Sao giăng đầy trời, trên mặt biển mênh mông, một đội thuyền bốn chiếc thuyền buồm đang từ từ tiến đi. Sau khi chúng nhân cạn thêm một ly nữa, Cao Chiếm Đạo mới khiêm tốn hỏi: "Vậy thì theo Khấu gia trong thiên hạ này ai là người có đủ tư cách lên bảo tạo hoàng đế đó nhất?"
Khấu Trọng quay sang nhìn Từ Tử Lăng: "Chi bằng để Từ gia nói cho các ngươi biết thì hơn!"
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Vẫn là Khấu gia của chúng ta nói thì hay hơn, ta cũng rất muốn nghe cao luận của Khấu gia đó."
Khấu Trọng mỉm cười: "Tên tiểu tử ngươi đừng làm ta tổn thọ!"
Nói đoạn ngẩng mặt lên đảo mắt một vòng, nhấn giọng từng chữ từng chữ một: "Kẻ nào đoạt được Quan Trung, kẻ ấy sẽ trở thành đế quân của triều đại mới." Tiếp đó lại khoan thai nói tiếp: "Người muốn tranh đoạt thiên hạ mà không biết thế nào là Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa thì cũng bằng như kẻ mù cưỡi ngựa, mò mẫm tìm đường trong đêm. Trường An nằm ở đồng bằng Quan Trung, ở phía nam sông Vị, phía bắc dãy Tần Lĩnh, từ thời thượng cổ đã là yếu địa quân sự và đầu mối giao thông. Nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán đều lấy nơi đây làm kinh đô, không ngừng xây dựng và mở rộng. Trường An hiện nay lại đươnc Dương Kiên cho xây lại thành mới, chẳng những quy mô bậc nhất thiên hạ, lại mở kênh Quảng Thông dẫn nước. Vị thủy chảy về phía đông nhập vào Hoàng Hà. Nếu luận về giao thông, Lạc Dương có thể hơn đươcc Trường An ba phần, nhưng nếu luận về hình thế quân sự, e rằng Đông Đô còn thua sút rất nhiều. Năm xưa Tần Thủy Hoàng có thể thống nhất sáu nước, quét sạch quần hùng, nguyên nhân chính là nhờ vào tám chữ địa ốc nhân phúc, hữu hiểm khả đoạt này."
Ngưu Phụng Nghĩa vỗ bàn than: "Được Khấu gia nhắc nhở, Phụng Nghĩa mới liên tưởng đến tình hình của ngày nay, quả thật giống như tình thế của thời chiến quốc.. Hà lịch sử không ngừng trùng diễn, thực tế hiện giờ chính là một minh chứng tốt nhất."
Khấu Trọng thở dài nói: "Tình hình ngày nay, so với chư hùng tranh bá thời Chiến Quốc e rằng còn loạn hơn gấp trăm ngàn lần."
Chúng nhân ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Cao Chiếm Đạo hỏi: "Vậy lẽ nào Lý phiệt có cơ hội trở thành bá chủ thiên hạ như Tần Thủy Hoàng nhất?"
Khấu Trọng liếc nhìn Từ Tử Lăng, chậm rãi nói: "Nếu như không có Khấu Trọng ta, sự thực sẽ đúng là như vậy."
Bọn Cao Chiếm Đạo lúc nãy đã bội phục Khấu Trọng đến sát đất, vội vàng hỏi nguyên cớ tại sao.
Khấu Trọng phấn chấn nói: "Lý phiệt có ba vấn đề lớn, cả ba đều không dễ gì giải quyết được. Đầu tiên, đó là bọn họ xuất thân từ quan lại quý tộc của Tùy thất, mà bách tính thì đã thống hận nhà Tùy tới tận xương tủy, nên phàm là những nhân vật có liên quan đến Tùy thất, họ đều khó mà tiếp nhận cho nổi. Kế đó, Lý thị là thế phiệt danh môn, lúc này nhân tâm biến đổi, chuyện này vốn là lợi thế giờ đã biến thành gánh nặng của chính họ. Thứ ba, trưởng tử của Lý thị là Lý Kiến Thành chứ không phải Lý Thế Dân, Khấu Trọng ta dám lấy đầu ra bảo đảm, sau này tất sẽ xảy ra nội loạn chứ chẳng nghĩ."
Ngưu Phụng Nghĩa gật đằu tán đồng: "Khấu gia quả là sáng suốt, tuy Lý Kiến Thành võ công cao hơn cả phụ thân Lý Uyên của gã, được hiệu xưng là Lý phiệt đệ nhất cao thủ, song lại không được người khác ủng hộ như Lý Thế Dân, danh vọng cũng kém hơn rất nhiều. Hiện giờ y làm Đường thế tử quả thật là có vấn đề rất lớn."
Song mục Khấu Trọng sáng rực lên, phát ra hai luồng sáng khiến người ta phải run người, ngữ điệu trở nên lạnh lùng một cách bất ngờ, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một: "Lý phiệt hiện giờ chỉ là miễn cưỡng có thể đứng vững mà thôi, còn mối họa tâm phúc của họ là hai cánh đại quân đang chiếm cứ Tây Tần của Lý Xa và Tiết Cử vẫn còn đó. Người ta nói rằng: Tây Tây định tắc Quan Trung an, Tây Tần loạn tắc Quan Trung loạn. Chính là ý này. Tần Lương thuộc về phần cao của sơn mạch Lũng Sơn, từ đây có thể giám thị cả một dãi Quan Trung rộng lớn, vì thế, nếu Lý phiệt còn chưa bình định được Tây Tần thì vẫn chưa thể xem là chiếm được Trường An một cách chân chính, càng không thể tiến về phía đông để lấy Lạc Dương, bình định thiên hạ."
Nói xong gã đập mạnh xuống mặt bàn một cái làm cho chén đũa rung lên kêu leng keng, nghiêm giọng nói: "Ai có thể đánh đuổi Lý phiệt, chiếm lấy Quan Trung, người đó có thể xưng bá thiên hạ."
Sát Kiệt gãi đầu nói: "Thế nhưng tại hạ nghe nói lúc Lý phiệt tấn công vào Quan Trung đã thu hút không ít người gia nhập, lại mộ thêm tránh đinh khắp nơi, binh lực đã lên tới ba mươi vạn người, thêm vào Trường An thành cao hào sâu, muốn công hạ đâu phải chuyện dễ, Tiết Cử không phải đã thất bại một lần đó hay sao?"
Khấu Trọng dựa lưng vào ghế, lười nhác vươn vai một cái: "Binh quý hồ tinh bất quý hồ da, nếu không phải vậy thì Cao Lệ sớm đã bị Dương Quảng diệt từ lâu rồi. Đừng quên rằng ta còn có Dương Công Bảo Khố nữa."
Bọn Cao Chiếm Đạo lập tức động dung. Từ Tử Lăng nghĩ đến Phó Quân Sước, trong lòng cảm thấy khó chịu liền đứng dậy nói: "Thứ cho ta không thể phụng bồi, ta phải về phòng luyện công bây giờ."
Nói đoạn quay người bỏ đi, Khấu Trọng im lặng không nói, trong mắt ánh lên vẻ buồn bã.
O
Từ Tử Lăng đứng trước cửa sổ phòng, ngẩn người ngắm ánh trăng vàng rải trên mặt biển. Khấu Trọng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bước tới sau lưng gã, nhẹ giọng nói: "Ngươi không thích ta động tới Dương Công Bảo Khố à?"
Từ Tử Lăng lắc đầu: "Không! Ta tuyệt đối không có ý đó. Mẹ nói cho chúng ta bảo khố nằm ở đâu, tự nhiên là có ý muốn chúng ta đến đào nói lên để sử dụng. Có điều ta chỉ sợ ngươi lỡ lời nói ra, sau này mà không tìm được bảo tàng thì chẳng phải là ngươi đã nói mà không làm hay sao?"
Khấu Trọng nói: "Vì vậy ta mới nhờ tới ngươi tương trợ. Cả đời này chỉ có hai huynh đệ, thế nào ngươi cũng phải giúp ta tìm được bảo khố rồi mới được bỏ đi."
Từ Tử Lăng quay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt tràn đầy lửa nhiệt huyết của gã, trong lòng thoáng hiện lên những truyện trong quá khứ, bất giác mềm lòng nói: "Rốt cuộc ngươi đã có kế hoạch gì chưa?"
Khấu Trọng mừng rỡ nói: "Đám tiểu tử Cao Chiếm Đạo đó mấy năm nay đã tích trữ rất nhiều binh khí, thuyền bè và tài vật, chỉ cần chúng ta huấn luyện bọn y cho thật tốt thì có thể trở thành tử đệ binh của chúng ta rồi. Có bọn họ làm nòng cốt chúng ta sẽ chuyên tâm vạch ra một kế hoạch vận chuyển muối cho thật hoành tráng và vĩ đại, vừa làm hạ uy phong của tên tiểu tử Lý Mật, vừa có thể khiến danh vọng của chúng ta vang động khắp thiên hạ, dọc đường ta sẽ không ngừng chiêu binh mãi mã, kết giao hào kiệt trong thiên hạ. Chỗ lợi hại nhất của chúng ta chính là không chiếm đất, không xưng vương, mà đợi khi đến tận Quan Trung mới xuất đầu tranh bá, hắc! Ngươi thấy thế nào?"
Từ Tử Lăng gượng cười; "Ngươi đừng nói xa xôi như vậy được không? Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể giúp ngươi lấy được Dương Công Bảo Khố mà thôi, sau đó ta sẽ lập tức bỏ đi."
Khấu Trọng ôm chặt lấy gã, cảm động nói: "Như vậy đã đủ rồi, người đúng là hảo huynh đệ của ta. Từ nay chúng ta sẽ thành lập Song Long bang, bắt đầu tham dự vào trò chơi tranh bá thiên hạ này. Đầu tiên thu thập tình báo, không ngừng thu phục nhân tâm trước, đến khi khởi sự, thử hỏi ai có thể là đối thủ của chúng ta chứ?"
Từ Tử Lăng chau mày nói: "Bọn Cao Chiếm Đạo đã quen làm hải tặc, liệu có chịu nghe lệnh của ngươi không?"
Khấu Trọng buông gã ra, cười lên ha hả, sau đó lại hạ giọng nói; "Vừa rồi bọn y đã kính rượu, tôn ta lên làm bang chủ. Hiệun giờ chúng ta sẽ đến sào huyệt của bọn y. Chúng ta sẽ tìm hiểu thực lực của đám hải tặc này rồi tùy theo đó mà huấn luyện sau khi huấn luyện hoàn tất là có thể lập tức lên đường."
Tiếp đó gã lại vỗ ngực nói: "Ngươi tin ta đi! Khấu Trọng này nhất định sẽ huấn luyện ra một đạo tinh minh vô địch thiên hạ, đánh cho Lý Mật, lão gia, Vũ Văn Hóa Cập phải thất điên bát đảo, kêu mẹ khóc cha! Hà! Có điều ngươi cũng phải giúp ta luyện binh mới được."
Từ Tử Lăng thở dài nói: "Sớm biết ngươi sẽ giở trò lợi dụng này mà. Nhưng sau khi tìm được bảo tàng, ngươi tuyệt đối không được dùng thủ đoạn khác để lưu ta lại đấy nhé."
Khấu Trọng đưa bàn tay to bè ra nói: "Nhất ngôn vi định."
Từ Tử Lăng cũng đưa tay ra nắm chặt lấy tay gã. Nhìn ánh mắt Khấu Trọng, trong lòng Từ Tử Lăng bất giác dâng lên một cảm giác không thể nói thành lời, gã dần cảm nhận được, kể từ giờ phút này, thời loạn thế đã quật khởi lên một vị nhất đại bá giả có thể lật tay che trời, hô mưa gọi gió.
O
Song Long bang lặng lẽ được thành lập, giang hồ chưa một ai hay biết.
Khấu Trọng hiển lộ thủ đoạn hơn người, khiến cho hơn hai trăm tên hải tặc hoành hành bá đạo trên biển phải phục đến sát đất. Chỉ tốn một chút thời gian, gã đã dung hợp Huyết Chiến Thập Thức của Lý Tịnh, Tiệt Mạch Pháp của Đồ Thúc Phương, thêm vào võ công bản thân tự lĩnh ngộ sáng tạo ra một bộ Thần Long Bách Kích truyền thụ cho ba người bọnn Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa, Sát Kiệt, sau đó dặn họ truyền thụ lại cho các bang chúng khác.
Gã còn đặt ra một tổ chức và kết cấu nghiêm mặt cho Song Long bang, đại khái là có hai bang chủ. Từ Tử Lăng đương nhiên không quản đến sự vụ làm gì, mọi quyền lực thực tế đều nằm cả trong tay gã. Bên dưới bang chủ là một vị quân sư và hộ bang tứ nhân, sau đó là nội tam đường đường chủ, chia nhau quản việc nội chính, tài chính và huấn luyện, ba chức vụ này do Cao Chiếm Đạo, Ngưu Phụng Nghĩa, và Sát Kiệt đảm nhận. Ngoại tam đường phụ trách chiến đấu, tình báo và lương thảo. Mỗi đường lại có chánh phó đường chủ và trụ sở riêng. Ngoại trừ ba vị chánh đường chủ nội tam đường ra, các chức vị khác vẫn đều để trống đợi người hiền.
Ở trong thủy trại, Khấu Trọng ngày đêm bận rộn, tự thân nghĩ ra bang quy rồi viết thành một bản. Bọn Cao Chiếm Đạo xem xong đều cảm thấy không thể sửa đổi dù chỉ một chữ, đối với gã càng thêm bội phục. Từ Tử Lăng thì bị gã ép phải huấn luyện bộ hạ, tính tình gã vốn bình dị dễ gần nên rất được lòng người, thêm vào đó đám thuộc hạ thấy đôi tay của gã còn lợi hại hơn mọi loại binh khí nên càng thêm tin phục, sĩ khí dâng trào, không hề vì gã tuổi còn trẻ mà sinh lòng coi thường. Cứ như vậy đã hai tháng trôi qua. Có một hôm, khi Từ Tử Lăng và Khấu Trọng đang cùng nghiên cứu biến hóa của chiến trận thì Cao Chiếm Đạo đến báo cáo, có rất nhiều hào khách giang hồ ở vùng phụ cận nghe được phong thanh và ngưỡng mộ hai gã nên đã đến để gia minh tụ nghĩa.
Khấu Trọng trầm ngâm hồi lâu mới nói; "Hãy lựa lời cự tuyệt giúp ta, hiện giờ nội bộ chúng ta còn chưa ổn định, còn rất nhiều việc chưa vào quỹ đạo, nếu gấp gáp mở rộng, sẽ chẳng dẫn đến kết quả tốt gì đâu."
Cao Chiếm Đạo lập tức lãnh mệnh lui ra, Khấu Trọng cười lên ha hả nói: "Tiểu Lăng, chúng ta có thể khởi hành được rồi!"
Từ Tử Lăng gật đầu nói: "Phong thanh đã tiết lộ ra ngoài, đám người này nhất định là gian tế do Trầm Pháp Hưng phái tới. Hắn thấy chúng ta không trúng kế, hai ngày nay nhất định sẽ phái người đến tấn công, để chúng thuộc hạ đi thăm dò địch tình, trở về sẽ lập tức hồi báo với bang chủ."
Khấu Trọng ôm bụng cười ngất: "Tiểu tử đừng có đùa nữa, bang chủ cái gì hừ? Ngươi không phải cũng là bang chủ hay sao? Bang chủ hay hoàng đế chỉ là để người khác gọi thôi, giữa huynh đệ chúng ta làm gì có chuyện đó."
Từ Tử Lăng cũng bật cười khanh khách, đoạn đứng dậy đi ra ngoài.
O
Tối hôm đó, sau khi Từ Tử Lăng trở về, mấy người lãnh đạo cao nhất của Song Long bang tụ tập cả trong đại đường cùng thương nghị đối sách.
Từ Tử Lăng nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của bang chủ, Trầm Pháp Hưng đã điều đến một cánh quân khoảng hai ngàn người, hiện giờ đang phục trong cánh rừng ở phía đông nam cách chúng ta chừng hai ngày đường."
Bọn Cao Chiếm Đạo giờ mới biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy dáng vẻ chắc chắn của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì đều hưng phấn vô cùng, nhất thời cũng đập bàn hô vang, chiến ý cao ngất.
Khấu Trọng nói: "Lần này chúng ta phải đánh một trận thật đẹp mới được, không cần phải tận sát địch nhân chỉ cần khiến chúng thảm bại, chém chết tên chủ soái, sau đó chúng ta chia thành tốp nhỏ, tiến hành đại kế đã định trước."
Ngưu Phụg Nghĩa hỏi: "Rút lui! hay sao?"
Khấu Trọng nói: "Nếu như ta đoán không lầm, chuyến này Hải Sa bang nhất định sẽ thừa cơ báo thù chúng ta. Bọn chúng không đến thì thôi, nếu đến ắt sẽ hợp công hai đường thủy lục, hòng một trận quét sạch bọn ta."
Tiếp đó lại quay sang Từ Tử Lăng nói: "Tên Hàn Cái Thiên đó giao cho ngươi!"
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Vậy để ta làm thích khách trên biển, một mình xâm nhập soái thuyền của Hải Sa bang, giết chết tên tiểu tử đó là được."
Sát Kiệt khâm phục nói: "Bang chủ vừa mới đến đây đã tăng cường phòng ngự cho chúng tôi, khi đó chúng tôi còn tưởng rằng chỉ là chuyện thừa, đến giờ mới biết được tầm nhìn cao xa của bang chủ."
Khấu Trọng chỉ cười không nói gì, trong lòng thầm nhủ nếu lão tử đây không có chút bản lãnh thì sao thể dẫn các ngươi tranh bá thiên hạ được chứ.
Ba ngày sau, đêm không trăng trời tối như mực. Chúng nhân đều hiểu rõ thời khắc địch nhân tấn công đã tới. Màn đêm vừa buông xuống, bảy chiếc chiến thuyền của Song Long đã lặng lẽ rời bến, còn Khấu Trọng thì xuất lãnh hơn trăm người nằm phục trong hơn chục căn hầm bên ngoài thủy trại, yên lặng chờ địch nhân đại giá quang lâm.
Gần quá canh một, hơn năm mươi chiếc thuyền chiến lớn nhỏ xuất hiện. Thuyền nhỏ được thả xuống, một đợt tấn công lơn trên biển bắt đầu triển khai. Cùng lúc ấy, trên bờ hơn trăm cây đuốc đã được đốt lên, cả ngàn tên địch nhân xông lên ào ào. Bọn địch nhân chủ yếu là kỵ binh, bộ binh làm phó, thanh thế hung hãn phi thường. Chẳng ngờ chưa đến cổng trại, chiến mã nếu không bị lọt xuống hố cắm đầy chông nhọn, thì bị gai nhọn rải đầy trên đất làm bị thương vó, nhất thời hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ.
Lúc này hơn năm trăm chiếc khoái thuyền đã đến hàng rào gỗ bên ngoài thủy trại. Chợt không biết từ đâu có mấy chục mũi tên lửa bắn tới, cả một vùng mặt biển rộng lớn xung quanh đó và những công trình bằng gỗ trên biển xung quanh đó liền nhanh chóng bắt lửa, chưa đầy một khắc đã dồn địch nhân vào giữa biển lửa trùng trùng. Đến giờ thì liên quân của Hải Sa bang và Trầm Pháp Hưng đã biết mình trúng kế, vội vàng thổi tù và báo hiệu thu quân. Khấu Trọng lại ra lệnh cho thủ hạ phóng tiễn, cùng lúc phóng hỏa bốn bề.
Cùng lúc với Khấu Trọng dẫn thuộc hạ chặn đường lui của địch nhân thì Từ Tử Lăng cũng đã bò lên chiếc thuyền năm cột buồm lớn của Hàn Cái Thiên. Từ mạn thuyền thò đầu lên, gã thấy Hàn Cái Thiên đang đi đi lại trên nóc thuyền như kiến bò chảo nóng, mấy tên thủ hạ bên cạnh thì run run như cầy sấy, còn những tên khác thì tấp nập ngược xuôi, tìm mọi cách để quay ngược thuyền trở lại. Chỗ lợi hại của Khấu Trọng là khiến địch nhân căn bản không có mục tiêu để công kích.
Từ Tử Lăng lấy mấy viên sỏi nhỏ đã thủ sẵn, đột nhiên tung mình nhảy lên thuyền, rồi búng người bay lên khán đài, liên tiếp búng tay, tất cả những ngọn đèn trên thuyền đều lập tức tắt ngúm, đến khi gã hạ thân xuống khán đài thì cả con tàu đã chìm trong bóng đêm. Hàn Cái Thiên chưa kịp rút binh khí thì một quyền của Từ Tử Lăng đã công tới, Bàn Thích Khách Vu Quý ở bên trái và Sấm Tướng Lăng Chí Cao kinh hãi xuất thủ ngăn cản.
"Binh!"
Hàn Cái Thiên không hổ là nhất bang chi chủ, song chưởng lập tức giao vào nhau, ngạnh tiếp một quyền của Từ Tử Lăng. Kình khí nóng bỏng lập tức hóa thành muôn vạn sợi chỉ mỏng manh, xâm nhập vào kinh mạch của Hàn Cái Thiên. Hàn Cái Thiên khó chịu tới muốn thổ huyết, vội vàng thoái lui vận công hóa giải để cho thủ hạ cầm chân gã thích khách độc hành đáng sợ này. Chẳng ngờ Từ Tử Lăng chỉ khẽ lắc người đã tung người vọt lên không bay qua đầu Hàn Cái Thiên, song cước liên tiếp đạp ra như thiên lôi giáng thế, binh khí của Vu QUý và Lăng Chí Cao hoàn toàn đánh vàok khoảng không. Những tên khác tuy đã bổ người lao tới, nhưng do thân pháp của Từ Tử Lăng nhanh như loài quỷ mị, lại thêm trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, nhất thời hoảng loạn tay chân, không biết nên nghênh địch thế nào, có sức lực mà không thể thi triển.
"Bịch bịch bịch!"
Mỹ nhân Ngư Thu Nhạn dịch người sang ngang, song thủ liên tiếp phóng về phía Từ Tử Lăng ba mũi ngân châm vừa rút ra trên tóc.
"Vù vù!"
Hàn Cái Thiên hít mạnh một hơi chân khí, áp chế huyết khí đang nhộn nhạo, vận chưởng miễn cưỡng ngăn cản sáu cước như phong luân chuyển động của Từ Tử Lăng. Hàn Cái Thiên kêu thảm một tiếng, loạng choạng ngã nhào, khoé miệng rỉ máu, đến giờ thì y đã cảm nhận được chỗ đáng sợ của tiên thiên chân khí của Trường Sinh Quyết.
Từ Tử Lăng như có kỳ tích dịch người về phía trước, tránh khỏi hai mũi ám khí của Du Thu Nhạn, hậu phát tiên chế, hạ thân xuống sau lưng Hàn Cái Thiên. Hàn Cái Thiên hồn phi phách tán, biết đây là giờ phút sinh tử quan đầu, chỉ có thể dựa vào bản thân để duy trì tiểu mạng, vội chuyển thân phát chường công về phía Từ Tử Lăng. Từ Tử Lăng nhan nhẹn xoay người, trong nháy mắt đã công ra năm chưởng bốn cước, còn kết hợp dùng khủy tay húc tới, khiến người ta cảm thấy tất cả các bộ phận trên người gã đều có thể trở thành binh khí đáng sợ.
Tiếng kình khí chạm nhau vang lên liên miên bất tuyệt, hai người vừa chạm nhau rồi lập tức phân khai. Từ Tử Lăng tung mình lene không, bay khỏi khán đài, rồi điểm chân lên mạn thuyền, biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Chúng nhân bổ tới chỗ Hàn Cái Thiên, chỉ thấy y đang ôm ngực, toàn bộ phải nhờ Du Thu Nhạn dìu đỡ mới không bị ngã ngục xuống. Chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói: "Lập tức thoái lui, ta đã bị nội thương cực kỳ trầm trọng, nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, chỉ e giờ này ta đã nằm đó rồi."
Đám thuộc hạ đều ngạc nhiên, không nói được tiếng nào. Ai ngờ được chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Từ Tử Lăng đã lợi hại đến như vậy? Trận này liên quân Trầm Pháp Hưng và Hải Sa bang đại bại trở về, tổn thất hơn ngàn người mà ngay cả một cái bóng địch nhân cũng không thấy đâu.
O
Lúc trời sáng, bảy chiếc chiến thuyền chở Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và bang đồ Song Long bang lặng lẽ rời khỏi thủy trại đã bị thiêu rụi, tiến thẳng ra biển lớn. Tất cả Song Long bang đều hưng phấn phi thường, đối với hai gã Khấu, Từ càng thêm tôn kính như thần minh.
Khấu Trọng biết mình đã lập được uy tín, đến tối, gã gọi ba người bọn Cao Chiếm Đạo tới phân phó: "Chúng ta sẽ chia tay nhau ở đây, các người hãy đến địa điểm đã định chiêu binh mãi mã, tiến hành đại kế của chúng ta. Ta và Từ Tử Lăng chỉ mang theo bốn người vận chuyển muối đến Quan Trung, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được mạo hiểm, càng không thể tiết lộ quan hệ giữa chúng ta."
Ba người lĩnh mệnh, chia nhau về thuyền của mình. Khấu Trọng đi tới đuôi thuyền, đứng bên cạnh Từ Tử Lăng đang ngắm cảnh biển, thở dài nói: "Đại nghiệp của chúng ta cuối cùng cũng đã triển khai rồi, từ khi rời khỏi Dương Châu, ngươi có từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?"
Từ Tử Lăng nhạt giọng nói: "Nếu Tố tỷ không xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ gặp lại tỷ ấy nhanh thôi."
Khấu Trọng có chút ngần ngại nói: "Ta cũng rất nhớ tỷ ấy, chúng ta chia tay nhau lúc trời rét đậm, bây giờ đã cuối mùa xuân, không ngờ đã năm tháng rồi."
Bọn gã chuyển hướng quay thuyền, rời khỏi đội thuyền Song Long bang, hướng thẳng về phía tây bắc. Trên thuyền chỉ có bốn tên thủy thủ và số muối lậu của hai gã. Bốn người này là Đoạn Ngọc Thành, Bao Chí Hạ, Ma Quý và Thạch Giới, niên kỷ đều từ hai mươi tới hai tư, chính là do Khấu Trọng đích thân tuyển lựa, huấn luyện đặc biệt, đều là những người có thiên bẩm rất cao. Từ Tử Lăng chăm chú nhìn Khấu Trọng nói: "Chuyến vận chuyển muối lần này, chúng ta sẽ có thêm rất nhiều cừu gia, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Khấu Trọng mỉm cười nói: "Nhưng cũng có thể khiến chúng ta có thêm rất nhiều bằng hữu. Huynh đệ! Cuộc đời này chính là như vậy, có bằng hữu tất sẽ có kẻ thủ, đây có thể coi là một chặn đường quan trọng trong quá trình tham luyện của chúng ta, chỉ cần hai chúng ta không chết, vận chuyển số muối này đến Quan Trung an toàn, chúng ta sẽ trở thành cao thủ thiên hạ vô địch."
Trăng sáng từ từ lên cao, chiếu rọi cả một vùng không gian rộng lớn, vừa thần bí lại vừa mỹ lệ vô cùng.