– Ừm..
Chúc Dược Quỹ giơ năm ngón tay lên sau đó giơ hai ngón nữa:
– Thế nào?
Tả Quý dè dặt hỏi:
– lượng sao?
– Ha ha ha.
Chúc Dược Quỹ ngửa mặt cười lớn, chỉ mặt Tả Quý:
– Tả lang trung, ánh mắt của ông, ta thật không khen nổi, ông không biết phương pháp bào chế này giá trị ra sao. lượng? Ha ha ha, vụ mua bán lượng thì lão phu chả thèm để ý tới, cất công tới đây làm gì?
Tả Quý nuốt nước bọt, hỏi lại với giọng không dám tin:
– Ý lão chưởng quầy là … Bảy … Bảy mươi lượng?
Chúc Dược Quỹ gật đầu:
– Không sai, đúng là bảy mươi lượng.
Phu thê Tả Quý đều ngây cả ra, giọng run lên:
– Lão chưởng quầy đùa phải không?
– Ta không rảnh để đùa.
Cái giá này Tả Thiếu Dương ưng rồi, song bây giờ y cần nhiều hơn, tin rằng với tôn chỉ “trước tiểu nhân” của Chúc Dược Quỹ, ông ta ra giá này là có thể trả nhiều hơn, nên mặt dày nói:
– Chúc lão bá, nhà cháu bào chế thuốc không tốt à, sao lão bá lại muốn mua đứt?
– Trước tiên cứ nói được hay không đã, lão phu sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân. Chúng ta là đều là người quen biết lâu rồi, cò kè mặc cả hỏng tình cảm đi, cho nên lão phu ra giá lượng, chẳng phải thế là thỏa mãn yêu cầu của Tang lão thái bà à?
Chúc Dược Quỹ háy mắt với Tả Thiếu Dương:
Tả Thiếu Dương đỏ mặt, mới hiểu vì sao Chúc Dược Quỹ lại ra giá này, hôm đó Tang mẫu đòi y đồng tiền sính lễ cưới Tang Tiểu Muội, cái lão này nói thì hào sảng lắm, nhưng rõ ràng đang dùng bài tình cảm hỏng lung lạc mình, thực gian vô cùng.
Y đang ngập ngừng thì Tả Quý ngạc nhiên hỏi:
– Tang gia mẫu nói gì?
Tả Thiếu Dương về không kể chuyện đó cho cha mẹ, luống cuống nói:
– Không … Không có gì ạ.
Chúc Dược Quỹ nhanh nhạy, thấy vẻ mặt Tả Thiếu Dương như thế thì bỏ qua chủ đề này:
– Đúng, không có gì, vào chuyện chính thôi, đại lang, cậu thấy thế nào?
– Chuyện này …
Tả Thiếu Dương có hơi ngại, dù sao y không phải dân kinh doanh, không biết mình đòi cái giá này có hợp lý không, nên hơi khó mở miệng:
– Chúc lão bá, thế này … Hiệu thuốc giờ kinh doanh cũng không tốt … Chủ yếu dựa vào bào chế thuốc, thế nên..
Thái độ này của y, cáo già như Chúc Dược Quỹ sao không nhìn ra, vỗ đùi một cái nói:
– Đại lang thấy giá còn thấp à, được, đây đúng là món hàng tốt, tương lai có thể kiếm tiền lâu dài, lão phu không để Tả gia thiệt thòi. Vậy trả thêm cho cậu một thành hoa hồng, được chưa?
– Một thành à?
Chúc Dược Quỹ hào sảng nói:
– Là thế này, Tả gia không cần bỏ một đồng, được hưởng một thành lợi nhuận của sáu vị thuốc cậu bán, cứ cuối tháng nhận tiền, lỗ cũng không cần cậu bù vào. Mỗi tháng chia tiền nhà ta luôn có hội nghị gia đình, cậu có thể tới nghe, sổ sách công bố công khai, rõ rành minh bạch, được chưa?
Lương thị đã đặt bát xuống, nghe nãy giờ mới dám hỏi:
– Liệu được bao nhiêu?
– Lão tẩu tử, nói không phải khoe, Hằng Xương ta nếu nói là số hai ở Hợp Châu thì không ai dám nói số một, một thành hoa hồng này mỗi tháng phải lượng đó.
– Nhiều như vậy sao?
Lương thị mừng vô kể, thế này còn lo gì không kiếm được nhi tức phụ tốt:
– Trung Nhi, đồng …
Chưa nói hết thấy trượng phu trừng mắt lên, liền nín khe luôn.
Có tiền đều đặn thế này tốt hơn bán đứt nhiều, Tả Thiếu Dương ưng rồi, song vẫn hỏi cha mẹ:
– Cha mẹ thấy sao ạ?
Tả Quý gật gù:
– Ừm, cha nói lâu rồi, con tự kiếm tiền thì tự mình tiêu, ý cha thì thời buổi này biên loạn nhiễu nhương, có thêm chút bạc phòng thân không phải chuyện tồi.
– Tả lang trung nói không đúng hơn được nữa, có bạc mang đi đâu cũng tiền, thời buổi này ruộng đất nhiều chỉ là gánh nặng, chiến hỏa lan tới mất hết.
Tả Thiếu Dương phản bác:
– Bạc đúng là thứ tốt, nhưng thường có câu, cho cá không bằng dạy cách bắt cá, trường hợp này cũng tương tự. Bạc giống như nước trong chum, chum lớn thế nào uống mãi cũng hết, còn phương pháp bào chế này giống như suối nước, đời con đời cháu cũng có thể tiếp tục hưởng phúc..
Tả Quý nghe thế mới giật mình tỉnh ra, đúng thế, còn gì quan trọng hơn là để lại cái cần kiếm cơm cho con cháu, vì thế mà trước đó ông thà mất Quý Chi Đường chứ không muốn bán phương thuốc.
Chúc Dược Quỹ thấy tình cảnh này, sợ đêm dài lắm mộng, dứt khoát nói:
– Lão phu thích sảng khoái, đại lang, không nói nhiều nữa, sắp giới nghiêm rồi, cậu ra giá đi, chỉ một câu thôi, lão phu cũng không mặc cả, được thì chúng ta giao dịch luôn, không thì lão phu về.
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ, sợ nói ra giá cao quá, dọa Chúc Dược Quỹ sợ chạy mất, với tính ông ta, chắc không bàn chuyện này lần hai, mà y sợ nghèo lắm rồi, ăn bánh bao nhân vỏ dâu cả tháng, buổi sáng bụng đói còn cào, quần áo ấm chỉ có một bộ, thay ra một cái là đêm lạnh không ngủ được, sắp tới tình hình còn gian nan hơn, hay là nói ít đi một chút, thêm mười lượng là được rồi … khoan, lão già không phải đang giở thủ đoạn ép mình chứ?
Khả năng rất cao, nếu không sao vụ mua bán quan trọng như vậy lại bàn bạc vào lúc sắp hết giờ này, rõ ràng muốn gây áp lực, để mình phải quyết định nhanh chóng, đúng là gian như cáo, liều, Tả Thiếu Dương nói:
– Một trăm lượng, thêm vào một thành lợi nhuận như vừa rồi lão bá nói … Đó là giá thấp nhất của ta.
Chúc Dược Quỹ đứng dậy, làm phu thê Tả Quý đều cho rằng chuyện này hỏng rồi, người ta thấy giá cao không mua nữa, nhưng ông ta không bỏ đi, mà bước vòng quanh đại đường:
– lượng, đại lang, thế mà cậu cũng dám nói ra.
Tả Thiếu Dương cũng thấp thỏm:
– Với tài lực của Hằng Xương, số tiền này không phải chỉ là mất một sợi lông thôi sao.
Chúc Dược Quỹ vuốt râu vui vẻ:
– Đại lang thật biết khéo miệng làm vừa lòng người ta, thôi được, lão phu tính gấp, muốn gì phải có ngay, đắt một chút, được, ký hiệp nghị thôi.
– Lão bá quyết định rồi?
– Đương nhiên, lão phu nói một là một, chưa bao giờ nuốt lời.
Tả Quý lấy giấy bút ra, hai bên cùng soạn thảo hiệp nghị, bao gồm nội dung lia hoa hồng, tuy rất đơn giản, không như sau này hợp đồng chi li chỉ sợ có sơ hở nhỏ để đối phương lợi dụng, nhưng sự ước thúc bản hiệp nghị đơn giản này cao hơn nhiều, vì nó có sự ràng buộc cao nhất tới từ đạo đức và công luận, nếu có kiện cáo phải ra công đường, cho dù ngươi có dựa vào miệng lưỡi gian ngoan lắt léo thì quan lão gia cũng đừng hòng xử ngươi phần thắng, tất nhiên nếu mua chuộc được quan lão gia là chuyện khác rồi, có điều dù thế nào tuyệt đại đa số trường hợp không phải lo lắng.
Hiệp nghị soạn hai bản, mỗi bên một bản, do Tả Quý và Chúc Dược Quỹ lần lượt ký tên đóng dấu lên đó rồi thu lấy, Chúc Dược Quỹ nói:
– Đại lang, tuổi lão phu cao rồi, không học được nữa, mai cậu tới dược hành, để nhi tử ta theo cậu học, bảo bối này tốn nhiều tiền như thế, để thợ học, lão phu không yên tâm.
– Lão bá, ta nhất định đem toàn bộ điều mình biết ra dạy, tới khi Chúc huynh thuần thục không kém gì ta mới thôi.
Hỏa kế đi theo Chúc Dược Quỹ lấy trong túi ra đĩnh bạc lượng, Tả Quý viết giấy thu, giao dịch coi như chính thức hoàn thành.
Tả Thiếu Dương mới tò mò hỏi:
– Hiện giờ lão bá có thể kể vì sao lại muốn mua đứt cách bào chế này chưa?
Chúc Dược Quỹ gật đầu:
– Cả buổi chiều nay lão phu đều ở chỗ Thang bác sĩ, cho dù giờ mọi người biết ô đầu, phụ tử bào chế theo cách mới dùng quá liều lương cũng không gây trúng độc vẫn trị được bệnh. Nhưng y thư chính thống không viết thế, gặp trường hợp dùng quá liều lượng lại gây ra kiện cáo, vẫn phải nhận định “bất như bổn phương” là không hợp lý.
Tả Thiếu Dương hiểu ra một chút:
– Vậy là lão bá muốn sửa đổi, lập ra tiêu chuẩn mới.
– Không phải thế.
Chúc Dược Quỹ vuốt râu:
– Nói đúng hơn là lão phu muốn nha môn bọn họ đưa ra quy định, toàn bộ y quán hiệu thuốc Hợp Châu nếu không dùng ô đầu phụ tử do Hằng Xương dược hành bào chế để xảy ra sự cố, sẽ dựa theo luật không như bổn phương.
Tả Thiếu Dương há hốc mồm, ông già này còn tính cao hơn y mấy bậc, thực sự biết lợi dụng tài nguyên trong tay, nhưng để nha môn đưa ra quy định cực kỳ có lợi cho Hằng Xương này, hẳn lo lót tốn kém không ít. Nói thế …
– Hiểu ra rồi hả, tiểu lang trung, y thuật của cậu cao minh, nhưng nói tới kinh doanh thì còn kém xa lắm.
Chúc Dược Quỹ nhìn thấy Tả Thiếu Dương ngẩn tò te thì đắc ý vô cùng:
– Chuyện này cũng đã báo cáo lên Âu Dương đại nhân, có Thang bác sĩ giúp đỡ, coi như đã thành công một nửa.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
– Chúc lão bá có thể cho ta biết, rốt cuộc người định bỏ ra bao nhiêu tiền mua cách bảo chế của ta không?
Chúc Dược Quỹ cười tủm tỉm đứng dậy:
– Cái này đại lang cậu không nên biết thì hơn, ha ha ha, Tả lang trung, lão tẩu, muộn rồi, không quấy rầy nữa, cáo từ.