niên đã từng đứng đầu một đám ăn chơi trác táng ở kinh thành, chơi bời lêu lổng, đấu đá đánh nhau đến tàn nhẫn, trình độ cỡ như Bùi Cảnh vẫn còn kém xa, vì thế những thủ đoạn của hắn luôn làm người nghe đến tiếng là sợ vỡ mật, cũng gặp phải không ít chuyện, sau này bị Tống Quốc Công ném lên chiến trường rèn luyện mấy năm, nghe nói là thật sự bị ném vào đống quân lính, hơn nữa còn làm tiên phong, sau khi trở về người đã trở nên trầm ổn nội liễm rất nhiều, cũng không còn đánh nhau sinh sự gì nữa, nhưng một khi có người đắc tội hắn quá mức, thì rất nhanh sẽ có đại họa lâm đầu, mà lần nào tra ra cũng luôn không quan hệ gì tới hắn, người trên phố truyền nhau, Tiêu Tụng là sát thần chuyển thế, ta còn không tin..."
Tiêu Tụng năm xưa khác với Bùi Cảnh ở chỗ là Tiêu Tụng cũng không vô cớ mà gây họa cho bá tánh bình dân, cái gọi là đấu đá đánh nhau đến tàn nhẫn, bất quá là đối với đám ăn chơi trác táng đối nghịch với hắn mà thôi.
Tống Quốc Công cả đời nghiêm khắc kiềm chế bản thân, làm người lại chính trực cương nghị, tất nhiên không cho phép con cháu mình tâm thuật bất chính, luôn cố gắng giáo dục Tiêu Tụng mà không có kết quả, cho nên dưới cơn thịnh nộ liền đem hắn quăng ra chiến trường, để mặc sinh tử do trời.
Nhiễm Nhan không khỏi cong môi, xem ra, mấy năm rèn luyện kia chỉ dạy cho Tiêu Tụng biết một đạo lý là làm chuyện xấu thì nhất định phải điệu thấp.
Dung Thiến thấy nàng không sợ mà còn cười, trong lòng cũng không khỏi lấy làm kỳ quái, ngược lại hỏi chuyện phát sinh ở Trịnh phủ ngày hôm trước.
Dung Thiến đang hoài nghi Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không nói quá rõ, chỉ là mơ mơ hồ hồ mà nói một cái tóm tắt, cũng không nhắc đến đám người Bùi Cảnh.
"Nương tử, Tiêu lang quân tới." Vãn Lục từ ngoài cửa tiến vào.
Dung Thiến cười khẽ ái muội nói: "Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ta đây không giữ ngươi nữa."
Nói rồi đứng dậy cáo từ.
Nhiễm Nhan đưa nàng ra cửa, chờ người rời đi mới chuẩn bị đi tiền viện.
Vãn Lục nói: "Nương tử đổi xiêm y đi!"
"Như vậy không được sao?" Nhiễm Nhan nhìn mình một thân lụa y lam sẫm, trong lòng cũng cảm thấy hình như hơi u ám, liền theo Vãn Lục về phòng thay đổi xiêm y. Mặc vào một kiện váy xanh lá cây thêu hoa kim ngân, bên trên là áo lụa màu vàng nhạt, tươi tắn hợp lòng người lại ẩn ẩn ôn nhu.
Thị tỳ chờ ở cửa dẫn nàng đến noãn các ở tây uyển.
Còn chưa tới noãn các, đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng của Nhiễm Bình Dụ và Tiêu Tụng, cụ thể nói cái gì lại nghe không rõ lắm. Trong lòng Nhiễm Nhan âm thầm thở dài, có thể thấy được là Nhiễm Vân Sinh cảm thấy không có mặt mũi gặp người, nếu không thì lúc này hắn sao có thể không có mặt?
Thị tỳ ở cửa thông báo một tiếng, Nhiễm Bình Dụ liền trực tiếp đi ra, mặt mũi vui vẻ nói: "Mau vào đi thôi, ta còn có chút việc, Tiêu Thị lang liền để ngươi chiêu đãi."
Trong lòng Nhiễm Nhan vô cùng ngạc nhiên, bình thường Nhiễm Bình Dụ tuyệt đối sẽ không mặc kệ như vậy, sao lại...
Nàng còn chưa suy nghĩ xong, mành đã bị đẩy ra, Tiêu Tụng một thân thường phục viên lãnh màu tím, đĩnh bạt tuấn lãng, một đôi mắt đen láy rực rỡ lấp lánh, vừa thấy Nhiễm Nhan thì đáy mắt liền có ý cười, "Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo."
Nhiễm Nhan cũng không nghĩ nhiều, nâng bước qua ngạch cửa, đi vào.
Phòng trong có đốt chậu than, ấm áp dễ chịu, không có một phó tì nào, Nhiễm Nhan nhìn một vòng nói: "Mời ngồi."
Tiêu Tụng vẫn chưa ngồi, mà chờ nàng ngồi xong, mới ngồi xuống cạnh nàng, "Thân thể thế nào rồi?"
"Rất tốt." Nhiễm Nhan ngoại trừ tâm tình không vui, thân thể đích xác đã không có gì khác thường. Tuy rằng nàng đã xử lý Nhiễm Mỹ Ngọc cho hả giận, nhưng chuyện cũng đã phát sinh, với tính tình của Nhiễm Vân Sinh, tất nhiên sẽ tồn tại gút mắc, nàng phải nghĩ biện pháp cởi bỏ mới được, cũng không thể để một người thân tốt như vậy cứ xấu hổ với nàng cả đời a!
Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Nhan, cảm giác vắng vẻ trong lòng nhiều ngày nay lập tức được lấp đầy, hắn chần chờ một chút, nói: "A Nhan, ta muốn cưới ngươi làm phu nhân."
Tay Nhiễm Nhan đang rót nước khựng lại, nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Trên mặt Tiêu Tụng ửng đỏ, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn nàng. Hắn trải qua quá nhiều lần sinh tử, cũng chu toàn những việc trong tối ngoài sáng nơi triều dã, nhưng không có lần nào khẩn trương như lúc này, vừa chờ mong, vừa sợ hãi.
"Để ta...suy xét đã." Nhiễm Nhan rót nước xong, đẩy cái ly đến trước mặt hắn.
Thất vọng trong lòng Tiêu Tụng khó có thể nói hết, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng không bị cự tuyệt thẳng thừng.
"Ta ở cùng Lý Khác một đêm, ngươi không ngại...?" Nhiễm Nhan vẫn đem chuyện luôn nghẹn trong lòng này hỏi ra miệng, nàng còn chưa dứt lời, đã thấy trên trán Tiêu Tụng đột nhiên bạo khởi gân xanh, nhưng chỉ tích tắc, đã chậm rãi lặn xuống.
Tiêu Tụng bình tĩnh lại, suy nghĩ nên trả lời thế nào, nói không ngại? Hắn sao có thể không ngại, nếu không phải thân phận Lý Khác đặc thù, hắn hận không thể lập tức đem tên kia làm cho đoạn tử tuyệt tôn, sau đó bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro, nhưng nói để ý, Nhiễm Nhan có thể hiểu lầm ý của hắn hay không....
Còn nữa, chuyện này Tiêu Tụng đã suy nghĩ rất nhiều, Lý Khác có huyết thống cao quý, làm người cao ngạo, cũng không phải thứ háo sắc, hơn nữa nương tử muốn bò lên giường hắn ngàn ngàn vạn vạn, cho dù dung mạo của Nhiễm Nhan thuộc hàng thượng đẳng, hắn cũng không đến mức hạ thấp phẩm hạnh, đi vũ nhục nữ tử đàng hoàng.
Nhưng Tiêu Tụng cũng không muốn hỏi Nhiễm Nhan vấn đề này, chỉ nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta muốn cưới ngươi, ngươi như thế nào ta cũng muốn cưới."
Ta muốn cưới ngươi, ngươi như thế nào ta cũng muốn cưới...một câu nghe cũng không giống như lời âu yếm, nhưng lại làm đáy lòng Nhiễm Nhan nhảy nhót, huyết sắc dâng lên.
Tiêu Tụng thấy trên gò má trắng nõn của nàng bắt đầu ửng hồng, trong lòng vui mừng, liền bạo gan duỗi tay ra cầm lấy tay nàng. Nắm nhẹ lại, mềm mềm mịn mịn, giống tơ lụa lại giống ôn ngọc, cực kỳ dễ chịu, làm hắn rất muốn tiến thêm bước nữa, nhưng lại lo lắng quá đường đột sẽ gây kết quả kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đành phải cứng rắn nhịn xuống.
Nhiễm Nhan ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài hữu lực kia, tay Tiêu Tụng rất lớn, có thể bao trọn lấy bàn tay nàng, lòng bàn tay còn có vết chai, ấm áp rắn chắc, làm Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ tới cái ôm ấm áp kia.
Người trong mộng kia, ôm lấy bàn chân đông cứng như đá của nàng vào ngực để ủ ấm, còn nói nhiều lời dỗ dành.
Nàng hôn mê rất nhiều ngày, cũng không biết đó là giấc mộng khi được cứu lên, hay là giấc mộng khi sắp tỉnh, thời gian có chút hỗn loạn, nhưng giờ phút này Tiêu Tụng lại cho nàng cảm giác an tâm thiết thực đến như thế.
Trong phòng an tĩnh, ái muội đến mức hơi xấu hổ. Nhiễm Nhan rũ mắt xuống, tìm đề tài nói: "Chuyện xảy ra với bọn Bùi Cảnh, có quan hệ với ngươi?"
Bàn tay thô ráp của Tiêu Tụng nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Nhiễm Nhan, thanh âm hơi khàn khàn, có sức mạnh làm mê hoặc nhân tâm, lại nhỏ nhẹ như tình nhân đang nỉ non, "Cho hắn một chút giáo huấn nho nhỏ, để hắn hiểu rõ loại đồ vật như xuân dược này không thể dùng lung tung."
Lòng bàn tay Nhiễm Nhan bị hắn vuốt hơi nhột, nên muốn rút ra, lại bị Tiêu Tụng giữ chặt lại.
"Buông ra." Nhiễm Nhan thẹn quá hóa giận.
"Nắm thêm chút nữa." Tiêu Tụng mềm giọng nói. Chỉ cần nghe giọng hắn như vậy, đáy lòng liền mềm mại, huống chi trên khuôn mặt luôn luôn thành thục ổn trọng kia còn mang theo ý cười xấu xa.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ, đành phải để cho hắn nắm, thuận miệng cảnh cáo: "Không được cào nữa."
"Ừ." Tiêu Tụng thành thật được một chút, lại bắt đầu chơi đùa với mấy ngón tay của Nhiễm Nhan, để tránh cho nàng lại tạc mao lần nữa, liền nói chuyện để dời đi lực chú ý của nàng, "Ngươi lần trước nói Văn Hỉ Huyện chủ có thể có hai nhân cách, ta sai người ngày đêm nhìn chằm chằm, có lẽ có chút manh mối."
"Thật sao?" Nhiễm Nhan đối với hai nhân cách rất có hứng thú, nghiêm khắc mà nói, nàng là đối với đại não con người rất có hứng thú, bình thường những bệnh về não bộ, có thể lúc giải phẫu não sẽ phát hiện được một vài bệnh trạng, mà loại thần kinh phân liệt này thì không phải chỉ cần giải phẫu là có thể phán đoán ra.
"Ừm, ám vệ từng thấy nàng ta mang biểu tình hung ác mà dẫm chết một con chuột." Tiêu Tụng đột nhiên nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn một cái, rồi nói: "Với tính tình Văn Hỉ Huyện chủ như vậy, hẳn là không có khả năng xuất hiện chuyện đó đi!"
Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy chỗ bị hôn trên tay nóng rực, nghe hắn nói tiếp chính sự, phản ứng có chút trì độn, hồi lâu mới nói: "Đây cũng không nhất định, cũng có khả năng nàng ta đã che giấu cảm xúc, bất quá mặc kệ là hai nhân cách cũng được, hay là che dấu cảm xúc cũng thế, cũng đều gia tăng khả năng gây án của nàng ta rồi."
"Ừm, chỉ là thân phận người chết còn chưa điều tra được, hình như không phải kỹ nữ, trong đám người mất tích ai có đặc điểm phù hợp, lại khả nghi, ta đều sai người đi điều tra, đáng tiếc là không thu hoạch được gì." Chuyện này đích xác làm Tiêu Tụng rất đau đầu, Trường An dân cư trăm vạn, phường thị san sát, lại không có ai tới nhận lãnh, muốn nhanh chóng tra ra thân phận thật sự của người chết cũng không có khả năng.
Nhiễm Nhan suy nghĩ, rồi nói: "Ngươi nếu có thể đem xương sọ lấy ra, ta có lẽ sẽ giúp được một chút."
"Có ý tưởng gì sao?" Tiêu Tụng nghe nàng nói như vậy, tạm dừng hành vi ăn đậu hủ, biểu tình cũng thêm vài phần nghiêm túc.
"Phục hình từ xương sọ, cũng chính là dùng bùn mịn dựa theo độ dày của tổ chức mềm trên mặt người cùng đặc trưng giải phẫu của phần mặt, khôi phục lại diện mạo lúc sinh thời trên xương sọ." Nhiễm Nhan đã từng vì cái này mà cố ý đi học hội họa với điêu khắc, tay nghề thì đương nhiên không có vấn đề, chẳng qua ở đời sau dùng là mô hình xương sọ bằng thạch cao, hiện giờ điều kiện hữu hạn, chỉ có thể tiến hành phục hồi lại diện mạo trên xương sọ thật.
Tiêu Tụng kinh ngạc, "Ngươi biết cái này sao?"
Nhiễm Nhan nghe ý tứ của hắn, có vẻ là đã nghe qua phục hình từ xương sọ. Tiêu Tụng thấy nàng tỏ vẻ nghi hoặc, liền giải thích: "Ba năm trước đây, khi ta hợp tác với Đại Lý Tự điều tra một vụ án vứt xác, Lưu Thanh Tùng đã từng thuận miệng nhắc qua."
Lời editor: giờ đi lên thực đơn đậu hủ món đi...giờ ăn chay mai mốt ăn thịt...chắp tay