Tiêu Tụng sửng sốt. Nhiễm Nhan thừa cơ hội dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn, sau đó là mút nhẹ.
Ấm áp mềm mại trên môi làm cả người Tiêu Tụng nháy mắt căng cứng, cảm giác tê dại chui tọt xuống đáy lòng. Hắn cũng hôn qua Nhiễm Nhan vài lần, đều chỉ như chuồn chuồn lướt nước mà đã khó kìm lòng, giờ phút này cảm giác này, là kích thích mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Đặc biệt là hắn còn không quên Nhiễm Nhan lại lớn mật dám hôn môi hắn ngay trước mặt công chúng như vậy!
Nụ hôn này, bất quá là vài giây, tất cả mọi người trên đường này đều bị pháo hoa trên trời hấp dẫn, không rảnh bận tâm chuyện bên cạnh, đương nhiên là không có mấy ai phát giác ra có nữ tử lại làm ra hành động như thế!
"Thật là to gan lớn mật!" Tiêu Tụng thấp giọng trách cứ, nhưng trong thanh âm hơi khàn mang ôn nhu vô pháp che dấu.
Nhiễm Nhan cười rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, thân mình dựa tới gần Tiêu Tụng, "Tiêu Thị lang, ngươi thẹn thùng, mặt đỏ tới mang tai rồi."
Tiêu Tụng hung hăng nhéo nhéo tay nàng, lại hết cách với nàng, cảm xúc xa lạ tràn đầy cõi lòng. Tiêu Tụng giờ khắc này mang biểu tình nhu hòa xưa nay chưa từng có.
Pháo hoa dừng lại, mọi người trên đường Chu Tước tức khắc nổ tung, thứ mỹ lệ như vậy chợt lóe rồi biến mất, đến tột cùng là cái gì? Vẻ lộng lẫy kia như từ trên mặt đất bay lên không trung, trong không khí còn tràn ngập mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, cảnh đẹp này hiển nhiên là do người làm. Không ít thương nhân khôn khéo ngửi được cơ hội làm ăn, lập tức chạy vội về hướng pháo hoa châm ngòi.
Hứng thú của mọi người trên đường Chu Tước có vẻ đã bị pháo hoa đốt cho nóng hơn, càng thêm sinh động, mặt ai cũng mang biểu tình vô cùng hưng phấn.
Cổ nhân, không phải đều là ngu dân, ít nhất người Trường An kiến thức rộng rãi đối với thứ mới lạ như pháo hoa cũng chỉ duy trì thái độ tò mò và tìm tòi nghiên cứu, căn bản sẽ không bị dọa sợ, còn có mấy lang quân trẻ xúm nhau đi tìm cao nhân vừa tạo ra kỳ cảnh này.
Mà vị cao nhân này, giờ phút này đang nắm tay Nhiễm Nhan, đôi mắt đen láy đã hoàn toàn mất đi vẻ sắc bén thường ngày, mà như hóa thành nước, cứ hay liếc mắt đưa tình với Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan không quen với chuyện quá thân mật với người khác, cảm thấy bị hắn nhìn đến toàn thân nổi da gà, không khỏi chỉ trích: "Tiêu Việt Chi, ngươi hiện tại một chút khí khái cũng không có."
Tiêu Tụng không có nửa điểm tức giận, hớn ha hớn hở nói: "Từ xưa có bao nhiêu anh hùng vì trầm luân ôn nhu hương mà mất đi bá nghiệp, huống chi Tiêu Việt Chi ta thân chỉ là bề tôi, vừa không mưu đồ bá nghiệp, lại không tính toán công cao chấn chủ, muốn nhiều khí khái như vậy làm chi?"
"Nam nhân nên có bộ dáng nam nhân." Nhiễm Nhan nói thì nói vậy, nhưng cũng không chán ghét bộ dáng quyết tâm 'say ôn nhu hương tới chết' này của Tiêu Tụng, bởi vì đường làm quan cùng cuộc sống của hắn còn xa mới cần nàng phải nhọc lòng.
Hai người vòng vèo trên đường Chu Tước hồi lâu, mua không ít đồ chơi nhỏ, lúc tới cổng Chu Tước, trên người Tiêu Tụng đã treo rất nhiều đồ, Nhiễm Nhan cũng ăn một bụng đồ ăn vặt, không phải nàng đặc biệt thích, mà trên đường Chu Tước đồ ăn lạ quá nhiều, món ăn của người Hồ Tây Vực, đồ ăn vặt ở khắp Đại Đường, mỗi món nếm thử một miếng nhỏ, đi một vòng là no căng.
"Yo!"
Nhiễm Nhan đang nhìn nhạc kỹ tấu khúc xung quanh cung, lại nghe một giọng nói vang lên cách đó không xa. Thanh âm nàng ta không lớn, nhưng hình như có lực xuyên thấu, hoặc vì thật sự xuất sắc hơn người, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, lại có vẻ phá lệ rõ ràng.
Nhiễm Nhan quay đầu lại, nhìn thấy ngay Ba Lăng công chúa một thân nam trang, đang đứng dưới một sạp dùng hoa đăng đoán đố chữ, mặt mũi tươi cười, phía sau bảy tám hộ vệ thân thể cường tráng đi theo.
Lúc này Nhiễm Nhan mới thấy rõ ràng dung mạo của Ba Lăng công chúa, dung mạo kia cũng không quá mức tinh xảo, nhưng đôi mắt đẹp cùng sống mũi cao thon, với dáng người yểu điệu lả lướt, cho người ta một loại cảm giác trẻ trung, đôi mắt kia có phần đuôi hơi xếch lên, nhất tần nhất cố đều như có ba phần ý cười. Trên thực tế, Nhiễm Nhan có thể nhìn ra cặp mắt nhìn như trong trẻo vui vẻ kia, không thật sự mang vẻ hiền lành.
Nàng ta cầm cây quạt nửa mở trong tay che miệng cười khẽ, "Tiêu Thị lang là không giấu được nha! Bị ta nhìn thấy rồi."
Nếu đã thấy, Tiêu Tụng cũng không làm điều thừa đi che lại nữa, Nhiễm Nhan cũng hơi khom người hành lễ.
Ba Lăng công chúa thu hồi cây quạt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lòng bàn tay, dạo bước đi đến trước mặt Nhiễm Nhan, duỗi tay đỡ nhẹ nàng một cái, "Chật, thật sự là cái mỹ nhân phôi, dung sắc như vậy ở Trường An cũng là cực phẩm, trách không được Tiêu Thị lang phải canh giữ chặt chẽ như vậy."
Trong nụ cười ung dung của Ba Lăng công chúa mang chút hương vị yêu dã, làm tâm người ta ngứa ngáy, rồi lại cảm thấy nhìn thấy nhưng không với tới được. Ba Lăng công chúa này tựa như một đóa hoa độc vừa mỹ diễm yêu dã vừa cao quý.
"Còn không phải sao? Tiêu mỗ vừa thấy nương tử mỹ mạo như thế, lập tức thỉnh lão thái thái đi cầu hôn, Tiêu mỗ chính là giúp Lý nương tử một đại ân." Trên mặt Tiêu Tụng mang nụ cười nhạt không xa cách cũng không ôn hòa, "Nàng dù có mỹ mạo cỡ nào, không bao lâu nữa cũng là người Tiêu gia, cũng chỉ có thể là người của một mình Tiêu mỗ ta, sẽ không đoạt mất tên tuổi mỹ nhân Trường An của ngài."
Ý châm chọc trong lời nói kẻ nào cũng nghe ra, Ba Lăng công chúa không để bụng mà chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Ta đây thật sự phải tới cửa bái tạ, nếu không chẳng phải là mất lễ nghĩa sao?"
Nàng nói xong, ngón tay ngọc nhỏ dài như có như không mà xẹt qua mặt Nhiễm Nhan, lại tán thưởng một câu, "Cực phẩm." Ánh mắt lưu luyến trên mặt Nhiễm Nhan, phảng phất như muốn xuyên qua nàng mà nhìn thứ khác, "Chỉ tiếc đôi mắt này, thật sự không có mấy linh khí."
Nhiễm Nhan giật mình, bỗng nhiên minh bạch nàng ta muốn nhìn chính là ai. Nhiễm Vân Sinh nhất tần nhất tiếu đều là cảnh đẹp, nếu luận tuấn tiếu, hắn có lẽ không phải là nhất, nhưng cảm xúc của hắn phảng phất như có thể truyền cho người khác, không phải khuôn mặt than này của Nhiễm Nhan có thể so.
Xem ra Ba Lăng công chúa vẫn không có ý buông tha cho Nhiễm Vân Sinh.
"Hôm nay ngẫu nhiên gặp được hai lần, không bằng cùng nhau đi uống một chén, như thế nào?" Ba Lăng công chúa nhìn về phía Tiêu Tụng.
"Lý nương tử hảo hứng thú, chẳng lẽ là biết Tiêu mỗ ngày mai phải dự tiệc trong cung, nên luyến tiếc Ngũ Vân tương trân quý trong cung kia?" Tiêu Tụng nửa đùa nửa thật nói xong, cũng không đợi người khác trả lời, liền cầm tay Nhiễm Nhan, hơi cúi đầu thi lễ với Ba Lăng công chúa, ung dung rời đi.
Không khí trên đường lúc này đã bớt náo nhiệt, có không ít người đã về nhà rửa mặt chuẩn bị đón giao thừa, người đi đường rời rạc, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan như đi tản bộ mà hướng về chợ đông.
Đi được nửa đường, xe ngựa đã đến đón.
"Ngươi không khách khí với Ba Lăng công chúa như vậy, nàng ta sẽ mang thù hay không?" lên xe ngồi ổn, Nhiễm Nhan mới hỏi.
Tiêu Tụng ngữ khí lười biếng nói: "Thù này đã sớm kết rồi, người lúc trước đem chuyện riêng của nàng ta vẩy lên đám Ngự Sử Đài đúng là kẻ bất tài tại hạ."
"Vì sao vậy?" Nhiễm Nhan hơi nhíu mày.
"Trách thì trách nàng ta, không nên đi duỗi tay đến chỗ này của ta. A, chắc là nghĩ ta đây vì không có nữ nhân, tịch mịch khó chịu, nên dễ cắn câu đi." Tiêu Tụng duỗi tay rót ly trà, cười nói: "Thật ra nàng ta vẫn còn biết giới hạn, nếu không ta sao chỉ dừng lại ở mức khiển trách nho nhỏ như vậy."
Đây là đam mê đặc thù của Ba Lăng công chúa, nàng ta cũng không phải thích hoan hảo với nam nhân, mà là thích nhìn mỹ nam trình diễn đông cung sống, diện mạo khí độ của Tiêu Tụng phải nói là hiếm có, nàng ta đương nhiên vô cùng hứng thú muốn xem thử bộ dáng trên giường của Tiêu Tụng là như thế nào.
Nhiễm Nhan phân tích tâm lý của Ba Lăng công chúa, kỳ thật cũng không coi là kỳ lạ, rất nhiều người trong lòng đều có dục vọng đi nhìn trộm người khác làm chuyện tư mật, chẳng qua nàng ta biểu hiện đặc biệt rõ ràng mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, Nhiễm Nhan bỗng nhiên lạnh buốt mà nhả ra một câu, "Nàng ta nếu muốn nhìn, sao không gả cho ngươi luôn để xem cho đủ."
Cái ly vừa tới bên môi Tiêu Tụng khựng lại, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng hất mặt qua một bên, liền buông ly xuống duỗi tay bẻ mặt nàng lại, "Nhiễm Thập Thất Nương, ngươi đang ghen?"
"Nếu ta nói không ghen, ngươi có thể cảm thấy ta không để ý đến ngươi hay không?" Nhiễm Nhan nhìn hắn hỏi.
Tiêu Tụng đúng sự thật đáp: "Sẽ không, nhưng ngươi ghen thì ta sẽ càng cao hứng."
"Vậy ngươi thấy sao?"
"........." Tiêu Tụng nhíu mày nhìn nàng, lúc lâu sau cười ha ha, "Một mùi giấm nồng nặc."
Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình nhìn hắn cười, không phải nàng không muốn phối hợp, mà là thật sự không có kinh nghiệm chuyện giữa người yêu nhau phải ra sao.
Tiêu Tụng cũng hoàn toàn không để ý, uống ngụm nước nói: "Năm kia Lư phu nhân cự tuyệt mỹ thiếp thánh thượng ban cho Phòng tướng, bị thánh thượng triệu vào trong cung, lấy dấm giả làm độc, Lư phu nhân uống một hơi cạn sạch, làm thiên tử vì chuyện này mà khâm phục. Lại nghe nói, sau khi hồi phủ, Phòng tướng chỉ nói một câu là mùi giấm nồng nặc, kết quả là ngủ thư phòng khoảng một tháng."
Phòng Huyền Linh sợ vợ, không phải bí mật gì, thậm chí trên sách sử cũng có ghi lại, bất quá chuyện này thì Nhiễm Nhan thật ra mới nghe lần đầu, cũng không khỏi mỉm cười, "Ý của ngươi là, ngươi hâm mộ sao?"
"Là hâm mộ, ngươi xem ta hiện tại ngủ tẩm phòng hay ngủ thư phòng, cũng không có gì khác nhau." Tiêu Tụng nói giọng u oán.
Nhiễm Nhan bật cười, Tiêu Tụng này gọi là gì? Thiếu ngược điển hình.
Bất quá tuy Nhiễm Nhan thấy bình thường, những vẫn hơi xấu hổ chuyện gấp không chờ nổi mà thảo luận với hắn chuyện sinh hoạt sau khi kết hôn, nghĩ đến pháo hoa ngập trời vừa rồi, liền dời đề tài, "Ngươi sao lại biết làm pháo hoa, chỉ theo công thức của Lưu Thanh Tùng đưa thôi à?"
Nói đến chuyện này, Tiêu Tụng lại ôm một bụng lửa giận, "Bắt đầu từ lúc ta tuổi, Lưu Thanh Tùng đã mân mê pháo trúc, pháo hoa của hắn, ta hiện giờ , suốt năm, hắn trước sau cho nổ banh hơn gian phòng của bổn gia, sau khi bị đưa đến đạo quán, san bằng hết nửa quả núi, ta từ đầu tới đuôi đều bàng quan, những năm trước đã sớm thuộc cái công thức kia."
Vì thế những thứ Lưu Thanh Tùng làm ra hiện giờ vẫn không đáng tin cậy, nhưng lại dạy cho Tiêu Tụng không ít.
Tiêu Tụng trước đó không chạm vào là vì oán khí với Lưu Thanh Tùng quá nặng, hơn nữa tinh lực đều đặt ở chỗ khác, căn bản không thèm để ý tới hắn, hiện giờ bất quá là vì muốn cho Nhiễm Nhan vui mà thôi.
Nghe thấy Tiêu Tụng kể Lưu Thanh Tùng đã từng san bằng nửa quả núi, trong lòng Nhiễm Nhan rất có cảm giác sống sót sau tai nạn, so ra, khối thuốc nổ làm bị thương Nhiễm Nhan kia, đã xem như là sản phẩm tương đối thành công, nếu bó thuốc nổ kia cũng phát huy uy lực thất thường như bản thân hắn, chỉ sợ Nhiễm Nhan đã sớm huyết nhục mơ hồ.
Tiêu Tụng trước giờ gặp chuyện gì đều thập phầnbình tĩnh, giờ phút này lại nặng nề thở dài. Lưu Thanh Tùng với Tiêu Tụng, vừa là thầy vừa là bạn, cũng vừa là huynh đệ, những năm gần đây chịu đựng tai họa hắn gây ra không ít, nhưng cũng học được rất nhiều thứ từ hắn. Tiêu Tụng phiền chán Lưu Thanh Tùng, nhưng cũng kính trọng hắn. Một loại tình cảm rất mâu thuẫn.