Một đêm trằn trọc, suy nghĩ rất nhiều chuyện, thẳng đến lúc sắp bình minh mới thiếp đi.
Sáng sớm thức dậy, mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe thấy Vãn Lục vội vàng chạy vào, "Nương tử, sáng nay nô tỳ nghe A Lang nói Tiêu Thị lang đêm qua lúc bắt giữ hung phạm đã bị thương."
Nhiễm Nhan khựng lại, lập tức hỏi: "Thương thế như thế nào?"
Vãn Lục lắc đầu nói: "Nô tỳ không biết, cũng không dám đi hỏi A Lang."
Nhiễm Nhan vào nội thất xách hòm thuốc dùng để chữa bệnh, nói: "Đi với ta."
Sai Ca Lam đi báo cho Nhiễm Bình Dụ một tiếng, Nhiễm Nhan liền dẫn Vãn Lục chạy vội tới phủ đệ của Tiêu Tụng, xe ngựa vừa mới ra cửa, liền có hộ viện đuổi theo, nói là Nhiễm Bình Dụ phân phó đi theo bảo hộ.
Sáng sớm trên phố có rất ít người đi đường, tốc độ xe chạy nhanh gấp đôi thường ngày, thẳng đến khi ra khỏi phường An Thiện mới giảm tốc độ. Trừ phi là có người bệnh nặng nóng lòng chạy chữa, hoặc là vội vàng chạy về chịu tang, nếu không ở trên phố chạy nhanh để bị bắt là phải ăn đòn.
Nhiễm Nhan vẫn vững vàng mà ngồi ở bên trong xe, sống lưng thẳng thắn, trên mặt nhìn không ra có gì khác thường, nhưng Vãn Lục lại từ nắm tay nắm chặt của nàng nhìn ra một chút manh mối.
Tới Tiêu phủ, thủ vệ thấy sáng sớm Nhiễm Nhan đã bước vội vã, lại không dám hỏi kỹ, chỉ khách khí thi lễ rồi nói: "Nhiễm nương tử hôm nay tới sớm, lang quân còn chưa đi công sở, giờ này đang ở thư phòng."
Nhiễm Nhan dừng bước chân, quay đầu hỏi hắn: "Hắn không phải bị thương sao?"
"Hồi Nhiễm nương tử, là bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng." Người gác cổng đáp.
Nhiễm Nhan gật đầu cảm tạ, đem hòm thuốc giao cho Vãn Lục, bước chân cũng thong dong hơn rất nhiều. Phủ đệ này nàng tới cũng vài lần, nên dễ dàng liền tìm được thư phòng.
Đi dọc theo thang lầu lên bậc thang, bước lên lầu hai.
"Vào đi."
Nhiễm Nhan dừng trước cửa, vừa mới giơ tay chuẩn bị gõ cửa, bên trong lại truyền ra thanh âm khàn khàn thuần hậu của Tiêu Tụng, nên đẩy cửa ra.
Bày biện bên trong rất đơn giản, phòng không lớn, bốn phía đều là kệ sách, bên trên đầy sách được sắp xếp chỉnh tề, có mấy cuốn còn chất trên mặt đất, trên một cái bàn vừa dài vừa lớn cũng chất đầy hồ sơ.
Tiêu Tụng đang ngồi trên tịch giữa một đống sách và một đống hồ sơ, mặc áo lụa màu tím đen, tóc đen xõa đằng sau lưng được tùy tiện cột lại bằng một dải lụa trắng, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn không ra là bị thương ở đâu.
Bởi vì trong phòng toàn là giấy, cho nên không đốt chậu than, có chút rét lạnh, Nhiễm Nhan nhíu mày, hỏi hắn: "Bị thương ở đâu rồi?"
Tiêu Tụng mới vừa nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi lên cầu thang, đã biết là Nhiễm Nhan, trong phủ người dám đến thư phòng không nhiều lắm, nữ nhân dám đến thư phòng lại càng không nhiều lắm, Thư nương kia có tiếng bước chân còn hán tử hơn cả hán tử, bởi vậy chỉ có thể là Nhiễm Nhan.
"Ngồi đi." Tiêu Tụng ra hiệu về phía tịch đối diện hắn, chờ Nhiễm Nhan ngồi xuống mới đáp: "Tối hôm qua lúc bắt Đậu Trình Phong, ngực bị đâm, bất quá chỉ tổn thương đến da thịt, không có trở ngại."
Nhiễm Nhan không trả lời, đôi mắt đen láy của Tiêu Tụng sáng rực, "Ngươi lo cho ta sao?"
Nhiễm Nhan trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, nhìn một lúc lâu, mới thành thật lắc đầu nói: "Ta không biết, chắc là vậy đi."
Không biết là bởi vì quá tin tưởng thủ đoạn và thực lực của Tiêu Tụng, hay là tình cảm chưa đủ sâu sắc, nghe tin hắn bị thương, phản ứng bản năng là: chắc không phải là trọng thương. Nhưng lại rất muốn tự mình xác nhận một chút, vậy có tính là lo lắng hay không? Nhiễm Nhan cũng không rõ.
Đối với loại đáp án này, Tiêu Tụng nghe riết thành quen, hắn cười cười, cũng không dây dưa vấn đề này nữa, ngược lại nói đến vụ án, "Đậu Trình Phong trốn kín trong một cái tiểu viện gần chợ tây, hắn không thừa nhận mình là hung thủ giết người, nhưng lại kịch liệt phản kháng khi ta tiến hành bắt giữ, thậm chí còn định tự sát." Tiêu Tụng bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là vì ngăn cản hắn tự sát mới bị cắt một đao."
"Hắn tự sát?" Nhiễm Nhan nghi hoặc, phân tích hành vi của Đậu Trình Phong này, hắn cả chết còn không sợ, vì cái gì lại sợ bị bắt chứ? Có phải hắn biết gì đó, mà chuyện này lại tuyệt đối không thể bị công khai ra hay không?
Chỉ là hoài nghi, Nhiễm Nhan chưa gặp mặt Đậu Trình Phong, cũng không biết tình huống ngay lúc đó, nên vô pháp phán đoán chuẩn xác.
"Đậu Trình Phong là một tên nghiện." ngón tay Tiêu Tụng gõ nhẹ vài cái, chải vuốt lại vụ án một lần.
Sài Huyền Ý bị người truy sát, mục đích của hung thủ không rõ ràng, giết một nữ tử, thân phận nữ tử cũng không rõ ràng. Hung thủ bức cho Sài Huyền Ý cùng thị tỳ ngã xuống núi, thị tỳ tử vong, Sài Huyền Ý may mắn còn sống, lại bị chấn thương não làm mất ký ức, còn ba người mất tích, hiện giờ đã phát hiện Đậu Trình Phong chưa chết, người này là tên nghiện thì không nói, hành động còn rất kỳ quái. Hai người khác sinh tử không rõ, trong đó có một người thân phận tạm thời còn chưa tra ra được.
Vụ án còn chưa được làm rõ, nhưng tâm tình Tiêu Tụng rất tốt, Đậu Trình Phong chính là một bước đột phá rất lớn, chỉ cần cho hắn một manh mối, hắn tất nhiên có thể tìm tới tận gốc.
Nhiễm Nhan biết ý tứ của hắn là chuyện Đậu Trình Phong tự sát rất có khả năng cùng chuyện nghiện ma túy có quan hệ chặt chẽ.
Nàng đang cúi đầu suy nghĩ, lại cảm giác được đôi mắt sáng quắc ở đối diện. Ngẩng đầu lên, đối diện ngay đôi mắt mang ý cười của Tiêu Tụng, sắc mặt hắn tái nhợt, quầng mắt còn hơi xanh đen do thức đêm, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
Nhiễm Nhan không rõ nguyên do, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao lại chọn ta?"
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, nhớ ra Tiêu Tụng vẫn luôn phái ám vệ bảo đảm an toàn cho nàng, chuyện tối hôm qua cũng không có gì bí mật, hắn biết cũng không kỳ quái. Chỉ là nàng chưa từng chú ý, Tiêu Tụng vậy mà luôn hiểu rõ tâm tư của nàng, hơn nữa căn cứ vào biến hóa rất nhỏ trong hành động cùng thái độ, mà đoán được biến hóa trong tâm lý của nàng.
Tiêu Tụng mỉm cười nhìn nàng chăm chú.
Đúng vậy, hắn vẫn luôn biết Nhiễm Nhan có người trong lòng, chỉ là không biết phần tình cảm kia sâu nặng bao nhiêu, cho nên thứ hắn có thể làm được, cũng chỉ là tận hết sức lực mà đi tranh thủ, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng rất chơi vơi, bởi vì so với Tô Phục, Nhiễm Nhan cũng không giống như là mong chờ được gặp hắn.
Tiêu Tụng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ có một ngày khuynh tẫn toàn lực, chỉ vì cầu cho được trái tim của một nữ tử, bởi vậy cũng hoàn toàn không hiểu làm sao mới được coi là đối tốt với nàng, mới đủ để dành được sự chú ý của nàng.
Khi ở Ảnh Mai am, lúc Tiêu Tụng mới vừa hiểu được mình muốn gì, thì lại nhìn thấy Tô Phục, đó là một lang quân mà ngoại trừ địa vị ra, tất cả các phương diện khác đều có thể đối chọi với hắn, hơn nữa giữa bọn họ đã sớm có giao tình, ngay trong tích tắc đó, hắn đã biết mình đến chậm, bởi vậy cả người lập tức phát ra sát khí, không chỉ bởi vì Tô Phục là đào phạm, mà còn bởi vì sự tồn tại của người này có uy hiếp rất lớn đến chuyện hắn có được Nhiễm Nhan.
Nhưng khi nhìn ánh mắt Nhiễm Nhan, hắn vẫn buông tha cho Tô Phục. Rồi sau đó cứ mỗi lần nhìn thấy Nhiễm Nhan đùa nghịch cây tiêu kia, hắn đều hối hận sâu sắc. Cho nên...hắn dạy nàng thổi 'Quan sơn nguyệt', để lúc nàng chơi đùa cây tiêu thì người nàng nhớ đến không chỉ một mình Tô Phục.
Âm mưu, dương mưu, thật tình, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Khoảng thời gian này không dài, hắn lại cảm thấy như đã qua mười năm, rốt cuộc cũng chờ tới chuyển biến hôm nay...Sáng nay khi ám vệ tới báo, hắn suy nghĩ rất lâu, vừa cao hứng nhưng cũng vừa nghĩ không ra.
Ánh mắt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan tựa hồ có chút dao động, cách nhau một chồng án tông, hai người đối diện rất lâu, một người cẩn thận tự hỏi đáp án, một người lại kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lúc lâu.
Thanh âm bình tĩnh của Nhiễm Nhan chậm rãi vang lên, "Đáp án cho câu này rất dài, nếu ngươi muốn nghe..." trên mặt nàng tràn ra một nụ cười nhẹ, "Ta sẽ dùng cả đời để nói cho ngươi nghe."