– Cẩn thận.
Miêu Bội Lan hét lên, kéo Tả Thiếu Dương ngớ ngẩn đứng đó ngắm nhìn xuống dưới mái hiên, những người khác chẳng cần ai bảo cũng nhanh chóng lăn mình xuống chỗ có thể ẩn nấp.
Trường mâu lớn đó từ trên trời giáng xuống, chỉ nghe phập một tiếng, cắm vào mặt đất cách họ chỉ vài bước, lửa không tắt còn bùng lên, cháy như ngọn đuốc.
Những nơi khác cũng có những con hỏa long tấn công, một số trúng vào mái nhà, tức thì chỗ đó mau chóng bốc lên cột khói đậm rồi lửa đốt thấu nửa tầng trời, nhìn là biết không cách nào cứu nổi nữa.
Tả Thiếu Dương sợ tới há hốc mồm ra, y chưa bao giờ nhìn thấy cái thứ vũ khí này, trong phim ảnh cùng lắm chỉ nhìn binh sĩ bắn hỏa tiễn, bay vèo vèo trên không rồi rơi lác đác xuống đất, đốm lửa bé tí tẹo, trông yếu ớt, nào có hùng tráng như thế này, quả thực không khác gì con hỏa long.
Cũng may tầm “bay” của mấy con hỏa long này có hạn, Tả Thiếu Dương thấy con bay xa nhất chỉ gần mét mà thôi, không bay được quá xa, vì thế chỉ có phòng ốc gần tường thành là bị cháy.
Lý Đại Tráng đứng dậy vẫy tay hô hào:
– Cứu hỏa, mau đi cứu hỏa.
Tả Thiếu Dương lúc này đầu óc chậm chạp, chỉ biết theo đám đông chạy tới chỗ cháy, nhưng lại bị một đội binh sĩ quát lớn ngăn cản:
– Các ngươi làm gì thế?
– Giúp cứu hỏa.
– Không cần, người cứu hỏa đủ rồi, thêm người không chỉ huy được chỉ loạn thêm thôi. Các ngươi giúp khiêng thương binh trên tường thành đi, thấy binh sĩ bị thương là khiêng xuống, mang tới quảng trường trước nha môn. Chú ý tên của địch, đa tạ.
Chuyện này sở trường hơn cứu hỏa, Tả Thiếu Dương trấn tĩnh lại đôi phần, theo sau đám Lý Đại Tráng chạy lên tường thành, bọn họ đều kiếm được thứ che chắn tên giơ lên đầu.
Cảnh tượng trên tường thành kinh khủng, tiếng hò hét chém giết thì cũng ù tai rồi, nghe nhiều cũng chẳng ấn tượng nữa, nhưng bị thương lăn lộn, thịt bị cháy khét, máu me lênh láng, cùng đôi mắt đã vô hồn nhìn trừng trừng về phía trước làm người ta rùng mình.
Miêu Bội Lan thuận tay cầm lấy cái khiên tròn của một binh sĩ đã chết đưa cho Tả Thiếu Dương:
– Tả đại ca cầm lấy.
Xung quanh quá ồn, song đủ đoán được ý nàng, vừa mới nhận lấy cái khiến thì, phập một tiếng, có ngay mũi tên phóng vào, làm người y lảo đảo, tay tê dại, sợ tới co người lại sau mũi tên, hối hận không thôi, mình lên đây làm cái quái gì?
Viên đội trưởng thấy bọn họ lập tức chỉ huy một số binh sĩ tới giơ khiến chắn, rống lên:
– Mọi người cẩn thận, mau chóng lấy lá chắn phòng thân, sau đó kiểm tra thương binh, nếu ai còn thở thì khiêng xuống thành.
Đa phần người khác đều ném ván gỗ lấy khiên rồi, Tả Thiếu Dương chỉ muốn hai tay cầm hai cái cho an toàn, người cúi thật thấp, chạy tới sau tường thành, như có gì thôi thúc, thò đầu ra nhìn xuống dưới.
Nhìn một cái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ thấy dưới chân thành chi thít người là người, nhưng phân chia hàng lối trật tự, đội thì giơ khiên trên đầu chắn gỗ đá từ trên tường thành ném xuống, đội thì vác thang xen lẫn trong đó leo lên công thành, xác chết ngổn ngang khắp nơi, đa phần bị vật nặng đè lên, không còn nhận ra rõ ràng cái gì vào cái gì nữa.
Tả Thiếu Dương thầm kêu may mắn thời này súng thần công hình như còn chưa sinh ra, đối phương có vẻ sống trong rừng nên chẳng có xe tháp, máy bắn đá, chỉ có rất nhiều cái nỏ lớn to bằng nửa cái giường, chính thứ vũ khí này đang bắn những con rồng lửa vào trong thành, y đưa mắt ra nhìn chúng vượt qua tường thành, đáp xuống đâu là lửa cháy ở đó, cái này mà trúng phải người ta thì khỏi nói tới hậu quả, hai chân Tả Thiếu Dương nhũn cả ra, sợ hãi choán ngợp khắp ngươi, y muốn bỏ chạy xuống thành không được nữa, chỉ biết co rúm sau ụ thành.
– Tránh ra, tránh ra, các người muốn giúp thì qua bên kia chuyển thương binh, đừng nấp chỗ này cản trở người ta.
Có tên binh sĩ chạy vị trí trên thành vấp phải Tả Thiếu Dương ngã nhào ra đất, điên lên đạp y một cái quát tháo:
Tả Thiếu Dương trúng cái đạp mới tỉnh người, phát hiện Miêu Bội Lan vẫn theo sát bên cạnh mình, nghĩ lại hành động nãy giờ của mình, xấu hổ chỉ muốn đâm đầu ngay xuống dưới thành, răng cắn chặt, lấy quyết tâm mấy lần chân mới chịu nghe lời chống đỡ cơ thể đứng dậy, đưa lá chắn cho Miêu Bội Lan, để nàng cầm hai cái yểm hộ, y dùng tư thế kỳ quái nửa đi nửa bò tới bên thương binh.
Đa phần binh sĩ bị trúng tên, xuất huyết tương đối ít, có điều Tả Thiếu Dương vốn chạy đi cứu hỏa nào có đem theo cái gì trị thương, không bột khó gột nên hồ, chỉ có thể xé áo binh sĩ buộc vết thương cầm máu, song vết thương nhẹ còn được, một số trúng huyết quản máu tuôn ồng ộc dù có ấn chặt tay vào cũng không ăn thua gì, chỉ biết trơ mắt nhìn thương binh chết đi.
Tập trung vào sơ cứu thương binh, Tả Thiếu Dương gần như quên hết chuyện bên ngoài, vừa kiểm tra thương tích, vừa lớn tiếng quát sai bảo đám Lý Đại Tráng đưa thương binh còn có thể cứu xuống thành, bảo họ làm cáng khiêng người, y thì không ngừng cùng Miêu Bội Lan đi tới bên từng binh sĩ một, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, Miêu Bội Lan một mặt phải chú ý hành động Tả Thiếu Dương, một mặt chú ý tên mũi tên ngoài thành bắn tới, che chắn cho cả hai bên.
Tuy Miêu Bội Lan thân thủ linh hoạt, phản ứng thần tốc, những tên bắn vào không theo góc độ nào cả, nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm, che bên này hở bên kia, có lúc tên sượt qua Tả Thiếu Dương chỉ trong gang tấc làm nàng toát mồ hôi lạnh.
Đang lúc Miêu Bội Lan không biết có nên khuyên Tả Thiếu Dương xuống thành không thì một nữ tử toàn thân váy trắng phiêu phiêu như tiên nữ đi tới, tay cũng mang hai tấm lá chắn, đi tới chỗ bọn họ, vừa vặn giúp Miêu Bội Lan chắn mũi tên suýt trúng phải nàng.
Chính là Bạch Chỉ Hàn.
– Đa tạ.
Thẩm Bội Lan cảm kích nói.
Bạch Chỉ Hàn chỉ khẽ gật đầu, không đáp.
Có hai nữ tử cùng với bốn tấm lá chắn, cơ bản là có thể chắn được tên bay từ mọi góc độ rồi, thêm vào viên đội trưởng lúc nãy cũng đã nhận ra từ lúc có Tả Thiếu Dương cứu người, việc chuyển binh sĩ thuận lợi hơn nhiều cũng sai thêm hai binh sĩ nữa hỗ trợ.
Gỗ đá hộ thành đã ít đi liền bắt đầu có quân địch leo được lên tường thành, chiến đấu thoáng cái biến tính, trở thành chém giết trực diện, càng thêm sôi trào.
Tả Thiếu Dương còn đang giúp một binh sĩ bẻ đầu mũi tên, khống chế máu chảy, lưng quay về phía ngoài thành, không biết có một nhóm phản quân chừng hai chục tên thành công leo lên được tường thành, binh sĩ ở đoạn tường thành này đã bị tên bắn chết gần hết, nhất thời chưa kịp bù vào chỗ trống, bị bọn chúng lợi dụng.
Mấy tên phản quân thấy tường thành trống, bỏ đao ngậm ở miệng ra, cười nanh ác xông tới chỗ bọn họ, hai binh sĩ đi bảo vệ đám Tả Thiếu Dương tới ngăn cản, nhưng địch đông hơn gấp bội, thoáng cái một người bị chém bay đầu, máu phun cao ba xích, người chưa kịp ngã, tay vẫn vung đao chém.
Do hướng ngồi lại thêm bị lá chắn che khuất, Tả Thiếu Dương không hay biết gì, Bạch Chỉ Hàn nhìn thấy rồi, kinh hoàng loạng choạng lùi lại, chạm vào Tả Thiếu Dương, ngồi đúng lên mặt y, đè cả hai ngã lăn ra đất, cả khăn che mặt cũng bay mất.
Tả Thiếu Dương chẳng kịp hưởng thụ cảm giác mỹ nhân trong lòng một giây, trước đó chỉ thấy cái gì mềm mềm đập vào mặt, quay đầu sang, mũi lọt vào giữa cái khe nào đó, tiếp đến bị cả một bóng trắng đè xuống, y theo bản năng đưa tay đỡ, rồi chỉ nhìn thấy khuôn mặt đỏ rục như tôm luộc Bạch Chỉ Hàn rời khỏi lòng mình.
Răng Thỏ đại mỹ nhân tới đây từ lúc nào thế này? Vừa rồi là cái gì đập vào mặt mình?
Tên phản quân giơ đao xông tới, nhìn thấy dung mạo điên đảo chúng sinh của Bạch Chỉ Hàn, nhất thời tay khựng lại không trung, ngây ra nhìn nàng.
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng thế là quá lâu rồi, một bóng vàng loáng lên, mắt hắn đã biến thành cái lỗ máu.
Thì ra Bi Vàng thấy có kẻ tấn công chủ, lập tức nhảy ra phản kích, leo lên đầu tên phản quân đó, dùng móng vuốt sắc nhọt của mình,cào mù mắt hắn. Bây giờ nó đã lớn, có kinh nghiệm rồi, tấn công xong nhanh như chớp nhảy về, bỏ lại tên phản quân ôm mặt gào thét.