Diêm lang trung mặt khó đăm đăm bước vào nhà, thấy một lão phụ nằm co quắp trên giường, đắp cả đống chăn với quần áo mà trán vẫn nhỏ mồ hôi to như hạt đậu. Bên cạnh có đứa bé tám chín tuổi dùng khăn lau mồ hôi.
– Mẹ, lang trung tới rồi.
Nhi tức phụ lấy cái ghế đặt bên giường, mới Diêm lang trung ngồi.
Diêm lang trung ngồi xuống, hỏi cộc lốc:
– Đau ra làm sao?
– Đau hông … Đau lắm, người lại lạnh, cứ lạnh từng cơn, chân tay tê bại.
– Nằm xuống, cong như con tôm thế này xem lưng thế nào, nằm xuống, úp cái mặt xuống giường ấy.
Nhi tức phụ giúp Đổng thị trở người, nhưng chạm vào một cái là Đổng thị đau muốn ngất đi, chân quắp vào, tốn công hồi lâu chẳng nằm úp xuống được.
Diêm lang trung mất kiên nhẫn xua tay:
– Thôi, bỏ đi, cứ thế cũng được … phiền
Nói rồi hất chăn đi, đặt tay lên lưng Đổng thị, ấn mạnh:
– Đau không, chỗ này thì sao? Chỗ này nữa.
– Đau … Á.. Đau lắm, chỗ nào cũng đau, lang trung, ngài nhẹ chút … Á.
Đổng thị không ngừng kêu la:
Thạch lang trung lại kéo tay xem mạch một lúc, sau đó phủi tay nói:
– Không sao, trẹo hông, dán ít thuốc vào là được.
Nói rồi bảo dược đồng lấy thuốc cao cho dán.
Nhi tức phụ nhìn bà bà mặt tím tái, mồ hôi vã ra như tắm, sờ lên người nóng rang, lo âu vô kể:
– Lang trung, bà bà ta chỉ bi trẹo hông thôi sao?
– Không thế thì còn bệnh gì?
– Lang trung nhìn xem, bà bà ta đau thành thế này, chỉ e..
– A, ra là ngươi biết khám bệnh à, thế tìm ta làm cái gì?
Diêm lang trung mỉa mai, xua xua tay:
– Rồi rồi, ta không thèm chấp một phụ nhân, trả tiền đi, đồng.
Nhi tức phụ thất kinh:
– Sao nhiều thế?
– Không biết quy củ à, tới nhà khám bệnh thu gấp đôi, ta đã tốt bụng bảo ngươi mang bệnh nhân tới, ngươi không nghe, lại còn cáo trạng với sư phụ ta, hừ.
Đây là điều Diêm lang trung căm tức nhất, hắn và Phong lang trung tranh nhau quyền kế thừa sư phụ, luận về y thuật, hắn tự tin mình còn nhỉnh hơn. Song sư huynh hắn tuấn tú phong độ, khéo ăn khéo nói, vốn bị thua sút rồi, hôm nay còn bị cáo trạng làm ác nhân, chỉ sợ ấn tượng trong mắt sư phụ càng kém, sao không giận:
– Tới khám rồi đấy, thấy thế nào, cho ngươi biết, dược cao này có hơn đồng thôi, bảo ngươi mua về dán không mua, nhất định muốn ta tới, giờ tốn đồng, hài lòng rồi chứ? Nhiều tiền quá không có chỗ vứt phải không?
Nhi tức phụ bị hắn châm chọc, giận lắm, nhưng còn cần người ta khám bệnh, nên không dám cãi lại, lấy túi tiền ra đếm tiền trả. Thạch lang trung phẩy tay bảo dược đồng nhận tiền, mình đi trước.
Đóng cửa lại xong, nhi tức phụ nhanh chóng hơ lửa cho dược cao mềm ra, cẩn thận dán cho bà bà.
Đến tối nam nhân của nàng đi làm việc về, nghe tức phụ kể mẫu thân bị trật hông, tới giường hỏi han, nghe nói đã mời lang trung của Nhân Thọ đường tới tận nhà khám bệnh, đã dán thuốc, cho nên dù mẹ hắn vẫn kêu đau, nhưng không để ý lắm. Hắn đi làm mệt một ngày, tắm rửa xong đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi.
Nhi tức phụ thì không ngủ được, bên tai nghe bà bà rên rỉ lúc thấp lúc cao, cảm giác không yên lòng, tới quá nửa đêm thì bà bà kêu càng lớn, nàng khoác áo thức dậy, đốt đèn sang phòng bà bà. Đặt đèn xuống đầu giường, nhưng không thấy bà bà đâu, hồn vía bay hết lên mây, tai vẫn nghe thấy tiếng rên, thì ra bà bà đau quá vật lộn thế nào rơi xuống giường rồi, may mà còn kéo chăn theo, đang co quắp trong chăn.
Bế bà bà lên giường, nhi tức phụ chỉ thấy bà bà hai mắt hõm sâu, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, mặt tím vào như ngâm nước lạnh, môi thâm lại, sờ đầu thấy nóng vô cùng, kêu toáng lên:
– Phu quân, phu quân, mẹ bệnh nặng lắm, mau mau tới xem.
Đổng Tập đang ngủ say, bực mình cằn nhằn:
– Có chuyện gì được chứ, trật hông thôi mà, để mai hẵng nói.
Rồi chùm gối lên đầu ngủ tiếp.
Nhi tức phụ không yên tâm, hỏi:
– Mẹ thấy sao, dán dược cao không đỡ à?
Đổng thị răng đánh nhau cành cạch:
– Càng, càng đau hơn … Chỗ dán, đau như dao cắt.
Nhi tức phụ hoảng rồi, đi vòng vòng như kiến bò chảo nóng, cắn răng chạy về phòng, lắc vai trượng phu:
– Phu quân, không ổn, bà bà chiều dán dược cao, tới giờ hơn nửa ngày không đỡ chút nào, ngược lại còn đau hơn. Thiếp thấy không được rồi, phải đưa tới hiệu thuốc thôi! Này, chàng dậy đi chứ, mau lên.
Thấy trượng phu lờ mình đi, nhi tức phụ kéo chăn ra, Đổng Tập nổi giận:
– Làm cái gì thế, không cho người ta ngủ à, mai còn phải đi sớm, mệt chết người mà ngủ một giấc cũng không được.
– Bà bà sắp chết rồi còn ngủ à, hu hu hu, cái đồ vô lương tâm.
Nghe tức phụ khóc, Đổng Tập mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, kéo quần áo mặc vội mặc vàng chạy sang phòng mẫu thân, nhìn tình trạng không lành, cũng lo:
– Bệnh nặng quá, nhưng giờ đang giới nghiêm, phải đợi trời sang thôi.
– Mới canh bốn, phải một canh nữa mới bỏ giới nghiêm, mẹ bệnh nặng như thế, chẳng may có gì bất trắc thì sao? Đưa tới hiệu thuốc đi, giới nghiêm cũng không cấm đưa bệnh nhân bệnh gấp mà.
– Cũng phải, được rồi, để ta cõng mẹ ra hiệu thuốc.
Dặn dò con ở nhà không được đi câu cả, sau đó hai phu thê người cõng, người đỡ ở phía sau ra ngoài.
Nhi tức phụ nói:
– Đừng tới Nhân Thọ đường nữa, hôm nay bọn họ khám bệnh cho thuốc không hiệu quả gì cả, đòi của thiếp đồng.
– Khốn kiếp, không tới đó nữa, tới Huệ Dân Đường.
Đổng Tập cõng mẫu thân chuyển hướng Huệ Dân Đường, nhưng chưa đi được bao xa thì bị đội giáp binh tuần tra phát hiện, lập tức bao vây lấy bọn họ:
– Kẻ nào, làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt như thế?
– Tiểu dân Đổng Tập ở ngõ gần đây, mẹ bị bệnh nặng phải đưa tới Huệ Dân Đường chữa bệnh.
– Thế à?
Viên đội trưởng phất tay ra lệnh:
– Không cần biết lý do, soát người.
Lập tức có mấy tên giáp binh xông tới, chia ra lục soát, có tên thô bỉ thừa cơ bóp mông bóp ngực thiếu phụ mấy lượt, đám đồng bọn cũng gian, yểm hộ nhau cho tên này hành động, thiếu phụ vừa thẹn vừa sợ, nhưng cần đưa bà bà đi khám bệnh gấp nên cắn răng chịu, không dám để lộ ra.
Viên đội trưởng nhíu mày, có điều không nói gì, tuần đêm mà, thời tiết lại quái quỷ thế này, nếu quá nghiêm khắc phía dưới bất mãn, có trách chỉ trách thiếu phụ kia quá ưa nhìn thôi, hơn nữa bộ dạng tóc tai rối bời áo sống xộc xệch như vậy rất dễ kích thích nam nhân, đến hắn nếu không phải vì thể diện đội trưởng này có khi cũng tới thỏa mãn một chút. Qua một hồi khám xét không tìm thấy gì khả nghi, viên đội trưởng phẩy tay cho qua:
– Bệnh gấp thì đi đi, có điều theo quy củ, dù khám bệnh không thể đi xa, cách đây một con phố có Nhân Thọ đường, tới đó mà khám, không cho phép đi xuyên thành.
Đợi ba người đó đi rồi, tên giáp binh khi giở trò thô bỉ khi nãy tặc lưỡi liên hồi:
– Con bà nó, đã, thực sự là quá đã, bà nương đó đi gấp không quấn ngực, sờ tận nơi tận chốn luôn, to như cái bánh bao, da cứ mịn mịn là, vừa căng vừa mềm, sờ một cái thôi là không nỡ buông tay ra. Theo kinh nghiệm của lão tử chắc chắn mới có một con, nên to mà không nhão …
Mấy tên khác cười hô hố, viên đội trưởng bực mình đá đít hắn:
– Thèm nữ nhân thì ra hoa thuyền kiếm, trả tiền đàng hoàng, giờ cô nương nhiều, rẻ hơn mua rau, đừng có làm bậy tức phụ nhà lành, cẩn thận gây họa … Sương rồi thì im mồm đi, còn kể làm lão tử thèm, mẹ nó làm lão tử muốn về nhà tìm bà nương quá. Con bà nó, không biết năm nay thế nào mà thời tiết quái quỷ, đến giờ vẫn cứ lạnh như thế … khao rượu, hôm nay ngươi sướng rồi, phải khao rượu mọi người.