Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 3

chương 437: nước mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thánh thượng giá lâm!" một thanh âm the thé cắt qua không khí yên tĩnh.

Lý Thế Dân bước vào, Tiêu Tụng cong phần eo cứng đờ, "Tham kiến thánh thượng."

"Miễn lễ, trẫm vừa mới biết được tin tức, tình huống của Hiến Lương phu nhân như thế nào?" Lý Thế Dân hỏi.

Tiêu Tụng trầm mặc, Lưu Thanh Tùng vội vàng nói: "Trên người của Hiến Lương có vết đao lớn lớn bé bé, trong đó vết chém ở sống lưng có thể thấy được xương sống, hiện giờ đang rất nguy hiểm, cho dù tỉnh lại, cũng có khả năng chi dưới không còn cảm giác."

Lưu Thanh Tùng cảm thấy cần thiết làm cho Lý Thế Dân biết, vì cứu con ông ta, Nhiễm Nhan đã trả cái giá bao lớn.

Lý Thế Dân ngẩn ra một chút, rồi xoay người trịnh trọng hành lễ với Nhiễm Nhan đang nằm trên giường.

Đám người Trương Tùng Hạc cực kỳ kính trọng Nhiễm Nhan, nghe vậy, không đợi Lý Thế Dân lên tiếng, liền vội vàng tiến qua chuẩn bị bắt mạch. Dù sao Hoàng Thượng để cho bọn họ tới, chính là vì chữa cho Hiến Lương phu nhân.

Bọn họ đứng ở ngoài màn che, chờ một cung tì đi vào đưa tay Nhiễm Nhan ra.

Thị tỳ kia vào trong màn che, thấp thấp thở nhẹ một tiếng, nàng ta không dám duỗi tay chạm vào Nhiễm Nhan, vội vàng nói: "Toàn thân Hiến Lương phu nhân đều bị băng bó kín, cánh tay vô pháp bắt mạch."

"Ở chỗ cổ có thể mơ hồ tìm được mạch đập." Lưu Thanh Tùng chậm rãi nói.

Lý Thế Dân than một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Tụng, "Yên tâm, trẫm khuynh hết sức lực của Đại Đường để cứu Hiến Lương phu nhân."

"Tạ thánh thượng." Tiêu Tụng nói.

Lý Thế Dân nói vài câu an ủi, rồi để thái y lại, chính mình rời đi. Ông còn một đống sự tình phải xử lý, con ông mưu phản, thần tử ông tín nhiệm phản bội, Đỗ Hà con của Đỗ Như Hối tham dự vào việc này. Lý Thế Dân thở hắc ra, ông ngàn phòng vạn phòng, sự tình chung quy vẫn xảy ra, chẳng qua, ông dự đoán được Lý Khác có khả năng sẽ phản, Lý Thái có khả năng sẽ phản, lại hoàn toàn không có dự đoán được Thái Tử mưu phản, chuyện này đến tột cùng là vì cái gì?

"Tiêu Thị lang." Trương Tùng Hạc lên tiếng, "Tuy Lưu y thừa cùng Hiến Lương phu nhân là đồng môn, y thuật cao siêu tất nhiên là không cần phải nói, nhưng chúng ta cũng kính trọng tài học, nhân phẩm của Hiến Lương phu nhân, muốn tận chút sức lực ít ỏi, không biết..."

Tiêu Tụng vội vàng khom người thi lễ, "Trương y lệnh quá khách khí, Tiêu mỗ cầu mà không được, Tiêu mỗ cũng đại diện phu nhân đa tạ chư vị hậu ái."

Mọi người vội vàng đáp lễ.

Bởi vì cổ tay không thể bắt mạch, cần phải đến gần chẩn trị, nếu mạo muội xông vào giường, là mạo phạm phu nhân người ta. Đám người Trương Tùng Hạc sau khi hỏi ý Tiêu Tụng, lập tức đi vào.

"Cửu Lang, ngươi yên tâm, Cửu tẩu tuyệt đối sẽ không có việc gì, bình thường trình tự phát triển của mọi chuyện đều là cái dạng này." Lưu Thanh Tùng an ủi.

Tiêu Tụng chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn, "Bình thường trình tự?"

Lưu Thanh Tùng gật đầu, "Tình yêu không trải qua sinh ly tử biệt một chút cũng không thể ngọt ngào, các ngươi sau khi thành hôn quá bình đạm mới có thể phát sinh chuyện như vậy. Bất quá ngươi yên tâm, sẽ không có nhiều người không thể để người khác yên như vậy, cho nên Cửu tẩu cho dù là biến thành người thực vật, một hai năm sau khẳng định cũng có thể tỉnh lại."

chỗ này bản raw đọc như 'coca cola', ko biết ý Tụ mẹ đẻ là gì nữa, là kích thích hay ngọt ngào? Hay béo phì đái đường? thứ cho não của Lão ko động mạnh như Tùng nó,

Suy nghĩ của Lưu Thanh Tùng, người có logic bình thường đều không thể lý giải, đặc biệt là người có tính logic mạnh như Tiêu Tụng. Hắn cố gắng hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng hiện tại căn bản vô pháp tập trung lực chú ý, chỉ chậm rãi nói: "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"

"Ta lần đầu tiên xử lý ngoại thương nghiêm trọng như vậy." Lưu Thanh Tùng đến bây giờ còn cảm thấy tứ chi tê dại.

Tiêu Tụng mím chặt môi, đứng bên ngoài màn chờ. Đối với hắn mà nói, thời gian cũng không dài, bởi vì khi cả đầu óc cũng không thể chuyển động, thì cảm thụ đối với bất luận chuyện gì đều rất trì độn.

Không biết qua bao lâu, đám người Trương Tùng Hạc mới bước ra, Tiêu Tụng nhích đôi chân cứng còng.

Trương Tùng Hạc thấy thế, lập tức chắp tay nói: "Sau khi chúng ta nhất trí chẩn bệnh, cho rằng ngoại thương của Hiến Lương phu nhân rất nặng, mất máu quá nhiều, yêu cầu điều dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục, bất quá chúng ta tài hèn học ít, vẫn chưa khám ra cái gì khác."

Tiêu Tụng ngẩn ra, "Nói như vậy, phu nhân ta sẽ không bị liệt? Sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng?"

"Tình hình hiện tại của Hiến Lương phu nhân rất nguy hiểm, bất quá chúng ta dùng uy tín mấy thập niên bảo đảm, sẽ không làm Hiến Lương phu nhân xảy ra chuyện." Chu y lệnh vuốt râu trầm ngâm nói: "Còn chuyện bị liệt thì chúng ta chưa khám ra khác thường, không thể kết luận, lão phu kiến nghị thỉnh Ngô thần y chẩn bệnh lại lần nữa."

"Đúng đúng đúng." Mọi người nhất trí tán đồng.

Trong tình huống bình thường, y sinh sẽ không hứa hẹn cái gì với người nhà của người bệnh, đám người Trương Tùng Hạc có thể lấy uy tín đảm bảo, là xuất phát từ lòng tôn trọng tuyệt đối dành cho Nhiễm Nhan, cùng với sự tự tin đối với trị liệu thương tích.

Tiêu Tụng suy nghĩ cẩn thận điểm này, lập tức chuẩn bị phái người đi thỉnh Ngô Tu Hòa, lại nhớ ra đây là trong cung, "Phu nhân ta bị thương như vậy, có thể di động hay không?"

Chu y lệnh vội vàng nói: "Hiến Lương phu nhân vì cứu Cửu hoàng tử mà bị thương, tu dưỡng ở đây cũng không có gì không ổn, chờ sau nửa tháng, miệng vết thương đại khái khép lại, mới có thể suy xét việc này."

Tiêu Tụng gật đầu, mới vừa rồi thánh thượng cũng nói, khuynh hết sức lực của Đại Đường để cứu trị Nhiễm Nhan, Tiêu Tụng chưa chắc coi lời này là thật, nhưng có câu hứa hẹn này, ở trong cung tu dưỡng mười ngày nửa tháng hẳn là không thành vấn đề. Nơi này lại không phải là hoàng cung nội uyển, cũng không phải quân chính trọng địa.

Tiêu Tụng nghe xong lời Trương Tùng Hạc và Chu y lệnh nói, lại tìm về lý trí, xoay người nói với Lưu Thanh Tùng: "Ngươi nghĩ cách đón Ngô thần y vào cung."

"Ờ." Lưu Thanh Tùng gãi gãi cổ, ra cửa.

Tiêu Tụng vẫn không dám lơ là, dù sao người thấy vết thương trên lưng Nhiễm Nhan lúc ấy chỉ có Lưu Thanh Tùng. Lúc ấy, là chuyện mà Tiêu Tụng lần đầu tiên trong đời này sợ hãi đối mặt như vậy, hắn sợ chính mình thấy thảm trạng của Nhiễm Nhan sẽ mất khống chế, cho nên không dám đi vào thêm phiền. Hiện tại nhớ tới Tiêu Tụng vẫn còn sợ hãi, lúc ấy quá sốt ruột, đã quên Lưu Thanh Tùng kỳ thật là một gia hỏa không đáng tin cậy, đem Nhiễm Nhan giao cho hắn, thật sự quá mạo hiểm.

Trương Tùng Hạc thấy Tiêu Tụng có vẻ vẫn chưa bình phục tâm tình, liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại có hắn và Nhiễm Nhan.

Màn lụa màu thiên thanh bị gió thu thổi nhẹ, có thể mơ hồ nhìn thấy dung nhan tái nhợt của Nhiễm Nhan.

Tiêu Tụng đi lên giường, ngồi quỳ ở bên cạnh nàng, chậm rãi nằm xuống trong tầm tay nàng, nước mắt bỗng nhiên mãnh liệt trào ra.

Hắn sợ hãi.

Tiêu Tụng đối với Nhiễm Nhan khi vừa mới bắt đầu chỉ đơn thuần là thích, là loại thích mà một người nam nhân bị một nữ nhân hấp dẫn, nhưng càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy không thể tự thoát ra được, sau khi thành hôn đến giờ này, tình yêu không thay đổi, mà còn có thêm càng nhiều những tình cảm khác.

Nhiễm Nhan với Tiêu Tụng, là ái nhân, là bằng hữu, là thân nhân, là tri kỷ, nàng có thể lắng nghe cái nhìn của hắn đối với chính sự, có thể hiểu cách hắn làm người xử thế, là một bản thân khác của hắn có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, có thể không cần nghi kỵ.

Trên đời này, cũng không phải là ai không có ai thì không thể sống sót, Tiêu Tụng là dạng người này, Nhiễm Nhan cũng vậy, nhưng nỗi thống khổ kia, cũng sẽ không bởi vì kiên cường mà giảm bớt một chút nào.

Đối với Tiêu Tụng, chỉ cần Nhiễm Nhan còn sống, đã coi như không phải kết quả tệ nhất, cái gì hắn cũng có thể thừa nhận.

"Gia gia." Thanh âm nãi thanh nãi khí của Nhược Nhược truyền đến.

Vãn Lục đầy mặt khiếp sợ mà nhìn Nhiễm Nhan bị băng bó kín mít và bả vai run rẩy của Tiêu Tụng trên giường.

Tiêu Tụng nghe tiếng đứng dậy, đưa lưng về phía các nàng lau khô mặt mới quay đầu lại.

"Lang quân, phu nhân nàng..." Vãn Lục nhìn Nhiễm Nhan như vậy, nhất thời mất phản ứng, chuyện muốn hỏi quá nhiều, lại không biết hỏi từ đâu.

"Tu dưỡng một đoạn thời gian liền hảo, đừng lo." Tiêu Tụng duỗi tay bế Nhược Nhược, khẽ cười nói: "Nói cho a gia nghe, ăn cơm chưa?"

Nhược Nhược nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của Tiêu Tụng, y y nha nha không biết đang nói cái gì.

Vú em cũng ôm hai tiểu tử vào, Vãn Lục nói: "Tiểu nương tử cùng tiểu lang quân đều rất ngoan, ăn cũng không ít, có điều vừa tỉnh ngủ liền bắt đầu tìm phu nhân, nô tỳ mới thỉnh cung nhân dẫn chúng ta lại đây."

Vãn Lục nhìn vải bố trắng đẫm máu, hốc mắt đỏ lên, "Lang quân, phu nhân thật sự không có việc gì sao?"

"Mẫu thân." Tiêu lão nhị lần đầu tiên học được từ này, thấy Nhiễm Nhan liền đắc ý rống to.

Bé không biết, mẫu thân mình vô pháp trả lời.

Tiêu Tụng duỗi tay vỗ vỗ mông nhỏ của bé, nói: "Đừng ồn ào, mẫu thân đang ngủ, các con tự chơi đi được không?"

Ba hài tử mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan, không rõ mẫu thân sao lại không để ý tới chúng, nhưng thấy phụ thân, ba cái tiểu gia hỏa rốt cuộc không khóc nữa, chịu để cho vú em ôm đi.

Tiêu Tụng nghĩ hài tử một khi đưa về phủ, có lẽ phải mười ngày nửa tháng mới có thể thấy Nhiễm Nhan một hai lần, hoàng cung lại không phải nhà mình, ra ra vào vào nào có dễ dàng như vậy! Cho nên hắn liền đem hài tử dàn xếp ở phòng cách vách, sai cung nhân đến phủ hắn, mang đồ dùng của hài tử tới.

Tiêu Tụng ngồi nhìn Nhiễm Nhan cả buổi sáng, rồi dùng cơm trưa qua loa xong, Lưu Thanh Tùng và Ngô Tu Hòa mới đến.

Lưu Thanh Tùng mang đến một ít dưỡng khí, là chuẩn bị cho Tấn Dương công chúa, hắn cảm thấy cần phải chuẩn bị hai bình đề phòng vạn nhất.

Ngô Tu Hòa thấy bộ dạng Nhiễm Nhan, vừa thăm mạch, vừa nói: "Hoàng cung này phạm hướng với đồ đệ nhà ta, tới một lần là ra một chuyện, ta thấy về sau các ngươi nhanh nhanh né xa chỗ này đi."

"Sư phụ, ngươi nghiêm túc chút đi." Lưu Thanh Tùng nói.

Ngô Tu Hòa mắt trợn trắng, "Ta khi nào thu ngươi làm đồ đệ mà ta không biết? Bất quá tức phụ nhà các ngươi, ta thật ra rất muốn nhận nàng! Tướng mạo không tồi, cặp với ngươi thấy có chút phí của, ta đã cùng nó nói, chỉ cần bái ta làm thầy, mai mốt tất nhiên sẽ tìm cho nó một thanh niên tài tuấn."

Lưu Thanh Tùng thấy Ngô Tu Hòa càng nói càng vui vẻ, cười gượng nói: "Ngài vẫn là bảo vệ tốt đồ đệ hiện tại đi."

Ngô Tu Hòa nhắm mắt, sau một lúc lâu mới thu hồi tay, nói: "Vấn đề không lớn."

Lưu Thanh Tùng nhíu mày nói: "Lần trước Cửu tẩu mang thai, ngài bắt mạch một hồi cũng đều nói vấn đề không lớn, ngài có thể nói chút nguyên nhân đi a."

Ngô Tu Hòa trừng mắt: "Cái này mà có gì lớn? Sắc mặt này của nó, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với khi ta thấy nó ở Tô Châu, mạch tượng còn coi là bình thường, như thế nào sẽ xảy ra chuyện?"

"Phu nhân có nguy cơ bị liệt hay không?" Tiêu Tụng hỏi.

Ngô Tu Hòa nói: "Vọng, văn, vấn, thiết, này vọng cùng thiết thì thấy vấn đề không lớn, chờ nó tỉnh lại hỏi một cái liền biết."

Lưu Thanh Tùng vô ngữ, cả người bị chém hơn hai chục nhát còn không phải vấn đề lớn, cái gì mới xem như vấn đề lớn?

"Lão phu lưu lại chăm sóc Thập Thất Nương, tuy trong cung ngự y nhiều, nhưng sư tổ của lão phu chính là Cát Hồng, lão phu làm nghề y mấy chục năm, chữa vô số người, y thuật tuyệt đối không kém hơn mấy ngự y kia." Ngô Tu Hòa quyết định.

Tiêu Tụng không biết y thuật của Ngô Tu Hòa đến tột cùng là như thế nào, nhưng trước mắt có thêm một y sinh, hắn có nhiều một phân an tâm, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vì thế nhờ Lưu Thanh Tùng dẫn ông đi đến Thái Y Thự ở tạm, nói vậy hai vị y lệnh sẽ rất vui lòng thu lưu.

Tiêu Tụng củng cố lại tinh thần, an bài xong hết thảy, rồi bình tâm trông coi Nhiễm Nhan.

Trong vòng bốn ngày, thái y mỗi ngày sớm muộn gì cũng đúng giờ đến xem xét tình huống, Ngô Tu Hòa với Lưu Thanh Tùng thay phiên nhau bồi Tiêu Tụng trông coi cả ngày.

Đã nhiều ngày nay, Lưu Thanh Tùng cũng không hề nhìn thấy một Tiêu Tụng tuyệt vọng, tiều tụy, hắn mỗi ngày vội vàng chiếu cố Nhiễm Nhan và đám nhóc, giống như không có thời gian để ưu thương. Buổi tối hắn sẽ tóm Lưu Thanh Tùng tới thay hắn coi chừng, bảo đảm chính mình có thời gian nghỉ haicanh giờ, bởi vì hắn không biết Nhiễm Nhan còn hôn mê bao lâu, hắn còn có ba hài tử cả đường còn chưa biết đi, còn có rất nhiều sự tình phải gánh vát, không thể suy sụp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio