Trong khoảnh khắc nói câu “Ta không muốn bỏ mạng ở Trường An”, lòng Khấu Trọng bỗng dâng lên vạn trượng hào hùng, một ý chí kiên cường không gì có thể lay chuyển nổi bốc lên. Mọi ý nghĩ tiêu cực, suy sụp sau khi vào thành Trường An chợt tiêu tan hết.
Mỗi câu mỗi chữ này đều là thật lòng, vì nếu gã không kiên cường đứng lên, lấy tinh thần sau khi được đao rồi quên đao không biết sợ gì mà không ngừng phấn đấu trong khốn cảnh, thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Câu nói chí lý của Bạt Phong Hàn: “Kẻ nào đủ tàn bạo kẻ ấy sẽ sống sót”, vào lúc này càng trở nên chính xác hơn bao giờ hết.
Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hy Bạch ở phía sau lặng lẽ không nói. Cả bọn đều có chung suy nghĩ, hiểu rằng Khấu Trọng đang thi triển khả năng thu hút khiếp người với viên đại tướng của thành Trường An này.
Lưu Hoằng Cơ ngây người nhìn Khấu Trọng ngồi trên lưng ngựa, trở tay không kịp, không biết phải ứng đối thế nào.
Khấu Trọng nhe răng cười, trở lại trạng thái ung dung nói:
- Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, giả dụ chúng ta không ứng phó kịp thời thì Trung thổ chắc chắn sẽ bị đại họa ập xuống đầu. Đây chính là thời điểm nguy cấp của sự tồn vong. Đối với Khấu Trọng ta mà nói, có lên ngôi hoàng đế hay không không quan trọng, quan trọng nhất là lão bách tính, những người khốn khổ nhất phải được sống những ngày tháng thanh bình. Ở Quan Trung, người đáng để ta coi trọng chỉ có Lý Thế Dân, vì vậy ta quyết không để kẻ nào mặc sức làm bừa. Phiền đại tướng quân bẩm báo lên Đường chủ, sau khi đến cung Hồng Nghĩa xong bọn ta sẽ không đi đâu cả, cho đến khi hoàng thượng của các người xoá bỏ hết mọi sự trừng phạt đối với Tần Vương.
Lưu Hoằng Cơ biến sắc kêu:
- Thiếu Soái!
Khấu Trọng đôi mắt thần quang sáng rực, ngữ khí bình thản nhưng đanh thép:
- Ý ta đã quyết. Không có Lý Thế Dân sẽ không còn cái liên minh gì đó nữa. Không ai biết được sự đáng sợ của liên quân Tái ngoại hơn ta. Đối mặt với đội quân tinh nhuệ đó, mà vẫn phải ngày đêm đề phòng có kẻ vô sỉ đâm sau lưng, để mặc người khác làm gì thì làm. Loại chuyện ngu xuẩn như vậy khẳng định không có phần của Khấu Trọng ta. Tại sao ta không quay lại Lương Đô? Toạ sơn quan hổ đấu, lại được lợi thu dọn tàn cuộc, thế nào cũng hơn Tần Vương bị lũ chuột khốn kiếp hại chết.
Lưu Hoằng Cơ nãy giờ cúi đầu, giong ngựa đi bên cạnh không lên tiếng, lúc này đột nhiên nói:
- Những lời này của Thiếu Soái khiến người khác phải tỉnh ngộ, có điều xin thứ cho Hoằng Cơ ta không thể bẩm báo đúng sự thật lên hoàng thượng. Ta chỉ có thể nói Thiếu Soái ở lại cung Hồng Nghĩa để khuyên giải Tần Vương. Ôi! Tại sao sự việc lại ra nông nỗi này kia chứ?
Khấu Trọng cười lớn nói:
- Thì ra đại tướng quân là người tính tình trung hậu, ta thấy mình không đơn độc nữa rồi!
Nói đoạn thúc ngựa phi nhanh.
Lưu Hoằng Cơ hô vang một tiếng như muốn trút bỏ mọi ân oán lo phiền trong lòng, cũng lập tức tăng tốc toàn lực, vó ngựa đạp tung bụi cát bốc thẳng lên trời, dưới ánh trăng đêm, như gió cuốn đi về phía cung Hồng Nghĩa.
oo
Cung Hồng Nghĩa là một cung thành được xây trên một gò đất, quy mô có thể sánh ngang với cung Hưng Khánh, tường ngoài lại kiên cố hơn, cứ cách năm trượng lại có một đài quan sát, cửa chính hướng về thành Trường An, một con đường xiên xiên chạy thẳng đến khu cung điện trên đỉnh đồi, khí thế hết sức hào hùng.
Từ Tử Lăng thầm nghĩ, nơi này ngoài việc biệt lập và cách xa trung tâm quyền lực của thành Trường An ra, luận về hình thế thật không tồi, vì nó ngập tràn không khí mới mẻ thanh khiết của miền thôn quê, hơn nữa vẫn có khả năng phòng ngự tốt. Chỉ dựa vào binh lực của Kiến Thành và Nguyên Cát, muốn đối phó với Lý Thế Dân trấn giữ ở thành này thì đúng là có sức mà không vào nổi. Từ đó có thể thấy rằng Lý Uyên vẫn chưa có ý muốn dồn Lý Thế Dân vào chỗ chết.
Lúc này đêm đã khuya nhưng ngoài cửa tường thành Hồng Nghĩa Cung đèn đuốc vẫn sáng và vẫn có bóng người đi lại. Bỗng một tiếng trống vang vọng, cổng thành mở rộng, khoảng mười người phóng ngựa đi ra, đi đầu là Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim đến nghênh đón đám người Khấu Trọng.
Từ xa đã nghe tiếng Trình Giảo Kim thét lớn:
- Thì ra là Thiếu Soái đại giá quang lâm, lão phu lại cứ tưởng cái con mẹ bọn Trường lâm quân gì đó, định tẩm dầu vào đầu tên để tiếp đãi cơ. Mẹ nó chứ! Kẻ nào dám đến quấy rối Tần Vương của ta, Trần Giảo Kim này sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn, đến ông trời lão phu đây cũng không nể mặt.
Tần Thúc Bảo và một đám huyền giáp tinh binh, kẻ nào cũng khí thế hừng hực. Có thể tưởng tượng nếu kẻ đến mà là Trường lâm quân, hay thậm chí là cấm vệ quân của Lý Uyên, thì tinh binh mãnh tướng của Lý Thế Dân chắc chắn sẽ sẵn sàng liều chết bảo vệ chủ, đánh đến khi chỉ còn một binh một tốt cũng không chịu lùi bước.
Khấu Trọng nghĩ bụng, nếu như những lời này được truyền đến tai Lý Uyên không sót chữ nào, thì lão bằng hữu Trình Giảo Kim hẳn sẽ bị xử tội chết. Đưa mắt nhìn Lưu Hoằng Cơ, chỉ thấy hắn lộ ra thần sắc chua xót bất đắc dĩ, rõ ràng cũng cảm thông cho cảnh ngộ của Lý Thế Dân.
Cần biết rằng hình tượng Lý Thế Dân chính trực nhân ái từ lâu đã in sâu trong lòng quân dân Đại Đường, Lý Thế Dân lại nhiều lần lập đại công, thế mà ngày đầu tiên vừa về đến thành Trường An thì đã lập tức xảy ra sự kiện hoả khí bạo phát ở cung Dịch Đình. Thời gian quá trùng hợp, hành động sặc mùi trả đũa, nên thật khiến người ta nghi ngờ. Chỉ có Lý Uyên là không nghĩ vậy, ngược lại còn bên trọng bên khinh, làm dấy lên sự công phẫn trong lòng các thân binh ái tướng của Lý Thế Dân.
Chính lúc này, Khấu Trọng lại mạnh mẽ cảm thấy việc Lý Thế Dân bị đẩy đến đây chưa hẳn đã là một điều bất lợi như tưởng tượng.
Người ngựa của đôi bên giáp mặt trên con đường quan đạo ngoài cổng thành.
Nhìn thấy Lưu Hoằng Cơ, Tần Thúc Bảo lạnh lùng chào:
- Chúng ta sẽ phụ trách đón tiếp Thiếu Soái, mời Lưu thống quân về thành cho!
Lưu Hoằng Cơ lắc đầu cười khổ, quay sang Khấu Trọng thi lễ:
- Nếu có dịp, Hoằng Cơ xin lại được Thiếu Soái chỉ giáo!
Rồi cáo lỗi, dẫn hết thuộc hạ theo đường cũ quay về.
Khấu Trọng hỏi:
- Tần Vương hiện đang ở đâu?
Tần Thúc Bảo thở dài:
- Ta chưa từng thấy Tần Vương đau buồn thất vọng như vậy bao giờ, ngài vẫn giam mình trong phòng sách, không chịu gặp ai, nhưng các vị có thể sẽ là ngoại lệ.
Trình Giảo Kim giận dữ hùng hổ nói:
- Theo ý ta, biện pháp tốt nhất là chúng ta rời khỏi Quan Trung. Dù sao Lạc Dương vẫn đang nằm trong tay chúng ta, lại có các vị giúp sức, để xem nắm đấm của ai cứng hơn ai.
Khấu Trọng cười đáp:
- Dùng cảm tính giải quyết sự việc vốn không phải một cách hay, và càng không phải là cách tốt nhất, Trình lão huynh vẫn là tính khí như vậy!
Rồi quay sang ba người Từ Tử Lăng nói:
- Ta muốn một mình đi gặp Tần Vương, nói vài câu giao tình.
oo
Lý Tịnh đứng ngoài cửa báo:
- Thiếu Soái cầu kiến!
Mãi hồi lâu sau cánh cửa kín mít mới được mở, lộ ra khuôn mặt hốc hác trắng bệch của Lý Thế Dân, ánh mắt hướng về phía Lý Tịnh đứng cạnh bên Khấu Trọng ra hiệu cho hắn đi ra, sau đó lại lặng lẽ quay vào thư phòng.
Khấu Trọng hiểu tâm trạng của Lý Thế Dân, liền theo sát bước vào trong rồi thuận tay đóng cửa lại.
Thanh âm của Lý Thế Dân truyền vào tai Khấu Trọng:
- Tử Lăng đâu?
Khấu Trọng xoay người đứng dựa ở cửa, hướng mắt về phía Lý Thế Dân đang quay lưng đứng như một khúc gỗ trong phòng nói:
- Hắn ở bên ngoài, vì ta muốn một mình nói chuyện với Tần Vương.
Lý Thế Dân xoay người lại, mệt mỏi:
- Ngồi xuống rồi nói!
Khấu Trọng ngồi xuống một bên.
Lý Thế Dân vẫn đứng giữa phòng sách, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Có lẽ vì cả đời ta đã quá thuận lợi chăng, nên không chịu nổi khó khăn và đả kích, bây giờ ta đã có cảm giác thế nào là mất đi tất cả!
Khấu Trọng nhún vai thoải mái nói:
- Ngươi không phải mất đi tất cả, chỉ mất đi ảo vọng và niềm hy vọng cuối cùng đối với lệnh tôn mà thôi. Từ góc độ này mà nói, đó nên là một chuyện tốt. Bởi vì không cần đến chúng ta cổ vũ, ngươi cũng biết cần phải tiếp tục kiên trì và phấn đấu.
Lý Thế Dân chán nản buông mình xuống ghế cách Khấu Trọng không xa, lặng yên không nói gì.
Khấu Trọng từ tốn:
- Còn nhớ lời ta đã nói không?
Lý Thế Dân nhíu mày:
- Ý ngươi là…
Khấu Trọng cười:
- Ha ha! Dám coi những lời ngọc ngà châu báu của ta là gió thoảng bên tai sao? Ngày đó khi ngươi do dự không quyết đoán về việc phát động binh biến, ta đã chẳng nói sau này khi ngươi về Trường An, tình thế sẽ khiến cho ngươi không còn lựa chọn nào khác sao? Chỉ có điều đến ta cũng không thể tưởng tượng nổi sự việc lại xảy ra ngay trong ngày đầu tiên. Vương huynh vương đệ của ngươi rõ ràng muốn đuổi tận giết tuyệt ngươi nên mới tính kế chu toàn như vậy. Lệnh tôn cũng muốn đuổi nhanh ngươi đi, chỉ hiềm nỗi chưa có cớ gì, bây giờ thì cơ hội đã đến rồi. Bởi thế hiện tại ngươi mới ủ dột rầu rĩ ở đây than thân trách phận!
Lý Thế Dân lắc đầu:
- Ta không than thân trách phận, chỉ là ta khó có thể chấp nhận được chuyện này!
Khấu Trọng nói:
- Nếu đổi lại là ta hay Tử Lăng thì chắc chắn sẽ không tồn tại vấn đề chấp nhận hay không chấp nhận. Hiện thực vốn tàn khốc như vậy, kẻ nào tàn bạo kẻ ấy sẽ được sống tiếp.
Lý Thế Dân cười buồn hỏi:
- Ngươi mắng đủ chưa?
Khấu Trọng thở dài:
- Cũng tương đối rồi!
Lý Thế Dân đưa mắt nhìn gã, trầm giọng hỏi:
- Vào lúc này mà các ngươi không chút tị hiềm đến gặp ta, không sợ bị người khác hoài nghi sao?
Khấu Trọng đáp:
- Cái này gọi là tùy cơ ứng biến, còn gọi là thay đổi sách lược. Không giấu gì lão ca ngươi, ngươi bị đẩy đến đây, chúng ta cũng chẳng sung sướng gì. May mà nay đã nghĩ thông được mọi chuyện, thà nói rõ với lệnh tôn chúng ta bằng lòng liên minh với ông ta chẳng qua là vì nể mặt huynh và Phi Huyên. Nếu lệnh tôn dám giáng tội huynh, chúng ta sẽ lập tức dẫn người rời đi. Mẹ nó chứ! Lệnh tôn coi Khấu Trọng ta là gì? Chọc giận ta, lão chạy cũng không kịp.
Lý Thế Dân suy nghĩ hồi lâu, rồi trầm giọng nói:
- Trong lòng ta hiện rất rối loạn, ngươi có kế sách nào mới không?
Khấu Trọng nở một nụ cười tràn đầy tự tin đáp:
- Độc chiêu này của Kiến Thành, Nguyên Cát tưởng khéo mà lại vụng. Người sáng mắt nào cũng có thể nhìn ra ngươi bị bọn họ hãm hại. Và cách xử lý bất công của lệnh tôn càng khiến người ta công phẫn, chỉ có điều họ giận nhưng vẫn không dám nói ra. Như Lưu Hoằng Cơ, người vừa đưa ta đến đây, chính là một trong số đó. Từ đó cho thấy số người nghi ngờ chuyện này là rất nhiều. Vì vậy, ta sẵn sàng chơi mẹ nó một ván, bằng hành động khiến cho cả thành Trường An thấy rõ việc liên minh của chúng ta với lệnh tôn chẳng qua là nể mặt ngươi. Đây gọi là đẩy vào chỗ chết để tìm đường sống.
Sức sống dần phục hồi trong đôi mắt của Lý Thế Dân:
- Nhưng nếu phụ hoàng không có cách nào khác để xuống thang, quyết lòng liều mạng thì chúng ta chắc chắn chẳng còn cơ may.
Khấu Trọng mỉm cười:
- Không còn Khấu Trọng thì vẫn có Tống Khuyết. Chính là Đại Đường chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy. Các thuộc hạ tướng lĩnh ngoài biên ải trung thành với ngươi chắc chắn sẽ đầu hàng Lương Đô. Ba Thục lại càng không cần phải nói. Trong tình hình đó, một Đại Đường không có Lý Thế Dân liệu có thể đồng thời chống lại liên quân tái ngoại hùng hậu ngoài biên ải và Thiếu Soái hùng binh hừng hực khí thế báo thù hay không?
Đôi mắt Lý Thế Dân ngời sáng, sức sống đã hoàn toàn quay trở lại, dán chặt vào Khấu Trọng hồi lâu rồi nói:
- Vậy Phụ hoàng chẳng phải sẽ càng sợ ta mưu đoạt vương vị thái tử?
Khấu Trọng gật đầu:
- Nói hay lắm! Thực tế sau chuyện này, ngươi và lệnh tôn đã không còn cơ hội cứu vãn, chỉ nhìn xem ai bị đổ trước, tình thế càng trở nên vi diệu. Chúng ta khẳng định đang ở thế hạ phong. Lát nữa ta sẽ hồi báo với ngươi chi tiết tình hình mới nhất, cả tin tốt và tin xấu. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể coi thành Trường An là chiến trường được không?
Lý Thế Dân ngạc nhiên:
- Ta không hiểu ý ngươi?
Khấu Trọng thở dài:
- Nếu ngươi chịu coi thành Trường An là chiến trường, vậy sẽ đem quy tắc thắng làm vua thua làm giặc ở trên chiến trường ra mà dùng. Hiểu chưa?
Lý Thế Dân ngẩn người nhìn Khấu Trọng hồi lâu, mãi sau trên khoé miệng mới hé một tia cười, rồi nụ cười lớn dần lên, gật đầu đắc ý nói:
- Đúng, mắng đúng lắm! Ta vì phụ hoàng đối xử bất nhân với mình nên đau đớn thất vọng, mất hết ý chí chiến đấu, chính vì thế chưa từng nghĩ đến việc coi Trường An là chiến trường. Trên chiến trường, làm gì có chuyện bị nhục vì kẻ địch mà suy sụp tinh thần không phấn chấn được. Chiến tranh là không từ thủ đoạn nào, quan trọng nhất là thắng lợi cuối cùng, Thế Dân ta đã lĩnh giáo!
Khi Khấu Trọng rời đi, đã biết rõ rằng cuối cùng Lý Thế Dân không còn chút hy vọng nào với Lý Uyên.
oo
Khấu Trọng đến bên Tử Lăng, sóng vai cùng gã đứng trên sân, tựa mình vào lan can hướng mắt ra xa ngắm nhìn toàn cảnh thành Trường An hùng vĩ.
Từ Tử Lăng liếc gã một cái, từ tốn hỏi:
- Tần Vương có chịu nghe lời khuyên của ngươi không?
Khấu Trọng thấp giọng đáp:
- Ta chửi mắng hắn chán chê. Mẹ nó chứ, đến tận bây giờ hắn mới chịu từ bỏ ảo tưởng đối với Lý Uyên, mới chịu làm một con người thực tế, biết suy nghĩ cho vợ con và thủ hạ. Lão Bạt và tiểu Hầu đâu rồi?
Từ Tử Lăng đáp:
- Bọn họ tranh thủ đi nghỉ rồi, vì sợ ngày mai sẽ có ác chiến.
Khấu Trọng cau mày nói:
- Hình như ngươi cũng chưa hề chợp mắt, sao không đi nghỉ đi?
Từ Tử Lăng đáp:
- Ta đang đợi ngươi, ôi! Để ngươi bị rơi vào thế kém thập tử nhất sinh này, lòng ta thật lo phiền!
Khấu Trọng cười vang, ôm vai gã nói:
- Trên đời này chỉ có hai huynh đệ, ngươi nói những lời này làm gì? Nói thật cho ngươi biết, chúng ta tuyệt đối không thua được, ngược lại ta còn cho rằng tình thế ngày càng có lợi, và ngày càng trở nên hết sức rõ ràng. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Lý Uyên cũng không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ còn cách nhượng bộ. Mẹ nó chứ! Điều ta muốn làm nhất bây giờ là lấy đầu tên tiểu tử họ Hương đó.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta vừa rồi nhìn Trường An, chợt nghĩ đến một chuyện, đó là phải đề phòng đối phương dùng độc. Ngày hôm qua ta bị mai phục ở chợ cửa đông thành Trường An, cương châm bắn tới đều được tẩm một loại độc dược rất bá bạo, thiếu chút nữa ta không chịu nổi. Có thể thấy đối phương có cao thủ dùng độc, và tên này rất có khả năng chính là tiểu tử Liệt Hà kia.
Khấu Trọng gật đầu đáp:
- Tôn giáo Đại Minh ngoài “Ngự tận vạn pháp căn nguyên trí kinh” ra khả năng vẫn còn có “Độc kinh”, thế nên người nào cũng giỏi dùng độc. Tiểu tử họ Liệt đó lòng dạ độc ác như vậy, khi dùng độc chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn kẻ khác.
Từ Tử Lăng nói:
- Ta rất ít khi nghĩ đến việc giết người, nhưng Liệt Hà là ngoại lệ. Ta có thể tha mạng cho bất kỳ ai, nhưng không thể tha cho hắn được.
Khấu Trọng rất hiểu tâm tư của Tử Lăng. Liệt Hà giết chết Tống Kim Cương, khiến Tử Lăng không sao nguôi ngoai được, kết lại một mối thâm thù trong lòng gã. Khấu Trọng nói:
- Đừng cứ nghĩ mãi đến những chuyện không vui đó nữa, hãy động não cho tương lai tươi sáng của chúng ta đi. Chúng ta đang ở đây, nhưng Huyền Thứ và ba mươi tên phi vân vệ vẫn còn ở trong tay Lý Uyên. Điều này tạo ra một cục diện giằng co vô cùng căng thẳng, không ai làm gì được ai. Khi nãy trên đường đến đây, ta vừa đi vừa nghĩ, giả dụ Lý Uyên cứ để mặc chúng ta chờ đợi ở đây, thì chúng ta phải làm thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Lẽ nào ngươi chưa nghĩ ra cách gì ư?
Khấu Trọng toét miệng cười nói:
- Ngu sách thì cũng có một cái, chúng ta cứ ở lại đây mẹ nó một ngày nữa, chờ đến tối lặng lẽ theo đường bảo khố quay vào trong thành. Mấy người Huyền Thứ và Lôi Cửu huynh theo đường mật đạo rời đi. Ta, ngươi, Lão Bạt và Hầu tiểu tử che mặt đột nhập vào hoàng cung theo đường mật đạo, cắt đầu tiểu tử họ Hương kia, ra oai phủ đầu con mẹ nó. Ha ha, thế có thống khoái không?
Từ Tử Lăng nói:
- Như thế khác nào tỏ rõ phải quyết liệt với Lý Uyên. Vợ con và người thân của Thế Dân toàn bộ vẫn ở trong cung Dịch Đình chắc chắn sẽ gặp tai ương.
Khấu Trọng nói:
- Thì thế ta mới nói đây là ngu sách của kẻ thất phu, cao kế hơn thì tạm thời tha cho tên tiểu tử họ Hương kia, chỉ cứu mấy người đó rồi chuồn thôi.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Làm vậy chỉ tổ hỏng chuyện. Vì Lý Thế Dân, chúng ta không những mọi chuyện đều e dè thận trọng, thậm chí còn mất cả cơ hội đánh lui bọn người Đột Quyết. Kẻ đắc ý nhất chính là Hiệt Lợi, vì chúng ta chỉ còn con đường duy nhất là đánh đến Quan Trung.
Khấu Trọng than thở:
- Cứ nghĩ đến việc giết tên tiểu tử họ Hương đó là tay ta lại ngứa ngáy, nếu không phải trời đã sắp sáng thì ta rất muốn cùng ngươi lập tức về thành Trường An hành sự.
Từ Tử Lăng nói:
- Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn. Theo ta, Lý Uyên phải đối mặt với áp lực nặng nề từ hai phía Phật đạo và Thiếu Soái ngươi, mới tạm thời chịu nuốt cục tức này, chứ lão sẽ không ngu muội để mặc chúng ta lưu lại đây cả một ngày trời đâu.
Khấu Trọng cười khổ:
- Ta cũng mong là dự cảm của ngươi đúng đắn, thế chẳng phải bọn ta nên về ngủ thôi chứ?
Từ Tử Lăng chậm rãi đáp:
- Ta muốn ở đây ngắm mặt trời mọc, ngươi về nghỉ trước đi.
Khấu Trọng buông tay khỏi Tử Lăng, đưa mắt dò xét thần sắc của gã.
Từ Tử Lăng nhíu mày:
- Có gì đáng nhìn sao?
Khấu Trọng gãi đầu nói:
- Lạ thật! Sự ra đi của Sư tiên tử hình như không ảnh hưởng đến ngươi lắm, nhìn điệu bộ đắm đuối của ngươi bây giờ tưởng chừng như có thể chảy mật được đấy, rốt cuộc là thế nào, mau khai báo đúng sự tình.
Từ Tử Lăng thở dài:
- Tên tiểu tử này, lúc nào cũng đòi biết bằng được chuyện riêng tư của người khác! Nói cho ngươi biết thì sao nào? Thanh Tuyền đã nhận lời làm vợ Từ Tử Lăng ta rồi.
Khấu Trọng hô vang, nhảy bật lên không trung, lộn liên hồi ba vòng, rồi trở lại bên cạnh Từ Tử Lăng, cười lớn:
- Đây là tin tức tốt đẹp nhất từ sau khi về thành Trường An. Ta hiểu rồi! Phi Huyên muốn tác hợp cho hai người, cũng là hoàn thành tâm nguyện cho bản thân mình, để có thể toàn tâm toàn ý không chút vấn vương quay về tịnh trai.
Từ Tử Lăng không dám chắc Sư Phi Huyên có còn tơ vương gì nữa hay không, ít nhất bản thân gã mãi mãi không bao giờ quên được tình yêu tinh thần của hai người.
Nhưng sự việc đã diễn biến đến như hôm nay, việc gã có thể làm chỉ là không được phụ ý tốt của nàng, toàn tâm toàn ý yêu Thạch Thanh Tuyền, để Thanh Tuyền có được niềm hạnh phúc lớn nhất của một người con gái.
Sự phấn khích đi qua, Khấu trọng mất hứng nói:
- Tự nhiên ta chẳng buồn ngủ tý nào, chi bằng ở lại đây cùng ngươi đợi bình minh, chờ mong một ngày mai con đường chúng ta đi sẽ tươi sáng hơn.
Ánh mắt Từ Tử Lăng vượt qua Thành Trường An, dừng lại ở chân trời phía đông nói:
- Không cần phải đợi, trời sắp sáng rồi! Ôi! Ngươi đang nhớ Thượng Tú Phương đúng không?
Khấu Trọng đáp:
- Không giấu được ngươi chuyện gì. Về phương diện này ngươi bản lĩnh hơn ta, có thể chỉ giáo một chút cho ta được không?
Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:
- Trước khi Ngọc Trí đến, ngươi nhất thiết không được cùng hưởng đêm xuân với Thượng Tú Phương. Đợi sau khi Ngọc Trí đến, hãy đem mọi chuyện kể hết lại với nàng ấy.
Khấu Trọng thất thanh:
- Sao cơ? Ta vừa làm lành với Ngọc Trí, giờ lại làm tổn thương nàng như thế, thử hỏi ta làm sao đành lòng!
Từ tử Lăng đáp:
- Nàng có lẽ sẽ hiểu. Chỉ cần được nàng chấp thuận, đồng ý cho ngươi phong lưu một đêm, sau này sẽ không thế nữa. Như thế chẳng phải ngươi sẽ được đường đường chính chính giải quyết nốt món nợ trăng hoa của mình hay sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì sao trước đây còn làm? Ta đã sớm cảnh báo ngươi! Nhưng ta thật sự không trách ngươi, chuyện tình cảm nam nữ, không ai có thể khống chế được.
Khấu Trọng dõi mắt ngẩn ngơ nhìn đông phương, không nói lời nào.
Từ Tử Lăng khoác tay lên đôi vai rộng của bạn, cười nói:
- Trời sáng rồi! Những chuyện nghĩ không thấu, cứ để ông trời sắp đặt, hy vọng số phận của chúng ta cũng không phải là đến đây thì bị cắt đứt. Ngoài chuyện đó ra, chúng ta có thể làm gì được chứ?
Khấu Trọng đưa mắt nhìn theo ánh mặt trời đang từ từ ló dạng, gật mạnh đầu nói:
- Nói đúng lắm! Ta sẽ làm một cậu bé ngoan ngoãn và thành thật với Trí Trí, mọi việc sẽ nghe theo ý nàng mà làm. Sáng rồi, đi ngủ thôi!
(