Đại Đường Song Long Truyện

chương 735: tương thác tựu thác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khấu Trọng ra hiệu “chậm lại” cho Từ Tử Lăng đang muốn xuống tầng dưới, rồi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới, thấp giọng nói:

- Hơi không ổn!

Từ Tử Lăng đi tới bên kia cửa sổ, chợt thấy lưng Khấu Trọng có một cái túi vải to, trong đó phồng căng lên như đựng đầy những vật gì đó, lấy làm lạ hỏi:

- Ngươi giống như không phải vào cung, mà là đi xa một chuyến.

Khấu Trọng trở tay vỗ vỗ vào cái túi đeo trên lưng, vui vẻ nói:

- Lăng thiếu gia không biết rồi, túi bảo bối này là do Tống nhị ca tự tay giao cho ta trước khi đi, nói cái gì “đêm dài lắm mộng”, bảo là đêm nay cho chúng ta nổ phát pháo đầu. Ngươi hiểu chứ?

Từ Tử Lăng chấn động nói:

- Tống nhị ca không đùa đó chứ? Bộ muốn đốt pháo hoa trong đêm nay sao?

Khấu Trọng nói:

- Ta càng ngày càng tin vào đạo lý “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, tìm được kho báu lý nào về tay không. Đêm nay chúng ta làm con bà nó lớn một trận đi, chẳng may không thành công cũng không đến nỗi chẳng thành nhân, cùng lắm là đêm khuya cuốn gói bỏ chạy. Hì hì! Ta chỉ đùa thôi, nhớ là nếu bị phát hiện, chúng ta theo tường thành đào tẩu, rồi lại theo đường ngầm trở vào thành.

Từ Tử Lăng thầm nghĩ Tống Sư Đạo đã quyết định sáng suốt. Cái câu hai nghĩa “nổ quả pháo đầu tiên” cũng đã nói rõ tình thế trước mắt. Gã thì thầm hỏi:

- Ít nói nhảm đi, có cái gì không ổn thế?

Khấu Trọng nói:

- Lần trước ta đến, gần mười con chó dữ có cảm giác nhạy bén chẳng kém gì ngươi chẳng biết từ đâu bỗng xuất hiện, bây giờ lại mất tiêu. Ngươi nói tình hình trước mắt có phải không ổn không?

Từ Tử Lăng không so đo với mấy câu đùa cợt của gã, nói:

- Chi bằng chúng ta hãy dùng chiêu ném đá dò đường?

Khấu Trọng nói:

- Có người tới rồi. Không xong!

Duẫn Tổ Văn xuất hiện dưới mắt hai người, đang cất bước về phía căn lầu. Cùng lúc đó, họ nghe thấy có tiếng mở cửa từ địa đạo vang lên.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, tóc gáy dựng cả lên. Sao lại trùng hợp như thế? Nhất thời tiến thối lưỡng nan, đành phải dĩ bất biến ứng vạn biến.

Họ ngồi xổm xuống, sợ bị Duẫn Tổ Văn phát giác ra có gì khác thường, hai tai căng lên, toàn bộ tinh thần lưu ý vào động tĩnh ở tầng dưới.

Thanh âm Duẫn Tổ Văn quỳ xuống vang lên, tiếp theo là tiếng Lý Uyên cười nói:

- Bình thân! Đêm nay ta tạm không mang thân phận hoàng đế, miễn đi tất cả qui tắc lễ nghi. Nếu không làm sao có thể tận hứng được chứ?

Thanh âm Vũ Văn Thương hỏi:

- Ngươi có an bài gì hay ho không?

Tiếng đóng cửa địa đạo từ dưới lầu truyền lên.

Duẫn Tổ Văn nịnh nọt:

- Đêm nay chúng ta mời được Thanh cô nương ở Thượng Lâm Uyển tới biểu diễn ca múa, đảm bảo hoàng thượng có được một màn mới.

Lý Uyên hỏi:

- So với Kỷ Thiến thì như thế nào?

Duẫn Tổ Văn cung kính đáp:

- Thanh cô nương sắc nghệ tuyệt không dưới Kỷ Thiến, lại vừa tới Trường An, khẳng định hoàng thượng chưa thấy. Cô này cũng giống như Kỷ Thiến bán nghệ không bán thân, việc có thành được không thì phải xem thủ đoạn của hoàng thượng! Hắc!

Lý Uyên vui vẻ cười dài, tỏ ra rất khoái trá về cái thú “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, cười nói:

- Trẫm hơi sốt ruột không muốn đợi nữa!

Nghe tiếng chân ba người đi xa, hai gã nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.

Khấu Trọng hồi phục nguyên trạng chỗ cửa ra, lấy ra một viên dạ minh châu, cười nói:

- Lý Uyên đêm nay đừng mong được mộng đẹp, khẳng định sẽ bị âm thanh pháo hoa phá hoại toàn bộ, khó có thể tận hứng.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

- Thanh nhi hiểu thấu mọi nam nhân đều quí những nữ nhân khó chinh phục, do đó sẽ tìm hết sức giở mọi thủ đoạn dụ dỗ muốn bắt lại thả, làm cho Lý Uyên thần hồn điên đảo, không thể tự kềm chế, sẽ không rơi vào tay lão nhanh như vậy đâu.

Khấu Trọng vươn tay vỗ vai hắn, đi về phía Đông, nói:

- Cũng là Lăng thiếu gia có kinh nghiệm về nữ nhân phong phú hơn ta, chẳng trách bao nhiêu mỹ nhân coi trọng ngươi như vậy, rơi vào tay là không bỏ không rời. Hắc! Đêm nay ta đột nhiên tin tưởng mười phần, ngươi có dự cảm như thế không?

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

- Ta đang nghĩ không biết ở cửa ra bên kia có người trấn thủ không? Làm gì còn rảnh mà dự cảm tương lai.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Lăng thiếu gia có thể yên tâm. Nếu Lý Uyên thực sự đi tìm khoái lạc bên ngoài, để bảo trì bí mật, cũng chẳng có mấy người biết được bí đạo này đâu. Vi công công có lẽ là người biết hết những bí mật này. Theo ta thấy, cửa vào Thái Cực Cung và Ngự Viên Đại Ngư Trì không có ai trấn thủ, vì Lý Uyên muốn giấu diếm hành tung mà Vi công công phải giả vờ ở lại trong ngự thư phòng, đợi thánh giá Lý Uyên trở về. Do đó cái này gọi là trời cũng giúp ta, đồng ý không?

Từ Tử Lăng gật đầu nói:

- Ta không nghĩ ra lời gì để phản bác được ngươi, chỉ là đêm nay không được sai lầm, chúng ta không được thất bại.

Trong ánh sáng soi đường yếu ớt của viên dạ minh châu, bí đạo đi sâu vào bên trong, không khí vẫn còn sót lại mùi dầu đèn lồng thoang thoảng, cho thấy người đứng đầu Lý Đường vừa mới đi ngang qua.

Khấu Trọng thở dài nói:

- Đời người đúng là khó có thể đoán trước, trước đây chúng ta lên đây là để trộm danh họa khoáng thế, bây giờ lại là đốt pháo hoa, ai có thể tưởng tượng được chứ?

Tấm thân hổ của Từ Tử Lăng hơi run lên, rồi khựng lại.

Khấu Trọng đang muốn hỏi, Từ Tử Lăng kêu khẽ:

- Mau đi theo ta!

Khấu Trọng chấn động, thu hồi dạ minh châu, chạy như bay theo gã.

Khi đến gần chỗ bức tường phía Nam nơi có thể vào được thông đạo, bỗng thấy có ánh đuốc bập bùng, tiếng người truyền đến không dứt.

Hai người lập tức vận hết sức, Từ Tử Lăng lao lên phía trên, Khấu Trọng làm theo y như vậy, lần lượt áp dính vào đỉnh tường, bám chặt vào đó.

Lúc này tiếng chân đã đến gần, ngọn đèn từ bức tường di động chỗ cửa ra chiếu vào bức tường đối diện hình thành một vùng sáng mờ, chiếu sáng những người vừa đến càng lúc càng rõ.

Hai người thu lại tất cả những trạng thái có thể hiển thị sự sống, kể cả tiếng tim đập và những mạch nhảy, trong lòng kêu khổ không dứt. Chỉ cần đối phương giơ đèn lồng lên hướng về phía họ, khẳng định không chỗ nào có thể trốn được. Điều có thể làm duy nhất lúc đó là lập tức ra tay chế phục những người này.

Thời gian chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng lại chậm như cả năm trời.

Bốn gã đại hán mặc quân phục cấm vệ, theo bức tường động chuyển vào vị trí thông đạo của họ. Chỉ một người liếc mắt về phía họ, may mà không nâng đèn lên, đương nhiên không cảm được chút khác thường nào, cứ tiếp tục tuần tra, đi về phía cửa vào Quốc Trượng phủ.

Đợi cấm vệ đi xa, hai gã trở xuống, trong bóng đêm đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác, tiến thoái lưỡng nan. Khấu Trọng thấp giọng nói:

- Khoảng cách xa như vậy, sao ngươi có thể có cảm ứng được?

Gã xòe bàn tay ra, ánh sáng minh châu lại xuất hiện trong lòng bàn tay.

Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn hạt minh châu trên tay Khấu Trọng, nói lấp lửng:

- Cảm ứng được thì cảm ứng được, bảo ta làm sao giải thích đây? Chà! Nhưng đạo hạnh của ta vẫn chưa đi đến đâu, cho đến lúc này mới có thể biết cửa ra Thái Cực Cung bên kia còn có thủ vệ, nếu không chúng ta cứ theo đường cũ mà thoái lui, lỡ bốn vị đại ca đó trở về, đó chính là thời khắc bi thảm của chúng ta. Bởi vì ngọn đèn lúc đó sẽ không chiếu khuất như vừa rồi, mà chiếu thẳng tới góc chúng ta ẩn thân.

Khấu Trọng trầm giọng nói:

- Sao không liều con bà nó vào một phen, đi thử lối đi thông tới cửa ra giả của Hoàng Thành.

Từ Tử Lăng nói:

- Ngươi có nắm chắc không chạm vào cạm bẫy ở cửa ra không?

Khấu Trọng mỉm cười nói:

- Có Lăng thiếu gia giúp ta, có chuyện gì không làm được?

Hai gã không chần chờ nữa, đi rón rén đến “cửa ra giả”. Khấu Trọng thò tay ấn vào cơ quan của chốt mở, tay Từ Tử Lăng áp vào lưng gã, bắt đầu tích lũy chân khí.

Khấu Trọng thấp giọng nói:

- Đường này phân biệt thông vào Hoàng Thành và ra ngoài cung, khẳng định Dương Kiên thiết kế nhằm đối phó với việc thủ hạ gây binh biến. Cho dù Hoàng Thành bị chiếm, vẫn có một lực lượng kỳ binh dưới đất, có năng lực ứng biến để phản kích. Vì vậy cửa ra khỏi Hoàng Thành phải ở một nơi mà không ai nghĩ được, chân tướng thế nào chúng ta có thể lập tức biết ngay.

Chân khí đổ vào người, Khấu Trọng cảm thấy trước mắt sáng ngời lên, tinh thần kéo dài ra hai đầu địa đạo, phân biệt cảm ứng được người đang thủ tại lối ra ở Thái Cực Cung và cả bốn tên cấm vệ mà họ vừa gặp qua lúc trước đang càng đi càng xa, đó là một loại tình huống huyền diệu không có cách nào hình dung được.

Gã cảm động đến nỗi thiếu chút nữa rơi nước mắt, bởi vì rốt cục đã hiểu được cảnh giới tinh thần của người huynh đệ tốt nhất của mình là Từ Tử Lăng. Đó là một cảm giác làm động lòng người mà gã chưa bao giờ tưởng tượng được, trong lòng tràn ngập rung động.

Cùng lúc này, gã đã nắm được chỗ bí ẩn của chốt mở một cách chính xác.

“Rắc rắc!”

Những cạm bẫy trong chốt mở bị Khấu Trọng dùng nội lực liên tiếp giải khai. Thần sắc bình tĩnh, Khấu Trọng mở cửa hầm ra, rồi giơ tay mạnh dạn đẩy lên. Cái nắp cửa hình vuông được nhấc lên, bên ngoài tối đen như mực, gã mỉm cười nói:

- Xin mời Lăng thiếu gia! Ta cảm ứng được bên ngoài không có sinh mạng nào cả.

Nắp cửa được giở lên, hai người sử dụng lại thủ pháp cách sơn đả ngưu khóa nắp, gắn lại cơ quan, bề ngoài nhìn không ra có gì khác thường.

Dưới ánh sáng mờ ảo của viên dạ minh châu, bốn phía bày đầy các giá đựng binh khí dày đặc, quét mắt nhìn binh khí các thức các dạng, khiến cho hai gã sinh ra ảo giác như mình rơi vào một kho binh khí không có đường ra.

Khấu Trọng cười ha hả nói:

- Đây khẳng định là kho binh khí của sở chỉ huy Long Vũ Quân ở góc tây nam Hoàng Thành. Tên Dương Quảng đó quả là rất chu đáo, cũng không lo không có binh khí để sử dụng, hắn mà khống chế được sở chỉ huy có lực phòng ngự rất mạnh này, sẽ kiểm soát được góc Tây Nam Hoàng Thành, có hiệu quả tiến có thể công lui có thể thủ tốt nhất.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:

- Ngươi không ngờ đã bỏ nhiều công phu, ít nhất cũng hiểu được đây là chỗ nào.

Khấu Trọng đắc ý nói:

- Tiểu đệ đã làm thống soái vô số chiến trận, cũng theo Lý tiểu tử học hiểu được sự quan trọng của địa lý và hình thế. Hoàng Thành do Tả Hữu Long Vũ Quân và Tả Hữu Thần Vũ Quân phụ trách, bốn cấm vệ quân phân biệt trú trong bốn sở chỉ huy ở bốn góc Hoàng Thành.

Tiếp theo gã sực nhớ ra cái gì, chợt chán nản nói:

- Chà! Huynh đệ, thế nhưng đây lại là nơi được đề phòng nghiêm ngặt nhất bên trong Hoàng Thành, chỉ cần rời khỏi kho binh khí là nửa bước cũng rất khó đi, cho dù thành công, từ góc Tây Nam mà tới góc Đông Bắc là lộ trình dài nhất trong Hoàng Thành, còn phải qua bên ngoài Đông Cung nơi được phòng vệ nghiêm ngặt, lần này không dễ dàng như lần trước đâu.

Ánh mắt Từ Tử Lăng dừng lại trên nắp đường hầm giờ đã biến thành như một khối đá xanh lát nhà bình thường, trầm ngâm nói:

- Đại sư mở khóa, xin chỉ điểm cho, cái nắp này có cơ quan gì thế, nếu như chạm vào thì có hậu quả gì?

Khấu Trọng tới nhìn qua một chút, đoán:

- Nói không chừng có khối cự thạch vạn cân từ trên trời rơi xuống, chẳng những bít chặt cửa vào, còn đập nát bét hai cái đầu nhỏ xíu của chúng ta.

Từ Tử Lăng bực mình nói:

- Nếu là như vậy, sớm đã bị đám cấm vệ vào kho binh khí phát giác ra rồi, làm gì còn là bí đạo nữa.

Khấu Trọng biết không thể qua loa được, buộc phải động não nói:

- Trong sách cơ quan của Lỗ sư phụ có trên mười loại thủ pháp cảnh báo, loại này có lẽ là loại cơ quan “Tà đạo chàng chung” (cái chuông chạm chéo). Nếu chạm vào cơ quan, sẽ phóng ra một quả thiết cầu, bắn chéo qua, va vào một cái chuông đồng nào đó, phát ra âm thanh cảnh báo. Còn tình huống cụ thể như thế nào thì chỉ có Lý Uyên hiểu rõ.

Từ Tử Lăng nói:

- Nếu là như thế, kho binh khí ắt là khóa từ bên ngoài rồi. Hy vọng ngươi bây giờ đừng thất thủ, nếu không chúng ta phải ở đây cầm cự đến khi Lý Uyên chơi chán về cung, sau đó thì phải đi mà chẳng làm được gì nữa.

Khấu Trọng đắc ý nói:

- Yên tâm đi! Chúng ta song long hợp bích, vô địch thiên hạ, làm gì mà bó tay trước một cái khóa, đến đây đi!

Gã giơ dạ minh châu lên, đi đầu dò đường, rẽ phải rẽ trái trong kho binh khí trông như cái mê trận, cuối cùng đi tới một cái cửa sắt lớn, quả như Từ Tử Lăng sở liệu, nó được khóa ở bên ngoài.

Khấu Trọng đem toàn bộ hy vọng ký thác vào cảm ứng của Từ Tử Lăng, hỏi:

- Bên ngoài có người trấn thủ chứ? Cái cửa sắt này con bà nó lớn quá, bịt chặt lỗ tai của ta mất rồi.

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

- Ta cũng không nghe được cái gì!

Khấu Trọng thất thanh nói:

- Cảm ứng của ngươi làm sao mà trong lúc khẩn yếu quan đầu như thế này lại mất linh thế? Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Từ Tử Lăng nói tỉnh bơ:

- Ta không phải thần tiên, cảm ứng đương nhiên cũng có cực hạn.

Khấu Trọng vung tay sờ vào cửa sắt, quả quyết nói:

- Vậy đánh liều con bà nó một phen, xem thử Lý tiểu tử có phải là chân mạng thiên tử không.

Hai tay Từ Tử Lăng chộp vào vai gã, đẩy chân khí vào.

Khấu Trọng thở dài nói:

- Còn cái này nữa! Ta chưa có cơ hội nói cho ngươi biết, chẳng biết là do ngươi tiến bộ nhanh hay ta có đủ hỏa hầu, bây giờ khi chân khí chúng ta dung hợp, chẳng những sức mạnh của tiểu đệ tăng lên, mà tinh thần lực cũng được tiếp nhận hoàn toàn từ lão ca ngươi. Con mẹ nó! Bên ngoài yên tĩnh như quỷ vực, chẳng biết mình rốt cuộc đang ở đâu?

Tiếp theo gã biến sắc nói:

- Mẹ ơi! Bây giờ thì sướng nhé! Khóa cửa này gọi là “Lưỡng thần tỏa ngũ tướng” có ba miếng sắt nằm ngang, hai đầu còn được hai cột sắt cố định, đến thần tiên cũng phải bó tay hết cách, huống chi chúng ta không phải thần tiên?

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

- Đây không phải là việc hợp tình hợp lý, nếu khi thiết kế chỗ này, Dương Kiên nhắm vào việc phòng ngừa binh biến trong Hoàng Thành, không có lý do gì một số đông nhân mã chui tới đây, nhưng không cách nào đi ra ngoài, mau động não đi.

Khấu Trọng được hắn nhắc nhở, cười ngượng nghịu nói:

- Vẫn là ngươi thông minh, để tiểu đại sư được chân truyền của Lỗ Diệu Tử phá giải cơ quan của Dương Kiên vậy. Chà! Vận khí đêm nay tựa hồ hơi kém, hy vọng trước khổ sau sướng!

Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn vào hơn mười hàng binh khí dựa vào tấm cửa sắt này, nhất thời hiểu được muốn tìm được vách tường trước hết phải dẹp chúng đi, buột miệng thở dài nói:

- Cũng có thể không phải là một bức tường di động, mà là một địa đạo nào khác, chỉ sợ tìm được thì trời sáng mất rồi!

Khấu Trọng linh cơ chợt lóe lên nói:

- Ta có một bí pháp độc môn không mất thời gian, chân khí!

Từ Tử Lăng lần nữa chụp lấy vai gã, đẩy chân khí vào, hoài nghi nói:

- Chân khí hợp bích của chúng ta lợi hại như vậy sao?

Khấu Trọng nhắm lại mắt, nói như mơ:

- Lần sau lợi hại hơn lần trước, cửa động có kết cấu khác nhau, đương nhiên không thể qua được pháp nhãn của chúng ta. Mẹ đã nói là bản thân con người là một bảo khố, chúng ta chính là lợi dụng bảo khố để làm những việc mà người khác không thể làm được, chỉ di dời một giá binh khí này thì có gì chứ!

Khấu Trọng hai tay ấn vào giá đựng binh khí, đẩy ra để lộ một vách tường, gã vận kình liên tục nhưng nó vẫn bất động.

Từ Tử Lăng nhíu mày nói:

- Đây tựa hồ không phải là một mặt tường động?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Khẳng định là tường động, nhưng bên ngoài chẳng biết có thứ quỷ quái gì đó, ta không dám dùng sức, sợ xô đẩy mạnh quá làm đồ vật đó đổ, gây ra những tiếng động quá lớn thì hỏng bét.

Từ Tử Lăng cũng ấn tay vào tường, nói:

- Ta phụ trách vận công hút thứ đồ ở bên kia, ngươi phụ trách đẩy, động thủ thôi!

Khấu Trọng vận toàn thân công lực, phát động đẩy tường.

Vách tường theo cánh tay di động từng chút một ra phía ngoài, sau tường truyền đến tiếng vật thể ma sát với mặt đất, tiếng kin kít kinh tâm động phách. Nhưng họ không có chựa chọn nào khác, đành phải mạo hiểm đánh cuộc.

Bức tường động lộ ra kẽ hở đủ cho người đi qua, Khấu Trọng nghiêng người thò đầu qua nhìn quanh, kêu lên:

- Con mẹ nó! Ngươi nghĩ coi bên ngoài là chỗ quỷ quái gì. Nguyên lai là phòng giáp trụ, toàn những tủ đựng, cái ngăn trở bức tường động chính là một cái tủ khổng lồ để đầy giáp trụ quân phục, chẳng trách nặng như vậy. Ta đi dò đường!

Từ Tử Lăng trước hết dời những tủ binh khí vào chỗ cũ, sau đó rón rén đi tới, đẩy mạnh bức tường động, sau đó đẩy những tủ quần áo. Khấu Trọng trở lại bên người gã, hưng phấn nói:

- Lần này phát đạt rồi! Lối đi thông ra bên ngoài chỉ là một cửa gỗ bình thường, không có khóa.

Chưa dứt lời, bỗng có một tiếng kẹt, cửa bỗng mở ra, ánh sáng chiếu vào, cũng may hai người ẩn thân trong một góc khác trong phòng, được gần ba mươi tủ quần áo che chắn, nếu không lập tức chẳng có chỗ nào có thể che dấu được. Nhưng nếu người đó tới gần chỗ họ để lấy đồ vật, vẫn có thể bại lộ hành tung.

Chỉ nghe người đó nói:

- Con bà nó! Ai cũng được đoán số uống rượu, ăn nhậu thoải mái, chúng ta lại phải đi ra phòng thủ cửa thành ăn gió nằm sương.

Tên còn lại cười mắng:

- Nhìn ngươi uống gần như muốn say khướt, đừng có quên cả khẩu lệnh đêm nay đó.

Hai người vừa đi vào vừa cười nói, đi về hướng bọn họ.

Khấu Trọng thu hồi dạ minh châu, vỗ nhẹ vào Từ Tử Lăng, đồng thời phóng người lên một cách vô thanh vô tức, hạ xuống đỉnh tủ quần áo.

Người đi đâu ánh sáng tới đó, sau đó đã tiếng bọn chúng mở tủ quần áo, tên cấm vệ phàn nàn không được uống rượu cười nói:

- Quên mất thì có gì lạ chứ? Hình như là “Thiên hữu Trường An”, đúng không?

Một hồi lâu hai cấm vệ mặc xong giáp trụ rồi bỏ đi, bên trong phòng tối đen trở lại.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhảy xuống đất, cười nói:

- Nhớ kỹ chưa? Chớ có quên đó.

Từ Tử Lăng nói:

- Cấm vệ sở làm sao lại có rượu uống, lại còn ăn nhậu nữa, bây giờ là mấy giờ rồi?

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Cái này gọi là khao thưởng ba quân, thay phiên nhau ăn uống. Huynh đệ, lần này chúng ta thừa dịp ra tay được không? Vô số quân lính viễn chinh được khao thưởng ở Hoàng Thành, chính là thời gian chúng ta trà trộn tốt nhất. Con bà nó, từ Dương Châu tới Trường An, vẫn toàn là giả trang, đây là số mạng sao chứ?

Hai người mau chóng thay trang phục giáp trụ của cấm vệ, mặc quân phục, cứ thế mà giả cam thành quít. Đi tới lối ra đại môn bên ngoài, Khấu Trọng đẩy cửa thò đầu nhìn quanh, rồi lùi về nói:

- Rốt cục trở lại nhân gian rồi! Bên ngoài là một hành lang, xem ra thông cả hai đầu, đi phải hay trái đây?

Từ Tử Lăng đặt tay lên bả vai hắn, vậy đẩy cửa đi ra ngoài, cười nói:

- Đang lúc khẩn yếu du côn còn biết cách làm bộ làm tịch, huống chi chúng ta là cấm vệ quân hàng thật giá đúng, chỉ có điều là làm thuê cho Phúc Vinh gia, sợ con mẹ gì?

Khấu Trọng giật mình kinh ngạc nói:

- Phía trước tựa hồ là đại sảnh Cấm vệ sở.

Vừa nói vừa gỡ cái túi vải xuống để không chọc vào mắt người khác.

Tiếng hò hét đoán số rồi ra tửu lệnh náo loạn như thủy triều dọc theo hành lang truyền tới.

Một lát sau hai người đã đi tới đại sảnh đèn lửa sáng trưng ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy trăm đường quân ăn uống vui chơi thoải mái, đoán số đấu tửu, tới mấy chục bàn, so với Lục Phúc và Minh Đường Oa còn hỗn loạn náo nhiệt hơn, không ai có hứng thú liếc mắt xem họ là ai.

Khấu Trọng cười ha ha nói:

- Đêm nay thật là vui!

Rồi vung tay khoác vai Từ Tử Lăng, nghênh ngang ra khỏi Cấm vệ sở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio