Nhiễm Nhan cũng không ngăn cản La thị, bởi vì nàng dù gì cũng am hiểu giải phẫu nghiệm thi hơn, loại nội thương cấp hỏa công tâm linh tinh như thế này, cũng không thể so với ngự y, vì an nguy của Nhiễm Vân Sinh, thỉnh một ngự y tới thì thêm một phần bảo đảm.
La thị nhìn thị tỳ chạy như bay đi, trái tim căng thẳng mới hơi chùng xuống, quay đầu nói với Nhiễm Nhan: "Thập Lang còn hôn mê, bác sĩ nói cần phải an tĩnh, ngươi sợ cũng đã mệt mỏi, vẫn nên đi về nghỉ ngơi đi."
"Thím, ta về có thể nghỉ ngơi được sao? Ta cũng học qua mấy ngày y thuật, sẽ không ảnh hưởng gì đến Thập ca, để cho ta nhìn hắn đi." Nhiễm Nhan nói.
La thị thấy trong mắt Nhiễm Nhan tràn đầy nôn nóng, thở dài: "Đi đi."
Nhiễm Nhan nói tiếng 'tạ', rồi vội vã chạy vào phòng ngủ của Nhiễm Vân Sinh.
Trong phòng, Nhĩ Đông cùng Thiển Tuyết lẳng lặng canh giữ bên giường, một lão giả hơn tuổi râu bạc trắng quỳ ngồi ở trước kỷ, rũ mắt như là đang nghỉ ngơi.
Nhĩ Đông thấy Nhiễm Nhan, hơi khom người hành lễ với nàng.
Toàn bộ lực chú ý của Nhiễm Nhan đều đặt ở trên giường, mấy ngày không thấy Nhiễm Vân Sinh, dung nhan tuấn tú tuyệt luân của hắn kia đã trở nên gầy ốm tái nhợt, mất đi sức sống của ngày xưa, tựa như một đóa bạch hà sắp khô héo.
Nhiễm Nhan còn nhớ rõ khi hắn cười nghịch ngợm, tươi đẹp như hoa Phù Tang đang nở, hiện giờ thành ra như vậy, làm đáy lòng nàng nhói đau.
"Thập ca." Nhiễm Nhan thấp giọng gọi, ngồi xuống bên giường, duỗi tay dò thử mạch đập của hắn.
Mạch tượng tuy rằng hơi yếu ớt, nhưng rất vững vàng liên tục, có lẽ là bởi vì mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, hơn nữa thình lình bị đả kích, nhất thời không chịu nổi, mới ngất xỉu. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt là được, La thị chỉ sợ là quá lo lắng cho nhi tử, mới cảm thấy như trời sập.
Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, giúp hắn dịch tốt góc chăn, khi đang muốn đứng dậy lại phát hiện trên hàng lông mi dài mà rậm của hắn có một giọt nước trong vắt, giọt nước kia lớn dần rồi theo khóe mắt chảy xuống dưới.
"Thập ca." Nhiễm Nhan lại ngồi trở về, nhẹ nhàng cầm tay hắn, ôn nhu nói: "Nếu là thương tâm thì cứ khóc ra, nước mắt nam nhi không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi."
Nhiễm Vân Sinh chậm rãi mở mắt ra, nước mắt phảng phất như không còn bị khống chế nữa, không ngừng trào ra từ khóe mắt chảy xuống gối.
Nhiễm Nhan hơi kinh hãi. Tình cảm của Nhiễm Vân Sinh thoạt nhìn không lộ chút manh mối gì, nhưng kỳ thật vẫn có sơ hở. Hắn không hay giận người khác nói bậy, có nhiều phụ nhân thỉnh thoảng trong tối ngoài sáng mà ám chỉ muốn hắn làm tình nhân như vậy, hắn đều cười cho qua chuyện, vì cái gì cố tình lúc Tề Lục nương nói những lời này, hắn lại tức giận, thậm chí đã từng rất không vui mà kể cho Nhiễm Nhan.
Nhiễm Vân Sinh rõ ràng không phải là một người thích tranh giành, lại muốn cho Nhiễm Nhan khắp nơi đè đầu Tề Ninh Quân. Nàng vẫn luôn cho rằng Nhiễm Vân Sinh đối với Tề Lục nương chỉ có chút hảo cảm mơ hồ, nhưng hiện tại xem ra, đã hãm thật sự sâu.
"Thập ca." Nhiễm Nhan nắm chặt tay hắn, lại không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, người đã chết, có nói nữa cũng không có ích gì.
"Nàng vẫn luôn làm ta thống hận như vậy." thanh âm nghẹn ngào của Nhiễm Vân Sinh vang lên, nước mắt trào ra càng mãnh liệt.
Khi còn sống, lại nói chuyện không lựa lời đi yêu cầu hắn làm tình nhân của nàng, chọc cho hắn chán ghét, đến lúc chết rồi lại như trả thù tất cả mọi người, lựa chọn phương thức thảm thiết tàn nhẫn như vậy. Nhưng mà, nụ cười thanh nhã xinh đẹp như hoa dưới trăng của nàng, bộ dáng nàng xấu hổ gọi tên hắn, cái ôm duy nhất kia của nàng, còn có nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vào thời điểm nàng hương tiêu ngọc vẫn đều hóa thành những mũi dao nhọn, thời thời khắc khắc mà cắt vào lòng hắn những nhát đau đớn.
Vị y sinh kia bị tiếng động làm bừng tỉnh, bước tới xem xét mạch tượng cho Nhiễm Vân Sinh, thấy không quá đáng ngại, bọn họ lại có vẻ muốn nói chuyện riêng tư, liền thối lui ra bên ngoài.
Thiển Tuyết và Nhĩ Đông cũng đi theo ra ngoài.
"Thập ca, Tề Lục nương sẽ cảm ơn trời xanh đã cho nàng gặp ngươi." Nhiễm Nhan thử phân tích tâm lý của Tề Lục nương.
Nàng chỉ gặp qua Tề Lục nương ba bốn lần, ở Tô Châu bèo nước gặp nhau, chỉ cảm thấy đó là một thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng ngạo thị hết thảy, thanh lãnh như nguyệt, mà phàm phu tục tử đều ở dưới chân nàng ta. Nhưng khi ở trấn Tụ Thủy trấn cùng Lạc Dương, Tề Lục nương đã tan mất hết thảy ngụy trang, lại có vẻ nhiệt tình. Nếu không có Nhiễm Vân Sinh, Tề Lục nương có thể cả đời cũng không có dũng khí buông thả bản thân.
Là tình yêu, làm người ta trở nên dũng cảm, cũng làm người ta vạn kiếp bất phục.
Địa vị của bọn họ kém khá xa, một người là thế gia đích nữ tuyệt sắc lại tài hoa, một người là thứ xuất, cho dù trong nhà không ghét bỏ thương nhân, Tề thị cũng không có khả năng gả Tề Ninh Quân cho Nhiễm Vân Sinh.
"Ta không biết nên an ủi ngươi như thế nào." Bởi vì bất kỳ lời an ủi nào, so với sinh mệnh đều quá nhẹ nhàng. Nhiễm Nhan dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng Thập ca à, Tề Lục nương đã không còn là hài tử, nàng là một nữ tử thông tuệ như vậy, nếu đã lựa chọn tất nhiên là đã suy nghĩ cặn kẽ, cũng nhất định không hy vọng ngươi vì vậy mà không gượng dậy được."
Nhiễm Vân Sinh cảm nhận được sức lực trên tay Nhiễm Nhan, nghe lời nàng nói, chậm rãi cảm thấy trên người mình cũng có chút sức lực.
"Ta hiểu." Thanh âm hắn nghẹn ngào, nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt tràn ra, "Ta hiện tại mới hiểu được, nàng không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới, cũng không phải là muốn cùng ta tư bôn, chỉ là...chỉ là muốn..."
Thanh âm Nhiễm Vân Sinh nghẹn lại trong cổ họng, nói không được nữa. Khi Tề Ninh Quân tới tìm hắn, trong lòng nàng ta đã sớm tính toán xong, chỉ là muốn cùng hắn bên nhau vài ngày, nếu hắn nguyện ý, có lẽ sẽ còn làm vài ngày phu thê. Nhưng Nhiễm Vân Sinh không biết nàng ta quyết tuyệt như vậy, hơn nữa với tính tình hắn, cũng không thể làm chuyện này với nàng ta. Nhà chồng nàng ta cũng là đại tộc, nếu nàng ta bị phát hiện không còn là xử nữ, chỉ sợ sẽ bị phu quân ghét bỏ.
Nhiễm Vân Sinh bỗng nhiên trở mình, đem mặt chôn trong chăn, thanh âm nức nở rền rĩ vang lên. Là hối hận, là oán trách, là đau đớn...
Mắt Nhiễm Nhan cũng hơi ướt, trong lòng lại hơi chùng xuống, còn có thể khóc là tốt, khóc là cách phát tiết tốt nhất khi đau lòng, sợ nhất là đau đến mức không khóc ra được.
Những người chờ ở gian ngoài nghe tiếng nức nở loáng thoáng, như cố gắng áp chế vết thương lòng, nhưng nỗi đau vẫn tràn ra, nhất thời đều chinh lăng.
La thị cũng kinh ngạc nhìn bức mành theo gió đong đưa. Nhiễm Vân Sinh từ nhỏ đã đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không làm người khác nhọc lòng, tâm tính cũng rộng rãi, bà chưa bao giờ nghe qua hắn khóc bi thương như thế.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dạng áp lực của hắn, thở dài thật sâu, là bởi vì có tiếc nuối, cho nên mới cực độ bi thương đi.
Nhiễm Vân Sinh khóc lớn một hồi, không biết là hư thoát đến hôn mê bất tỉnh, hay là ngủ, dần dần không có thanh âm nữa. Nhiễm Nhan duỗi tay xem xét mạch đập của hắn, không khỏi đại kinh thất sắc, cao giọng gọi: "Y sinh!"
Lão giả ở gian ngoài kia, vài bước đã vọt vào nội thất.
Nhiễm Nhan còn không chờ bắt mạch, đã một tay chụp lấy hòm thuốc của ông, rút kim châm cứu từ bên trong ra, nhanh chóng lột y phục của Nhiễm Vân Sinh xuống, tìm đúng huyệt vị, rồi đâu vào đấy mà đem từng cây ngân châm thuần thục đâm vào da.
La thị lúc đầu thiếu chút nữa là hét lên, sau đó thấy thủ pháp của nàng thuần thục, bộ dáng rõ ràng gấp gáp, nhưng tay lại không chút rối loạn, liền cứng rắn nuốt tiếng la xuống.
Y sinh nhìn một lát, thấy châm đúng huyệt, liền không ngăn cản.
Nhiễm Nhan đối với châm cứu không quá mới lạ, nhưng nàng thắng ở chỗ tay chân lưu loát lại vững chắc, y sinh này đã có thừa, phương diện này đương nhiên kém Nhiễm Nhan.
Châm trong chốc lát, lão y sinh xem xét mạch của Nhiễm Vân Sinh, gật đầu nói: "Tạm thời không có trở ngại."
Người cả phòng lúc này mới bớt khẩn trương, nhưng lời tiếp theo của y sinh lại làm tim các nàng thót lên lần nữa, "Tình huống hiện giờ của lang quân không tốt, cần phải có người thủ, vạn nhất lại phát sinh loại chuyện như vừa rồi cũng còn có cách ứng đối."
"Nương tử." Ngoài mành truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của Vãn Lục.
Nhiễm Nhan vừa toát mồ hôi đến lạnh cả người, bình ổn tâm tình, hỏi: "Chuyện gì?"
"Có người đưa dược tới, nói là thuốc hay có thể hộ tâm mạch." Vãn Lục đáp.
Nhiễm Nhan hơi khựng lại, bước nhanh ra ngoài, thấy Vãn Lục nâng một bình thuốc nhỏ màu xanh nhạt, còn có một tờ giấy.
Vãn Lục nhìn thấy Nhiễm Nhan liền nói: "Hình Nương mới vừa đưa tới, nói là thấy ở cửa thính đường." Vừa nói vừa đem đồ trong tay đưa qua, chồm sát vào nhỏ giọng nói với nàng: "Hình Nương nói tám phần là của Tô dược sư."
Động tác của Nhiễm Nhan dừng lại, hơi cắn môi, mở tờ giấy kia ra, mặt trên chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản: Cho bệnh của lệnh huynh.
Đúng là chữ của Tô Phục.
Nhiễm Nhan lập tức cầm bình sứ quay vào nội thất, đổ dược hoàn bên trong ra, nhét vào miệng Nhiễm Vân Sinh.
Dược kia vào miệng là tan, lúc Nhiễm Nhan sai Nhĩ Đông rót nước, thì phát hiện Nhiễm Vân Sinh hơi nuốt xuống, nên chỉ đút cho hắn một ngụm nước
Động tác vừa rồi của Nhiễm Nhan quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi dược đã nuốt xuống, La thị mới vội hỏi: "Thập Lang uống là dược gì vậy?"
"Là...sư phụ ta, biết được Thập ca có bệnh, cho nên phối dược đưa tới." Nhiễm Nhan rũ mắt giải thích.
La thị không hề hoài nghi, bà còn tưởng rằng trước khi Nhiễm Nhan tới đây đã sai người đi gọi, trong lòng lại đang lo lắng cho an nguy của nhi tử, nên cũng không nghĩ nữa.
Khoảng hai khắc sau, Nhiễm Bình Dụ cùng Chu Y lệnh bước vào phòng, Tiêu Tụng cũng mang một thân phong trần mệt mỏi mà đi theo vào trong.
Nhiễm Bình Dụ là nhất mạch đơn truyền, Nhiễm Vân Sinh bỗng nhiên té xỉu làm Nhiễm Bình Dụ luôn luôn trấn định cũng có chút hoảng hốt, liền đi thỉnh y sinh khắp nơi, hận không thể gọi hết y sinh trong toàn Trường An vào phủ hội chẩn, đang lúc vội vàng thì gặp gã sai vặt La thị phái đi, lúc này mới nhớ đến có thể nhờ Tiêu Tụng thỉnh ngự y, liền tự mình tới cửa cầu.
La thị nhìn thấy Chu y lệnh, miệng liên tục thỉnh hắn vào nội thất. Tuy rằng vừa rồi Nhiễm Nhan biểu hiện không tồi, nhưng đối với người bình thường mà nói, hai chữ "Ngự y" vẫn có sức thuyết phục hơn.
Nhiễm Bình Dụ cũng vội vàng theo vào, Tiêu Tụng chần chờ một chút, cũng đi theo.
Chu y lệnh bị Tiêu Tụng túm từ trong ổ chăn ra, tâm cho rằng nhân mệnh quan thiên, cũng không dám chậm chạp, vội vàng bước qua bắt mạch. Dò xét mạch trong chốc lát, cả người Chu y lệnh mới thả lỏng, cười tủm tỉm nói: "Mạch đập vững vàng, là biểu hiện tốt, lệnh lang đã không còn trở ngại, bất quá phải điều dưỡng cho kỹ một thời gian mới được, một lát lão phu khai cho cái phương thuốc."
Lão y sinh kia nghi hoặc nói: "Ý, non nửa cái canh giờ trước rõ ràng còn vạn phần hung hiểm, nhanh như vậy đã vững vàng rồi?"
Lời này hơi có ý nghi ngờ, ánh mắt mọi người xoẹt một cái tập trung hết vào ông, lão y sinh cũng nhìn ra thân phận của Chu y lệnh không bình thường, liên tục xua tay nói: "Lão hủ không có ý hoài nghi vị đồng nghiệp này, chỉ là vừa rồi thủ pháp châm cứu của vị tiểu nương tử kia cũng không có gì khác thường, vậy đây chỉ có thể là tác dụng của dược hoàn mà tiểu nương tử đút cho."
Nghe ông nói như vậy, toàn bộ ánh mắt lại chuyển qua Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan lại không dám nói là dược của sư phó mình phối, vạn nhất bọn họ lại hỏi lệnh sư là ai nàng cũng không thể nói là Tô Phục, nếu nói là Ngô Tu Hòa, Nhiễm Bình Dụ biết Ngô Tu Hòa đang ở trong chùa bên thành nam, Chu y lệnh nếu tâm huyết dâng trào đòi đi gặp cao nhân một lần, thì liền lộ tẩy.
Lời editor: bản raw chương trước là 'Chu y lệnh' chương này là 'Chu y chính', nên theo luôn chương trước để là 'Chu y lệnh' đi!
....ai nha nha...Tô Tô a!