Bờ sông bên kia loạn như kiến vỡ tổ, đã có bốn năm chiếc thuyền neo gần bờ bốc lửa, tạo nên những cột khói bốc cao. Hơn mười chiếc lều hàng lớn trên bến cảng cũng bốc cháy bùng bùng. Tiếng khóc, tiếng la hét vang cả một góc trời, dưới ánh lửa sáng rực, mấy ngàn nạn dân và lái thương hoảng loạn chạy tứ tán, không thể nào phân biệt được ai là giặc cướp, ai là người bị hại nữa.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chạy ra bên ngoài đứng ngây người ra nhìn, thầm nhủ cho dù có mười Ninh Đạo Kỳ tới đây chỉ sợ cũng không thể khống chế được tình huống hỗn loạn trước mắt.
Trần Lai Mạn biến sắc nói: "Nhất định là bọn mã tặc tới cướp bóc, lập tức nhổ neo rời khỏi đây mau!"
Đám thủ hạ lập tức y lệnh thi hành.
Khấu Trọng nhìn Từ Tử Lăng nói: "Thúc thúc! Chúng ra còn phải vào thành thăm người thân nữa!"
Từ Tử Lăng sớm đã quên mất thân phận đóng giả của mình, bỗng nhiên bị Khấu Trọng gọi là thúc thúc, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, may mà gã cố kiềm chế lại được, gật đầu nói: "Nhất Tâm nói đúng, Trần tiên sinh xin hãy thay ta cáo biệt phu nhân, chúng ta phải đi rồi!"
Sa Phúc đứng bên cạnh vội nói: "Chúng tôi còn chưa đưa tiền thù lao cho hai vị mà!"
Khấu Trọng đưa tay vỗ vai y, cười hì hì nói: "Cũng may có Sa quản gia nhắc nhở, không dám giấu gì, gia thúc trước giờ chỉ biết hành hiệp trượng nghĩa, thường hay quên lấy tiền công chữa bệnh! Hà! Quản giá đúng là rất hiểu lòng người!"
Trần Lai Mạn giật mình hiểu ra liền nói: "Hai vị xin đợi Trần mỗ giây lát!"
Từ Tử Lăng nhìn bóng lửa rợp trời bên bờ đối diện, trong lfong chợt dâng lên một cảm giác lực bất tòng tâm. Bất luận là bản thân có võ công cao tới đâu đi nữa, song trước tình hìn hiện tại, gã cũng căn bản không thể làm được gì. Chỉ có khi thiên hạ nhất thống, chính lệnh được thực sự chấp hành, thì mọi thứ mới có thể đi trở lại vào đương chính như trước được. bản thân gã có phải nên giúp đỡ Khấu Trọng hoàn thành mục tiêu đó không? Khấu Trọng tuyệt đối sẽ là một hoàng đế yêu dân như con chứ không phải là một Dương Quảng thứ hai.
Lúc này thiếu phu nhân đã cùng với Trần Lai Mạn bươc ra. Chỉ thấy nàng uyển chuyển đi tới trước mặt hai gã, khẽ cúi mình nói: "Hai vị tiên sinh đã có chuyện bên mình, Bích Tố cũng không tiện lưu giữ. Ngày sau nếu có cơ hội tới Lạc Dương, mong hai vị tới Sa phủ ở Thạch Hồ Phố nam thành, Bích Tố nhất định hết lòng khoản đãi."
Khi ánh mắt Từ Tử Lăng chạm phải ánh mắt nàng, trong lòng chợt trào lên một cảm giác không thể hình dung, nhưng đó tuyệt đối không phải là tình cảm nam nữ, bởi ánh mắt của thiếu phu nhân thuần khiết vô cùng, chỉ mang theo một sự ngưỡng mộ và cảm kích sùng bái, thậm chí cơ hồ như mong được sự bảo hộ và chăm lo của một bậc trưởng bối như là gã.
Từ Tử Lăng cố đè nén cảm xúc kỳ dị trong lòng, điềm đạm nói: "Thiếu phu nhân thật khách khí, nếu như sau này thúc điệt chúng tôi có tới Lạc Dương, nhất định sẽ tìm đến quý phủ bái phỏng thiếu phu nhân."
Lúc thiếu phu nhân tiếp xúc với ánh mắt của Từ Tử Lăng, trái tim cũng khẽ run lên một nhịp, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy một lão nhân nào có cặp mặt giống như là Từ Tử Lăng vậy. Đó không phải là một cặp mắt sáng rực sắc bén, cũng không thâm trầm mạc trắc, mà là một cặp mắt ẩn hàm thâm tình và trí tuệ sâu xa, khiến nàng nảy sinh một cảm giác hết sức ngưỡng mộ và muốn dựa dẫm. Nàng lập tức kinh hãi cúi đầu né tránh ánh mắt hấp dẫn của gã, hai tay nâng bọc tiền lên cung kính nói: "Có một chút lễ mọn, quả thực không thể bày tỏ được sự cảm kích của Bích Tố với tiên sinh, mong người nhận cho!"
Hai mắt Khấu Trọng lập tức sáng bừng lên, khẽ huých Từ Tử Lăng một cái, Từ Tử Lăng mắng thầm trong bụng, nhưng cũng đưa tay tiếp lấy, khi ngón tay gã khẽ chạm phải bàn tay thanh mảnh của thiếu phu nhân, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Thiếu phu nhân bị đầu ngón tay gã chạm phải, lập tức cảm thấy một cỗ nhiệt khí truyền khắp toàn thân, cảm giác kỳ lạ này nàng chưa từng tưởng tượng tới chứ đừng nói là đã trải nghiệm qua, toàn thân khẽ run nhè nhẹ, chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
Khấu Trọng vội giật giật giấu áo Từ Tử Lăng, làm gã như bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Hai gã chắp tay cảm ơn, rồi tung mình nhảy vút lên cao, khi ra tới giữa sông thì hạ thân xuống một con thuyền khác, sau đó tiếp tục phóng vút lên bờ, biến mất trong đám lửa bốc cao.
Thiếu phu nhân chợt cảm thấy hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì đó. Kỳ nhân dị sĩ như hai người vừa rồi đây mới là lần đầu tiên nàng được gặp. Hai người này một lão một thiếu, tướng mạo đều không dễ nhìn, nhưng họ lại là đại ân nhân cứu mạng ái tử của nàng, hơn nữa nàng càng tiếp xúc với họ nhiều, nàng càng cảm nhận được tính cách thiện lương, khí khái anh hùng mà thâm tàng bất lộ của họ.
Tới lúc nào nàng mới được gặp lại hai vị ân nhân này đây?
O
Lúc Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đặt chân lên bờ thì chỉ thấy bốn bề đều là tạp vật do những người chạy nạn quảng lại, dưới đất thi thể nằm khắp nơi, cảnh tượng thê thảm khiến người ta không nỡ mở mắt ra nhìn. Những người có thể đào tẩu đã chạy hết cả, trên bến cảng chỉ còn lại mấy con thuyền đang cháy rừng rực.
Thành Tương Dương vẫn đèn đuốc sáng rực, rõ ràng là Tiền Độc Quan đang giám thị mọi động tĩnh lớn nhỏ bên ngoài thành.
Sau một tán rừng ở phía đông nam có tiếng chém giết truyền tới, hai gã liếc mắt nhìn nhau, rồi tung mình giở hết tốc lực phóng đi. Cho tới tận lúc này, hai gã vẫn chưa rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Trong chốc lát, hai gã đã chạy được gần ba dặm đường, bỏ lại ánh sáng của đèn đuốc ở Tương Dương lại phía sau, càng lúc càng tới gần với tiếng chém giết.
Hai gã đề khí tăng tốc, không lâu sau thì đã vượt qua khu rừng tới một vùng đất rộng lớn. Kiếm khí đao quang lập tức đập ngay vào mắt, dường như là hơn chục nhóm người đang ác đấu với nhau.
Định thần nhìn lại, cả hai gã lập tức tròn mắt ngớ người ra nhìn, thì ra hơn mười nhóm người này gộp lại cùng chừng ba trăm nhân vật võ lâm, tất cả đều đang vây công một người duy nhất, chính là Bạt Phong Hàn.
Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng trở lại nấp sau một gốc cây, ló đầu nhìn ra ngoài rồi thở hắt ra một hơi nói: "Phong Thấp Hàn lần này chết chắc rồi, tại sao không thấy hồng nhan tri kỷ Du di của hắn đâu nhỉ?"
Từ Tử Lăng cũng cảm thấy khó hiểu, càng không minh bạch chuyện trước mắt và trường chém giết vừa rồi ở ngoại thành Tương Dương có quan hệ gì?
Dưới ánh đuốc sáng rực, hơn mười nhóm người đứng bên ngoài kia hiển nhiên là thuộc các môn phái khác nhau, đứng riêng biệt phân ra bốn phía, vây lấy Bạt Phong Hàn vào giữa, rồi dùng xa luân chiến không ngừng phái người nhảy vào vòng chiến.
Trên người Bạt Phong Hàn đã có mấy vết máu loang lổ, thần tình tuy hơi có chút mệt mỏi, nhưng hành động vẫn như gió, tiến thoái tự nhiên giữa bảy tám địch thủ đang tấn công như vũ bão, bảo kiếm trong tay phản chiếu ánh đuốc sáng rực, kiếm bạt tới đâu là có kẻ kinh hãi thoái lui tới đó. Dưới đất đã có mười mấy cỗ thi thể nằm la liệt, đương nhiên là kiệt tác của y rồi. Có điều địch nhân không ngừng được tăng viện, nếu y không thể đột vây đào tẩu, sớm muộn gì cũng sức cùng lực kiệt mà chết thôi.
"Đang! đang! đang!
Kiếm quang của Bạt Phong Hàn sáng rực, huy kiếm tấn công, thanh thế tăng vọt, vừa xoay người một cái đã có hai tên đại hán áo xám bay người lên không rơi bịch xuống, dưới đất lại có thêm cỗ thi thể tử trạng đáng sợ vô cùng.
Một giọng nữ õng ẹo vang lên: "Mời nhị đương gia của Nghi Xuân phái phái người xuất thủ!
Một trong mười mấy nhóm người có mặt lập tức có bôn người bổ ra, hai mâu hai phủ triển khai một trận thế liên thủ hết sức liên lạc, dồn Bạt Phong Hàn đang muốn tháo chạy trở về chỗ cũ.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy người vừa phát lệnh là một bạch y nữ tử tóc xõa ngang vai, thân hình đều đặn, phong tư thướt tha, dưới ánh lửa bập bùng, hai hàng lông mi dài nhỏ kéo tới tận gần tóc mai, da trắng như ngọc, dung nhan như hoa, xinh đẹp vô cùng. Bên cạnh nàng ta đều là nữ tướng, tám nữ trẻ tuổi xinh đẹp, anh khí lẫm liệt, đều vận kình trang màu vàng, lưng đeo trường kiếm, đứng xung quanh hộ vệ cho nàng.
Còn nàng ta hiển nhiên chính là tổng chỉ huy của chiến dịch vây công Bạt Phong Hàn lần này, chỉ nhìn nàng điều động nhân mã thỏa đáng, vừa hay chặn đứng mọi đường thoái lui của Bạt Phong Hàn là biết ngay nàng là một nhân vật lợi hại rồi.
Nữ tử lại phát lệnh tiếp: "Thanh Giang phái, Thương Ngô phái lui lại, Giang Nam hội, Minh Dương bang tiến lên."
Phần lớn số người đang vây công Bạt Phong Hàn lập tức lui lại, chỉ còn lại bốn cao thủ Nghi Xuân Phái vây chặt lấy Bạt Phong Hàn, đồng thời lại có thêm hai nhóm người khác xông vào vòng chiến, liên tục tấn công khiến Bạt Phong Hàn không kịp ngơi tay lấy một khắc ngắn ngủi.
Bạt Phong Hàn vừa rồi mới đại triển thần oai giết chết hai tên địch nên cũng hao tổn không ít nguyên khí, vô phương thừa cơ thoát khỏi vòng chiến, lại bị vây hãm trong xa luân trận của địch nhân.
"A!"
Bảo kiếm của Bạt Phong Hàn loé lên như chớp, kiếm ảnh trùng trùng, một tên cao thủ sử mâu của Nghi Xuân phái lập tức trúng kiếm ngã xuống. Có điều hảo cảnh cũng chỉ đàm hoa thoáng hiện, một nhóm người khác đã bổ tới, kẻ nào kẻ nấy đều liều mạng tấn cong, thu hẹp vòng vây khiến không gian hoạt động của Bạt Phong Hàn càng lúc càng nhỏ hẹp, tình thế mỗi lúc một nguy hiểm.
Nữ tử lại tiếp tục phát lệnh: "Xin Trần đương gia của Ba Đông phái đích thân xuất thủ!"
Lời vừa mới dứt, một đại hán cầm trượng đã tung mình phóng tới trên đầu Bạt Phong Hàn, vung trượng bổ thẳng xuống, thời gian và góc độ đều hết sức chuẩn xác.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang le lưỡi lắc đầu trước nhãn quang cao minh của bạch y nữ tử thì Bạt Phong Hàn đã hừ lạnh một tiếng, vung tay hóa ra muôn ngàn đợt sóng kiếm, đẩy lui đám địch nhân đang vây công ra xa, tiếp đó đẩy kiếm lên cao phản kích chiêu thế của đối phương.
"Choang!"
Trần đương gia của Ba Đông phái cả người lẫn trượng bị y chấn bay ngược lại, miệng thổ ra một búng máu tươi.
Có điều Bạt Phong Hàn cũng không hơn y được bao nhiêu, đám người đang vây công thừa cơ trèo lên, sau một trận đao kiếm giao kích, hai tên địch nhân trúng kiếm đổ vật xuống, Bạt Phong Hàn cũng hơi loạng choạng, bị trúng một côn vào bờ vai.
Ba đao một kiếm chia làm bốn hướng chém xả tới Bạt Phong Hàn vừa bị lỡ bước, mỗi chiêu đều tràn đầy công lực, kinh đạo mạnh mẽ vô song.
Mắt thấy Bạt Phong Hàn sắp táng mạng đương trường thì tên tiểu tử này đã đột nhiên ưỡn thẳng người dậy, bảo kiếm vẽ thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh mình, binh khí của địch nhân chỉ có thể chém trúng kiếm quang của y, tên nào tên nấy đều phải lảo đảo thoái lui. Nhưng lập tức lại có thêm sáu tên khác xông tới, không để y có một giây ngơi nghỉ.
Bạch y nữ tử lại chỉ thị những người khác lùi xuống, tiếp đó điểm ra bốn cái tên, nếu không phải là nhất phái chi chủ thì cũng là long đầu đương gia, liên tục vây công khiến cho Bạt Phong Hàn cả khí lực đề gầm lên phát tiết cơn thịnh nộ cũng không có nữa.
Khấu Trọng ghé miệng bên tai Từ Tử Lăng thì thầm: "Dù gì thì cũng có thể coi hắn là bằng hữu, lần trước ở Tương Dương tên tiểu tử này đối với chúng ta cũng không tồi, ngươi tháy có nên xuất thủ tiếp cứu không?"
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi: "Trọng thiếu gia ngươi không phải luôn không có thiện cảm gì với hắn hay sao?"
Khấu Trọng gật đầu ngần ngừ nói: "Coi như làm chút việc tốt cho Du di cũng được!"
Từ Tử Lăng mỉm cười gật đầu nói: "Ngươi sợ không có Bạt Phong Hàn thì võ lâm sẽ mất đi không ít sự thú vị chứ gì! Hà! Xuất thủ cũng được! Lấy nhiều hiếp ít, cũng không phải là anh hùng hảo hán gì!"
Lúc này Bạt Phong Hàn ở bên ngoài đã thay đổi cách đánh lúc đầu, kiếm pháp trở nên biến ảo tinh diệu, tập trung phòng thủ cẩn mật, nhằm vào những kẽ hở của địch nhân mà bất ngờ xuất chiêu đột kích, trong chốc lát đã có thêm hai tên địch ngã xuống trong vũng máu, nhưng người sáng mắt đều có thể nhận ra y đã không còn sức lực để đột vây nên mới chuyển công thành thủ, hi vọng có thể kéo dài thời gian trước khi bị đánh ngã.
Khấu Trọng hạ giọng nói; "Tốt nhất chúng ta nên cởi bỏ mặt nạ, nếu không để nhiều người biết chúng ta có thể dịch dung cải dạng thì phiền lắm!" Nói đoạn hai gã liền lập tức cởi bỏ mặt nạ, rồi nhìn nhau mỉm cười, tung mình phóng vút ra.
Khấu Trọng gầm lên một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt cầm tay lăng không bổ tới. Đám người đang vây công Bạt Phong Hàn dường như đã sớm biết sẽ có người tới tiếp cứu y, dưới sự điều động của bạch y nữ tử lập tức có hai nhóm người xông lên chặn lấy hai gã.
Khấu Trọng lộn nhào một vòng, Tỉnh Trung Nguyệt liền hóa thành một vùng sáng vàng chói lọi, cuồn cuộn chụp xuống đầu địch nhân, khí thế hung hãn vạn phần.
Từ Tử Lăng thì hét lên một tiếng: "Tiểu đệ tới rồi!" Đoạn tung người bay chếch lên cao, lao thẳng xuống giữa vòng vây.
Bạt Phong Hàn nghe tiếng nhận ra hai gã, tinh thần phấn chấn, kiếm quang mở rộng gấp bội, bức cho đám địch nhân phải hoảng loạn nhảy về sau tránh né, rồi lập tức nhân thế xông tới chém nhàu vài kiếm, đưa một tên địch nhân khác về cõi vĩnh hằng.
Tám người lao ra chặn đường Khấu Trọng không ai là không dâng lên một cảm giác khủng bố, không thể tiến thoái trước màn đao quang dày đặc của gã. Điều làm họ kinh hãi nhất là đao khí của đối phương có một kình đạo xoáy ốc chuyển động với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, khiến ai nấy đều sợ hãi nhảy lui lại tránh né.
Khấu Trọng tung ra một cước, đá bay một tên địch, hạ thân xuống giữa trận.
Địch nhân lúc này đã không còn giữ được thái độ ung dung như trước nữa, tay chân hoảng loạn, lao về phía Khấu Trọng một cách hỗn loạn.
Từ Tử Lăng lúc này đã tới được sát đám người đang vây công Bạt Phong Hàn, song quyền cùng lúc kích ra.
"Bình bình!"
Hai tên địch nhân lập tức bị Loa Hoàn Kình của gã đánh văng lên không.
Từ Tử Lăng vừa mới chạm đất, đã hất chân đá bay một cây thiết côn đang quét tới, tả chưởng nhẹ nhàng ấn lên một chiếc thuẫn bài, nhưng lại khiến cho kẻ phía sau phải thổ huyết ngã xuống.
Bạt Phong Hàn cũng đâu phải hạng thường, áp lực mới giảm xuống, liền lập tức tung mình về sau, bảo kiếm hoa lên như cuồng phong bạo vũ, đánh bay một chiếc đại phủ, rồi chọc xuyên qua màn đao quang của một tên khác, dùng mặt kiếm hất bay y ra xa hơn trượng, ngửa mặt cười dài nói: "Hai vị quả là hảo bằng hữu của Bạt Phong Hàn này!"
Vòng vây đối với y lập tức bị hóa giải.
Từ Tử Lăng vừa vung tay chống đỡ với đao thương kiếm kích từ bốn phía công tới, vừa lớn tiếng đáp: "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh uống trà nói chuyện thì hơn!"
Bạt Phong Hàn cười vàng lên một tiếng, vung kiếm đánh bạt đám người xung quanh đang lao tới, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Từ Tử Lăng, cùng xông về phía Khấu Trọng.
Cả chiến trường trở nên hỗn loạn, đội ngũ tiến thoái điều độ giờ đã trwor thành đánh chém lẫn nhau, cả tiếng hô phát lệnh của bạch y nữ tử cũng chẳng ai buồn nghe nữa.
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn kề vai sát cánh trở thành một lực lượng không gì cản nổi, huống hồ giờ đây cả hai lại toàn tâm đào tẩu, thì còn ai có thể ngăn cản nữa chứ. Trong nháy mắt, hai người đã hội hợp với Khấu Trọng, thanh thế tăng lên gấp bội, chỉ chốc lát đã đột phá được vòng vây, ung dung bỏ đi.
O
Trong một sơn cốc cách thành Tương Dương mười lăm dặm về phía tây, Bạt Phòng Hàn, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng ngồi nghỉ ngơi bên một đầm nước trong xanh.
Bạt Phong Hàn mệt mỏi rũ rượi, chầm chậm cởi bỏ áo trên, để lộ ra tấm thân cường tráng săn chắc và ba bốn vết thương, đột nhiên lắc đầu thở dài nói: "Bà nương đó thật lợi hại, ta chỉ nhất thời phân thần một chút mà sém chút nữa đã mất mạng trong tay ả!"
Khấu Trọng đang quỳ gối bên bờ đầm vực nước rửa mặt, rồi ngửa đầu để nước chảy xuống dưới cổ, sẳng khoái vô cùng. Gã nghe Bạt Phong Hàn nói vậy liền mỉm cười tiếp lời: "Bạt huynh có phải muốn nói tới bạch y bà nương xinh đẹp đó không? Rốt cuộc ả ta là thần thánh phương nào mà lại có nhiều bang hội khác nhau nghe theo sự chỉ huy của ả như vậy?"
Bạt Phong Hàn lúc này đã cởi gần hết y phục, chỉ để lại chiếc quần ngắn, dịch dần thân thể hùng vĩ như một trái núi của mình tới gần bờ đầm, bước về phía dòng thác chảy từ trên núi xuống, chậm rãi đáp: "Bà nương ấy tên là Trịnh Thục Minh, là quả phụ của minh chủ Đại Giang Liên Minh Giang Bá, hai người đã nghe nói tới Đại Giang Liên Minh chưa? Đó là một liên minh kết hợp hơn mười môn phái lớn nhỏ phụ cận Đại Giang. Kể từ khi Giang Bá bị ta giết chết, Trịnh Thục Minh tạm thời thay thế vị trí của hắn, kỳ thực thì trước nay mọi sự vụ lớn nhỏ ở trong Đại Giang Liên Minh cũng do bà nương thối này chưởng quản rồi."
Từ Tử Lăng đứng bên bờ đầm, nhìn chăm chăm vào Bạt Phong Hàn đang để nước xối xuống đầu, chau mày nói: "Tại sao Bạt huynh lại giết chết Giang Bá?"
Bạt Phong Hàn nhún vai nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt. Hắn muốn nổi danh thiên hạ nên mới tìm tới ta, nhưng võ công thấp kém nên không giữ được mạng, chỉ có vậy mà thôi."
Khấu Trọng nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt, thoải mái thở hắt ra một hơi nói: "Cừu gia của Bạt huynh chỉ sợ còn nhiều hơn cả chúng ta nữa đó."
Bạt Phong Hàn mỉm cười nhìn gã nói: "Khấu huynh đệ tốt nhất hãy học theo Từ huynh đệ đây đứng nhiều một chút, mỗi lần sau khi lực chiến tốt nhất không nên nằm xuống nghỉ ngơi, như vậy đối với việc tu luyện chỉ có hại mà không có lợi, giống như ta hiện giờ đang mệt muốn chết mà cũng phải cố chịu đứng vậy, người luyện võ như chúng ta tuyệt đối không thể để sự mệt mỏi chinh phục được. Hà! Vừa rồi chém giết thật là thống khoái!"
Khấu Trọng giật mình nhảy bật dậy, hỏi: "Thật vậy sao?"
Bạt Phong Hàn phì cười nói: "Tiểu huynh đệ cũng thật biết nghe lời." Tiếp đó lại chỉ tay vào một vết thương dài chừng ba thốn trên cánh tay trái, thở nhẹ ra nói: "Đao này là do Phó bang chủ Minh Dương bang Tạ Hậu chém phải, đao pháp của hắn chuyên công vào chỗ hiểm, trong khi quần chiến có hiệu quả rất cao, nhưng lúc đó nếu không phải ta đang nóng lòng giết người, kiếm thế hơi quá đà thì Tạ Hậu cũng đừng hòng làm ta bị thương được, cũng không vì trúng phải một chiêu phản kích của ta mà táng mạng đương trường. Hà... sinh tử chỉ cách nhau có một đường chỉ mỏng manh vậy đó."
Từ Tử Lăng ngửa mặt nhìn trời. Lúc này tàn tinh đã lặn hết, phương đông đã ửng hồng. Chỉ nghe gã nhạt giọng hỏi Bạt Phong Hàn: "Lần này Bạt huynh tới Trung Nguyên có phải chỉ vì muốn sinh chuyện thị phi, đại khai sát giới hay không?"
Bạt Phong Hàn ra khỏi dòng thác, đứng giữa đầm nước, khí thế như muốn áp chế cả thiên hạ: "Ha ha... Khấu Trọng sẽ không bao giờ hỏi những câu như vậy, nhưng không ngờ Từ huynh đệ khí khái anh hùng hào sảng mà lại có một trái tim nhân từ kiểu đàn bà như vậy. Điều này có lẽ sẽ làm các nữ nhi hoan hỷ, nhưng cũng không phải là hành động của bậc đại trượng phu."
Y ngừng lại đôi chút, song mục sáng rực lên nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Lăng nói tiếp: "Đại trượng phu lập thân với đời, quan trọng nhất chính là có thể phóng tay làm tới, tiến thẳng về mục tiêu mình đã đặt ra, cho dù là võ lâm chí tôn hay thiên hoàng lão tử muốn chặn lại cũng vung kiếm dẹp tất. Bạt Phong Hàn ta lẽ nào lại vô vi tới mức đi sinh chuyện thị phi với những kẻ phàm phu tục tử chứ. Kiếm đạo chỉ có thể trưởng thành trong tôi luyện mà thôi, bởi vậy nên lần này ta tới Trung Nguyên với tinh thần dĩ võ hội hữu, thế nhưng những kể bại dưới kiếm ta đều không chịu tâm phục, cứ bám nhẵng không dời, bất chấp thủ đoạn báo thù, hừ... Bạt Phong Hàn này nào có sợ gì?"
"Bùm!"
Khấu Trọng cởi sạch quần áo nhảy ùm xuống đầm làm nước bắn tung toé ướt cả y phục Từ Tử Lăng, rồi trồi đầu lên bên cạnh Bạt Phong Hàn, vừa cười vừa thở hổn hển nói: "Bạt tiểu tử nói hay lắm, cái gì mà Bạt Phong Hàn ta nào có sợ gì, chớ quên rằng vừa rồi suýt chút nữa huynh đã bị người ta bằm thành thịt vụn rồi... hà vừa mới đó mà đã nói huênh hoang rồi..."
Bạt Phong Hàn dở khóc dở cười nói: "Ngươi càng lúc càng không khách khí với ta đó! Có điều ta lại cảm thấy rất mới mẻ, bởi chưa từng có ai nói với ta bằng ngữ điệu không khách khí như vậy với ta cả!"
Tiếp đó lại hừ lạnh một tiếng nói: "Không ngại nói cho hai ngươi biết, ta còn có một bộ tâm pháp thúc đẩy công lực vô cùng bá đạo, một khi thi triển, lập tức có thể đột phá vòng vây, song sau đó ít nhất cũng phải nghỉ ngơi sáu tháng mới hoàn toàn phục nguyên được. Vì vậy ta vẫn rất cảm kích sự giúp đỡ của các ngươi, nên dù các ngươi có châm biếm thế nào ta cũng không để ý đâu."
Từ Tử Lăng ngồi xuống bên bờ đầm, đưa tay vuốt những hạt nước bắn lên mặt, mỉm cười hỏi: "Võ công của huynh học được ở đâu vậy? Tại sao lại đắc tội với Tất Huyền?"
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Lăng ngươi bị người ta nói chẳng ra gì như vậy sao vẫn không hề tức giận, cũng không phản bác lấy một lời thế?"
Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Mỗi người đều có cách nhìn riêng của mình, nhân từ kiểu phụ nữ tức là ta có thiện lương và ôn nhu, có gì không tốt đâu chứ?"
Bạt Phong Hàn nhẻo miệng cười tươi nói; "Từ Tử Lăng đúng là Từ Tử Lăng, chẳng trách mà Đơn Uyển Tinh không thể nào quên ngươi được." Tiếp đó lại chìm cả người xuống dưới làn nước, lúc thò đầu lên hai mắt chợt lộ ra vẻ hồi ức, chậm rãi kể: "Từ khi ta hiểu chuyện đã lớn lên trong một đám mã tặc rồi, lúc đó chỉ biét kẻ nào mạnh hơn sẽ được ngồi lên đầu kẻ khác! Hà... đã lâu lắm ta không nghĩ lại chuyện xưa."
Khấu Trọng dài người đứng thẳng dậy, tuy gã thấp hơn Bạt Phong Hàn một chút, song thể hình khí độ đều không hề thua kém. Chỉ nghe gã nói: "Vậy thì không nói cũng được. Đúng rồi, không phải huynh đi cùng với Du di hay sao? Tại sao lại chỉ có một mình ở đây thế?"
Bạt Phong Hàn cười khổ nói: "Ta và nàng đã thất tán rồi."
Hai gã cùng thất thanh thốt lên: "Cái gì?"