Đại Đường Song Long Truyện

chương 200: tương kế tựu kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốc Thiên Chí thương nghị ổn thỏa mọi việc với hai gã rồi đi trước, để lại hai gã lưu lại trong tửu điếm. Trong tiệm chỉ có ba bàn là có khách nhân ngồi, nhưng do tất cả đều chơi đoán quyền hay hành tửu lệnh, người thua phải ngửa cổ uống cạn cả bát rượu lớn, thậm chí là hát vang một khúc nhạc, thế nên không khí rất náo nhiệt ồn ào, đến nổi cả xà nhà cũng rung lên. Hoàn cảnh huyên náo ngược lại càng tiện cho hai gã bàn luận chuyện bí mật.

Khấu Trọng trầm ngâm: "Bốc Thiên Chí và huynh đệ Cự Kình Bang coi trọng tiểu đệ như vậy, muốn cùng Khấu Trọng này đánh thiên hạ, vốn là chuyện tốt cầu còn chẳng được, nhưng trong lòng ta cứ cảm thấy có chút không phải với mỹ nhân sư phụ."

Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng; "Ngươi sợ ta phản đối nên mới nói vậy đúng không! Yên tâm đi, chuyện này ta tuyệt đối không ngăn trở ngươi."

Khấu Trọng giật mình: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đây đâu phải trong cách của Lăng thiếu gia ngươi chứ?"

Từ Tử Lăng thở dài: "Lần trước gặp mặt Bốc Thiên Chí, nói với ta rất nhiều chuyện, bao gồm cả hôn nhân của Tố tỷ, thực ra chính là một âm mưu của Hương Ngọc Sơn, Tiêu Hoàn và Vân Ngọc Chân, mục đích chính là vì Dương Công Bảo Khố của bọn ta."

Khấu Trọng thất thanh thốt lên: "Hả?"

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Bọn ta quả thật ngây thơ, rất dễ tin lời người khác nói. Hiện giờ chuyện sai cũng đã sai rồi, làm liên lụy hạnh phúc cả đời của Tố tỷ mất trong tay lũ gian tà."

Khấu Trọng đứng phắt dậy, sải chân bước ra cửa. Từ Tử Lăng kinh hãi, vội nếm một đĩnh bạc lên bàn, đuổi theo phía sau.

Khấu Trọng quay lưng lại với gã, đứng ngây người ra bên vệ đường, trên phố tuy không ít người qua kẻ lại, song thần hình hùng vĩ của gã lại hiển hiện một vẻ cô độc lạ thường.

Từ Tử Lăng đến bên cạnh gã, phát hiện lệ châu đang lã chã tuôn rơi trên gương mặt kiên định. Gã cũng cảm thấy buồn bã sầu não, nhớ lại câu chuyện tiên trưởng luyện đan và Sư Phi Huyên kể trên cầu, liền cố nuốt bi thương vào lòng, nói: "Đừng khóc nữa!"

Người ta nói lệ anh hùng không dễ tuôn rơi, thực ra đó chỉ vì họ chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi.

Từ khi Phó Quân Sước hương tiêu ngọc nát, Tố Tố trở thành người thân duy nhất của hai gã, xét trên một góc độ nào đó, có thể nói nàng đã thay thế vị trí của Phó Quân Sước trong lòng hai gã. Bất luận hai gã trở thành nhân vật phong vân có thể chuyển dời thiên hạ hay bá chủ một phương, trước mặt Tố Tố đều biến thành hai đứa trẻ lớn đầu không chút tâm cơ. Tình cảm chân thành tha thiết giữa ba người họ, người khác rất khó hiểu nổi.

Khấu Trọng lấy tay áo gạt lệ, trầm giọng nói: "Ta phải giết chết Vân Ngọc Chân, chuyện này không ai có thể cản được ta đâu, cả ngươi cũng vậy."

Lồng ngực Từ Tử Lăng không ngừng nhấp nhô dữ dội, lắc đầu nói: "Đây không phải là cách làm của kẻ trí, hiện giờ coi như Hương Ngọc Sơn đã có con tin trong tay, chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, vì vậy phải định kế cẩn thận rồi mới hành động, nếu không hại đến Tố tỷ thì càng khổ hơn."

Song mục Khấu Trọng lúc sáng lúc mờ, hồi lâu sau mới yếu ớt nói: "Tiểu Lăng! Ngươi bảo ta phải làm sao đây? Hiện giờ không những ta hận bọn chúng, mà còn hận cả bản thân mình nữa. Nếu không phải chúng ta muốn hợp lực với tên tiểu gian tặc Hương Ngọc Sơn để đối phó với Vũ Văn Hóa Cập, Tố tỷ sẽ không bị hại như vậy."

Từ Tử Lăng nói; "Bây giờ chúng ta phải ứng phó với nguy cơ trước mắt đã, sau đó đi đào Dương Công Bảo Khố lên, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ trở về Ba Lăng Bang dẫn mẫu tử Tố tỷ cùng đi. Còn ngươi thì hãy chuyên chí lo đại nghiệp tranh thiên hạ của mình."

Khấu Trọng ngây người: "Ta làm sao yên tâm được. Tiêu Tiễn là lão hồ ly, Hương Ngọc Sơn là tiểu hồ ly, thêm nữa đó lại là phạm vi thế lực của bọn chúng, ta..."

Từ Tử Lăng cười khổ: "Cho dù ngươi dẫn theo trăm vạn binh mã đến tìm chúng cũng đâu có tác dụng gì chứ. Chuyện này ta tự có tính toán, chắc chắn có thể lo liệu được ổn thỏa mà."

Khấu Trọng buồn bã nói: "Lúc này ta thật buồn chán và mất hết hứng thú, rất muốn vứt bỏ mọi thứ, sau đó..."

Từ Tử Lăng ngắt lời: "Đừng nghĩ bậy nữa! Đầu tiên là mối thù của Nhậm Ân bang chủ, bọn ta không thể không báo. Kế đó Trác Kiều đang đợi tin tức tốt lành của ngươi. Còn các huynh đệ Song Long Bang nữa, bọn họ còn đang ở Quan Trung đợi ngươi đến khai quật Dương Công Bảo Khố đó. Ngoài ra còn có những người khác nữa. Chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đã không thể nào dừng lại được nữa rồi. Hiện giờ chuyện duy nhất cần phải làm chính là phấn chấn tinh thần, dũng cảm đương đầu với kẻ địch, tuyệt đối không còn con đường nào khác nữa."

Khấu Trọng thở hắt ra mấy lời, hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại: "Có phải bọn ta đi gặp Vương Thế Sung không?"

Từ Tử Lăng nắm tay gã, chậm rãi bước trên phố, thấp giọng nói: "Nếu ngươi nói chuyện nội gian cho Vương Thế Sung biết, y sẽ có phản ứng thế nào?"

Khấu Trọng giật mình như người sự tỉnh cơn mê, động dung nói: "Nghĩ lại thì đúng là chẳng có điểm gì tốt cả, đầu tiên là y sẽ không chịu đem thân mình ra mạo hiểm, sau đó là hoài nghi từng người bên cạnh mình chẳng khác gì tự nhiên lộ hình tích cho địch nhân tấn công."

Từ Tử Lăng nói: "Có ai biết được chuyện Trác Kiều không?"

Khấu Trọng nói: "Những người tham dự mật đàm với Vương Thế Sung ngoại trừ nhi tử và hai tên hoàng thân quốc thích ra, còn có thủ hạ thân tín Trương Trấn Châu, Dương Công Khanh, Lang Phụng và Tống Mông Thu, ngoài ra còn cso mấy cao thủ danh gia, theo ta thấy thì Tống Mông Thu là kẻ đáng nghi nhất."

Từ Tử Lăng lắc đầu: "Ngươi không thích hắn nhất là một chuyện, hắn có bội phản Vương Thế Sung hay không lại là một chuyện khác. Tống Mông Thu cấu kết người ngoài hất đổ bát cơm của mình, đối với hắn có lợi gì chứ? Độc Cô Phong và Dương Động lẽ nào lại trọng dụng một tên phản tướng chứ?"

Khấu Trọng lập tức cứng họng, lúng túng nói: "Hiện giờ ta rối như tơ vò, lục thần vô chủ, may mà vẫn còn người tỉnh táo."

Từ Tử Lăng lộ ra biểu tình giở khóc giở cười, mắng: "May mà ngươi vẫn còn biết lấy lòng ta đấy! Những đanh gia cao thủ mà ngươi nói là thần thánh phương nào vậy?"

Khấu Trọng nói: "Ăn cơm thì đương nhiên là nhiều lắm, nhưng có thể mật đàm với Vương Thế Sung thì chỉ có Âu Dương Hi Di, Khả Phong Đạo Nhân, còn có một tên tiểu tử gọi là Thiết Câu trần Trường Lâm và mỹ nữ người Quy Tử Linh Lung Kiều nữa. Nữ nhân này luôn có thái độ ác cảm với ta, thế nên không giống gian tế lắm. Âu Dương Hi Di thì không vấn đề, còn Khả Phong Đạo Nhân thì luôn bảo vệ ta...à!"

Ánh mắt hai gã lập tức gặp nhau, bởi vì theo cách suy luận của Khấu Trọng, người càng tỏ vẻ thân thiện với gã, thì lại càng có khả năng là nội gian.

Khấu Trọng lại lắc đầu nói: "Có phải là bọn ta nghi tâm sinh quỷ hay không? Người này tiên phong đạo cốt, lại là phương ngoại chi nhân, coi danh lợi tiền tài như phân thổ, làm sao lại là kẻ phản bội được? Còn tên Trần Trường Lâm ấy huyết khí phương cương, chỉ cần Trầm Lạc Nhạn hay Độc Cô Phượng đầu mày cuối mắt một cái thì chỉ sợ đến cả tổ tông mình là ai hắn cũng quên mất luôn rồi."

Từ Tử Lăng mỉm cười: "Nếu luận tiên phong đạo cốt, Khả Phong có bì được với Bích Trần không?"

Khấu Trọng giật mình: "Đương nhiên là còn kém một bậc, không biết Bích Trần yêu đạo đó luyện thứ tà công gì, mà nhìn như tiên nhân giáng phàm vậy."

Từ Tử Lăng nói: "Nếu Lang Phụng và Tống Mông Thu đầu hàng địch nhân, chỉ sợ Vương Thế Sung đến cổng thành cũng không vào được nữa, vì vậy có thể khẳng định bọn họ không có vấn đề, ngược lại Trương Trần Châu và Dương Công Khanh đóng binh bên ngoài trong thời gian dài, nói không chừng vì thấy Lý Mật thế mạnh, đã đầu hàng hắn rồi cũng nên."

Khấu Trọng đột nhiên kéo Từ Tử Lăng chạy vào một ngõ nhỏ, thấp giọng nói: "Khả Phong rất có thể là gian tế, đêm qua khi bọn ta bị vây công ở Thiên Tân Kiều, y là người đã ra sức khuyên Vương Thế Sung xuất quân tiếp viện, còn Âu Dương Hi Di thì lại cật lực phả đối."

Từ Tư Lăng cười khổ: "Vấn đề là chúng ta không thể lấy chuyện này ra làm chứng, y rốt cuộc là người thế nào? Tại sao Vương Thế Sung lại chịu tin tưởng y đến vậy?"

Khấu Trọng nói: "Hình nhưy đến từ một đạo phái nào đó gần Lạc Dương thì phải. Âu Dương Hi Di nói đạo phái này rất ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, lần này cho người đến trợ giúp đã là rất nể mặt Vương Thế Sung rồi. Vì vậy ta cảm thấy y không phải là gian tế, chi bằng cứ tập trung chú ý vào tên tiểu tử Trần Trường Lâm đó, xem hắn có đi liên lạc với Trầm Lạc Nhạn không là được."

Từ Tử Lăng giật mình sực nhớ ra những lời Liễu Không nói: "Có phải Khả Phong là người của Lão Quân Quan trên Thuý Vân Phong ở Mang Sơn không?"

Khấu Trọng trợn mắt ngạc nhiên nói: "Làm sao ngươi biết được?"

Từ Tử Lăng quả quyết khẳng định: "Chúng ta lập tức đi gặp Vương Thế Sung, có thể khẳng định gian tế chính là Khả Phong yêu đạo, thời gian không còn nhiều nữa, vừa đi ta vừa giải thích cho ngươi.

O

Trong mật thất, Vương Thế Sung biến sắc thốt lên: "Thật sự có chuyện này sao? Chủ trì Lão Quân Miếu là Tị Trần tiên trưởng là bằng hữu nhiều năm với ta, làm sao lại hại ta được?"

Lần này thì đến lượt Khấu Trọng và Từ Tử Lăng biến sắc, đồng thanh thốt: "Bích Trần?"

Vương Thế Sung ngạc nhiên: "Có gì không ổn?"

Khấu Trọng nói: "Tị Trần chính là Bích Trần, là giáo chủ của một tà giáo trong ma môn, còn hắn sử dụng yêu pháp gì thì tôi cũng không được biết. Nhưng Liễu Không đã chính miệng nói với tiểu Lăng rằng Lão Quân Quán đang nằm trong tay yêu nhân tà giáo, cộng với chuyện tôi biết được căn nguyên của Tị Trần, có thể khẳng định việc Khả Phong là nội gián quyết chẳng sai, đừng quên rằng tối qua y là người tích cực chủ chiến nhất."

Vương Thế Sung rõ ràng là đang rất rối loạn, hoang mang hỏi: "Liễu Không tại sao lại vô duyên vô cớ tiết lộ tin tức này cho Tử Lăng?"

Từ Tử Lăng liền đem chuyện sáng nay đến Tịnh Niệm Thiền Viện gặp Sư Phi Huyên kể ra, đương nhiên là không nói ra bí mật Hòa Thị Bích là do bọn gã động thủ rồi.

Vương Thế Sung cuối cùng cũng bị thuyết phục, trầm ngâm hỏi: "Giờ phải làm sao?"

Khấu Trọng giờ đã hưng phấn trở lại, mỉm cười nói: "Chuyện này chỉ có thể tôi biết ngài biết tiểu Lăng biết. Giờ chúng ta sẽ thực hiện kế trung chi kế, đảm bảo lần này Trầm Lạc Nhạn phải lật thuyền trong mương rạch, chết không chốn chôn thây."

O

Lúc hai gã bước ra khỏi cửa thượng thư phủ, tâm tình đã khác lúc bước vào rất nhiều, ít nhất thì trước mắt bọn gã cũng đã có mục tiêu để phấn đấu.

Mấy tên thị vệ dẫn ngựa tới.

Hai gã đang định nhảy lên ngựa thì chợt nghe thanh âm của Khả Phong vang lên phía sau: "Hai vị tiểu huynh xin dừng bước!"

Khấu Trọng quay người lại thi lễ: "Đạo trưởng có chuyện gì gấp không? Tại hạ đang vội tiễn bằng hữu ra thành."

Khả Phong đến trước mặt hai gã, mỉm cười nói: "Vị này nhất định là hảo huynh đệ của Khấu tiểu huynh, Từ tiểu huynh rồi. Bần đạo chỉ muốn chào hỏi một chút thôi." Kế đó lại làm bộ vô tình hỏi: "Tử tiểu huynh định đi đâu vậy?"

Từ Tử Lăng cũng giả bộ vô tâm buột miệng đáp: "Đi Hoài Dương!"

Sắc mặt Khấu Trọng lập tức trở nên mất tự nhiên, chau mày hạ giọng nói: "Chuyện này cả Vương công cũng chỉ biết một mà không biết hai, xin đạo trưởng ngàn vạn lần không nên để lộ ra ngoài."

Khả Phong nghiêm mặt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, Từ tiểu huynh phải lập tức ra thành, có chuyện gì cần đến bần đạo không?"

Từ Tử Lăng có vẻ như lưỡng lự vì đã lỡ mồm, ngập ngừng nói: "Chuyện này liên quan đến sự an nguy của một số bằng hữu, đạo trưởng chỉ cần giữ bí mật là hai chúng tôi đã cảm kích bất tận rồi."

Khả Phong chau mày nói: "Vậy ngày mai chắc Từ tiểu huynh không thể tham dự hành động của chúng ta?"

Khấu Trọng cười khổ; "Chuyện này hết sức bất ngờ, tiểu Lăng không thể không đến đó được."

Khả Phong gật đầu: "Vậy thì bần đạo không dám lãng phí thời gian của Từ tiểu huynh nữa, hãy nhớ mọi chuyện đều phải cẩn thận, quý bằng hữu nhất định sẽ phùng hung hóa cát."

Hai gã thúc ngựa rời khỏi Hoàng Thành, đi về phía đông môn, đến cửa thành thì đưa ra lệnh bài của Vương Thế Sung, thêm vào quan binh giác thành đều nhận ra Khấu Trọng, nên lập tức cho hai gã ra ngoài. Ra khỏi thành, hai gã làm bộ làm tịch phóng ngựa vào vùng sơn dã hơn mười dặm liền, rồi mới dừng lại ở một sườn dốc cho ngựa nghỉ ngơi.

Hai gã lên đỉnh dốc nhìn ra xa, Khấu Trọng nói: "Chắc không có người nào dám theo dõi bọn ta đâu."

Từ Tử Lăng ngửa mặt hít một hơi gió đêm mát lạnh: "Địch nhân tự nhiên sẽ dùng phương pháp giống như phi cáp truyền thư để thông tri cho đồng đảng ở Hoài Dương để giăng sẵn lưới đợi bọn ta. Khi chúng ta gặp mặt với Trác Kiều, bọn chúng sẽ dùng thế như sét đánh không kịp bưng tai, một đòn giải quyết gọn tất cả bọn ta để tuyệt trừ hậu hoạn. Cần gì phải vất vả theo dõi bọn ta chứ?"

Khấu Trọng gãi đầu: "Đầu óc ta vẫn còn chưa được tỉnh táo lắm. À! Nghĩ đến Tố tỷ là ta lại muốn khóc to một trận."

Từ Tử Lăng lạnh lùng nói: "Ngươi khóc rồi, sau này không được khóc nữa! Hiện giờ chuyện duy nhất mà bọn ta nên làm chính là kiên cường đối mặt với tất cả những chuyện bất hạnh đã xảy ra, đồng thời toàn lực ứng phó với nguy hiểm trước mắt. Khả Phong có lẽ đã bị chúng ta gạt, kế đó là đến lượt Trầm Lạc Nhạn, sau đó là Lý Mật. Thời gian cũng xấp xỉ rồi! Tốt nhất ngươi nên về thành, tránh để kẻ khác hoài nghi!"

Khấu Trọng nói: "Ngươi hãy cẩn thận đó!"

Từ Tử Lăng gật đầu: "Ngươi cũng vậy!"

O

Cửa mở, đại hán giữ cửa ngạc nhiên thốt lên: "Thì ra là Khấu gia, không biết ngài tìm Thất thúc hay Tam tiểu thư vậy?"

Khấu Trọng bước qua bậc cửa, mỉm cười nói: "Nếu tam tiểu thư vẫn chưa ngủ thì ta muốn mời nàng ra nói mấy câu."

Người kia liền dẫn gã vào trong trang viện, rồi một người khác tới dắt ngựa cho gã, đương nhiên còn có một người chạy vào trước báo cho Tống Ngọc Trí, không ai là không lộ thần sắc cung kính, tựa như lấy làm vinh hạnh vì được phục vụ cho gã vậy.

Vào trong đại sảnh, đại hán trẻ tuổi tên Tống Kiệt vừa dẫn gã vào đích thân rót trà dâng lên, tỏ vẻ áy náy: "Các nô tỳ đều đã vào hậu viện nghỉ ngơi cả rồi, tại không ai đoán được Khấu gia bất ngờ đại giá quang lâm, nên đón tiếp không được chu đáo, mong Khấu gia bỏ qua."

Khấu Trọng thầm nhủ không hổ là đại gia bậc nhất ở phương nam, chỉ một tiểu lính gác cửa mà cũng nói năng rất đắc thể, bèn mỉm cười nói: "Có gì đâu, Tống huynh không cần khách khí với ta." Gã đón lấy chung trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Sao Tống huynh không ngồi xuống nói chuyện một lát!"

Tống Kiệt mỉm cười: "Làm vậy không hợp quy cũ, Khấu gia có việc gì xin cứ hỏi, cũng may là ngài muốn gặp tam tiểu thư, bởi thất thúc đã đi dự yến rồi."

Khấu Trọng lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, động dung hỏi: "Trà gì mà thơm vậy?"

Thanh âm của Tống Ngọc Trí vang lên bên ngoài: "Là trà Long Tỉnh ở Tây Hồ, nếu có thể dùng nước suối Hồ Bảo Tuyền ở đó để hăm nữa thì mùi thơm càng nồng, thanh nhiệt giải khát, được xưng là song tuyệt."

Khấu Trọng nhìn về phía nàng, lập tức cảm thấy trước mắt như sáng bừng lên.

Nàng mặc một bộ đồ trắng toát dệt bằng tơ tằm, cổ, ngực, ống tay, ống chân đều có thêu những đóa mai vàng, tầng lớp phân minh, hoa văn thanh lệ, thêm vào chất vải mềm mại, trơn mịn khoác lên người mỹ nữ, quả thật là quyến rũ đến cực điểm.

Tống Kiệt vội vàng cáo từ lui ra.

Tống Ngọc Trí chẳng lộ chút biểu tình, ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ đối diện với Khấu Trọng, hai bên cách nhau gần hai trượng.

Khấu Trọng thở dài: "Thực không dám giấu, vừa rồi trông thấy tam tiểu thư, suýt chút nữa là ta lập tức đứng dậy bỏ chạy, bởi vì dưới ánh sáng lộng lẫy tựa trăng rằm mà sắc đẹp của tiểu thư tỏa ra, đột nhiên ta cảm thấy mình thật xấu xí và kém cỏi."

Tống Ngọc Trí có vẻ hơi bực mình: "Ngươi vẫn giỏi nhất là những lời khẩu bất đối tâm này, có biết bây giờ là lúc nào rồi không?"

Khấu Trọng cười hì hì: "Đây chính là câu àm ta muốn hỏi nàng, bây giờ là lúc nào rồi? Tại sao tam tiểu thư vẫn còn chưa đi ngủ?"

Tống Ngọc Trí không biết phải đối đáp thế nào, đành tức giận giẫm chân nói: "Không lằng nhằng với ngươi nữa, còn không nói nguyên nhân nửa đêm tới đây, ta sẽ mặc kệ đấy!"

Khấu Trọng ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta đến đây là muốn ngủ nhờ một đêm."

Mắt hạnh của Tống Ngọc Trí trợn trừng lên, thất thanh thốt: "Cái gì?"

Khấu Trọng gác chân bắt chéo, ra vẻ lưu manh vô lại, ung dung nói: "Đêm nay chỉ còn lại mình tiểu đệ cô quả tịch mịch, lại không có tiểu Lăng để thay phiên nhau gác đêm, nên muốn ngủ mà không ngủ được, đành phải đến đây xin tam tiểu thư thu nhận vậy. Hà, ôn nhu hương thị anh hùng gia, thiên nhai hà xứ thị ngã gia?"

Nghe hai câu hồ ngôn loạn ngữ cuối cùng của gã, tuy biết rõ tên tiểu tử này đang trêu cợt mình, nhưng Tống Ngọc Trí cũng không nhịn được phải bật cười thành tiếng: "Cút đi cho ta, tên lưu manh như ngươi chỉ có Vương Thế Sung mới thu nhận được thôi!"

Khấu Trọng nhổm người đứng dậy, vươn vai ngáp dài: "Khuê phòng của tam tiểu thư ở đâu? Nếu không có nơi nào ngủ được thì đành phải mượn hương khuê của nàng dùng tạm vậy. Hà! Khuê phòng của tam tiểu thư chắc hẳn là rất thơm nhỉ!"

Nói xong gã xồng xộc đi thẳng vào nội viện.

Tống Ngọc Trí giật mình đánh thót, tức giận đuổi theo sau, vung tay điểm vào một yếu huyệt sau lưng gã. Một chiêu mang theo nỗi tức giận trong lòng, quả nhiên là bất phàm.

Chẳng ngờ Khấu Trọng ngã gục xuống.

Tống Ngọc Trí đâu ngờ gã không tránh không né, vội vàng lách người lên trước đỡ lấy.

Khấu Trọng đổ vật vào lòng nàng, còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

Đến giờ Tống Ngọc Trsi mới biết mình đã trúng phải kế của gian nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio