Đợi thêm một lúc thì Bạch Chỉ Hàn quay lại, mang theo một bao Mạn đà la lớn, hai tay đưa cho y, Tả Thiếu Dương mở bao ra xem, có rất nhiều, thế này bào chế được kha khá thuốc đây, sẽ vô cùng hữu dụng sau này, rất vui mừng:
– Đa tạ, bao nhiêu tiền?
– Không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được, cũng không phải thứ gì cũng cần lấy tiền để mua.
Tả Thiếu Dương hơi ngẩn ra, mỉm cười:
– Bạch tiểu thư nói rất triết lý, thụ giáo rồi, ta xin thay thế những tướng sĩ bị thương cảm tạ sự viện trợ vô tư của cô.
Bạch Chỉ Hàn đột nhiên nói thêm:
– Quân lương mà quan binh dùng là của bách tính nộp thuế, bọn họ đánh trận bảo hộ bách tính là chức trách nên làm, cho dù có chiến tử cũng là chuyện trong phận sự mà thôi.
Nha đầu này rất có tư tưởng riêng mình, chỉ tiếc là sinh không gặp thời, nếu hơn nghìn năm sau có lẽ là sự tồn tại mà người như y chỉ có thể ngước nhìn rồi. Lời này cũng đúng ý Tả Thiếu Dương, chắp tay nói:
– Giống như ta hành y cứu chữa người cũng là phận sự, cô nương cũng không cần làm thê thiếp hay nô tỳ của ta, hiện cô nương tự do rồi, không phải cô nuốt lời mà ta không muốn. Sau này ta sang khám bệnh cho lão thái gia, cô nương không muốn nhìn thấy ta cứ tránh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai sống cuộc đời vui vẻ của người đó, cáo từ.
Bạch Chỉ Hàn bâng khuâng nhìn theo bóng dáng Tả Thiếu Dương đi xa dần, khẽ lắc đầu như muốn xua đi cái gì đó.
Tả Thiếu Dương vác bao tải lớn trở về nhà, từ bếp đã nghe thấy đủ tiếng rên la thống khổ, liền mau chóng điều chế thuốc gây mê. Tranh thủ lúc đun canh gây mê, đồng thời dùng nồi cao áp khử trùng dụng cụ phẫu thuật và băng gạc.
Đến khi xong xuôi mọi thứ ra đến đại sảnh thấy cha âm trầm nhìn mình, cười hăng hắc, tất nhiên là vì y lén cha không chú ý lấy nước lạnh chữa bỏng cho bệnh nhân, nhưng chuyện đã rồi, chẳng thể làm được gì.
Binh sĩ uống canh xong, chẳng mấy chốc hôn mê, Tả Thiếu Dương bắt đầu lấy tên.
Đây là mũi lang nha tiễn, không thể cậy mạnh rút ra, hơn nữa còn đâm vào cơ thể rất sâu, chỉ có điểm còn may là xung quanh không có huyết quản lớn, Tả Thiếu Dương yên tâm hơn, cẩn thận dùng dao phẫu thuật thô sơ men theo hướng móc ngược mở rộng vết thương, rạch tới tận gốc, lấy vết thương ra, lấy nước khử trùng rửa vết thương, sau đó đem tổ chức cơ thị tầng tầng khâu lại.
Với điều kiện hiện đại, đây chỉ là tiểu phẫu, cần vài phút là xong, không để lại chút di chứng nào, lúc này Tả Thiếu Dương vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi đẫm trán.
Xong xuôi, con dao tuy hơi thô làm miệng vết thương mở rộng quá mức cần thiết, song giữ được mạng là tốt rồi, còn muốn xẹo nhỏ ấy hả, về nhà thắp hương cầu trời ấy, trình độ lão tử chỉ tới đây thôi. Tả Thiếu Dương băng bó vết thương, dùng nước muối cho binh sĩ uống, hắn dần dần hồi tỉnh.
Tả Quý tròn mắt xem hết quả trình, miệng há hốc, lấy ánh mắt người hành hương nhìn chân Phật:
– Thật sự thần kỳ, đây rốt cuộc là thứ gì, chỉ uống một chút vào là ngủ tới dao cắt không biết đau, có phải do lão thần tiên dạy cho không?
Tả Thiếu Dương chỉ cười gật đầu, câu này y trả lời nhiều quá rồi.
Mấy binh sĩ bị thương càng ngây ra, không ngờ cái tên lúc nãy kêu như heo bị chọc tiết, vậy mà bị cắt da xẻo thịt ngủ ngon lành, chả tỏ ra đau đớn chút nào.
Binh sĩ bị thương ngơ ngơ ngác ngác một lúc nghe người xung quanh kể lại mới phát hiện mũi tên cắm sau vào người được lấy ra rồi, vừa mừng vừa sợ, nước mắt nước mũi tèm lem, cứ dập đầu tạ ơn mãi, giữ hắn nằm im cũng vất vả.
Tiếp đó thì thuận lợi rồi, uy tín Tả Thiếu Dương nâng cao vùn vụt, y bảo sao người còn lại nghe vậy, không chút thắc mắc. Phần chữa trị tương đối dễ dàng, yêu cầu kỹ thuật không hề cao, xong yêu cầu về khử trùng mới thứ phải để ý, thời xưa ý thức vệ sinh thấp, vết thương hở dẫn tới nhiễm trùng cắt bỏ nhiều, Tả Thiếu Dương vừa thao tác vừa hướng dẫn cho cha mình cách khử trùng, nguyên lý không cần giải thích, tóm lại lão thần tiên đã nói thì cấm sai rồi.
Mấy binh sĩ bị trúng tên đã giải quyết ổn thỏa, tiếp tới là binh sĩ bị bỏng, nguyên tắc xử lý khác hẳn, không được tiến hành khử trùng quá triệt để, nếu không dễ tạo thành thương tổn lần hai. Chỉ nên rửa qua vết bẩn bên ngoài, đến khi không còn dị vật nữa là được.
Vết thương xuất hiện mụn nước, cái nhỏ không cần để ý, cái lớn cần dùng kim châm lỗ nhỏ cho nước chảy ra, cố gắng hết mức giữ lại lớp da, như vậy có thể bảo vệ được vết thương phía dưới, giảm bớt đau đớn, có lợi cho việc hồi phục, đương nhiên nếu da bị cháy xém nhiễm bẩn phải cắt đi.
Sau khi trải qua ngâm nước lạnh, lại bôi thuốc giảm đau, băng bó vết thương, người bệnh thấy vết thương dễ chịu hơn nhiều. Tả Thiếu Dương dặn hắn sau năm ngày phải tới thay thuốc, vết thương tuyệt đối không được để dính nước, rôi kê đơn thanh nhiệt tiêu viêm cho bệnh nhân mang về dùng.
Phu phụ Đỗ gia nhìn Tả Thiếu Dương chữa trị cho con mình, tỉ mỉ cẩn trọng, hơn nữa tới đâu hiệu quả thấy rõ tới đó, quan trọng hơn nữa là trông rất cầu kỳ, Đỗ mẫu rụt rè hỏi:
– Đỗ lang trung, xin hỏi tiền thuốc bao nhiêu?
Tả Quý tính toán đáp:
– Mười sáu đồng.
– Hả?
Đỗ mẫu kinh ngạc, nghĩ trị liệu vết bỏng thế này sẽ vô cùng tốn kém, hết thuốc đắp lại thuốc uống, cho nên mang hơn một trăm đồng, còn sợ không đủ, đang tính nói khó để Tả Quý thư thư cho vài ngày kiếm tiền trả, không ngờ chỉ có đồng.
Đỗ phụ không tin:
– Tả lang trung ngài không tính nhầm chứ?
Tả Quý lắc đầu:
– Không nhầm đâu.
– Thế này, Tả lang trung, dù chúng ta là hàng xóm, ngài cũng không cần làm thế, chi phí hết bao nhiêu, ngài cứ nói thật cho.
Đỗ phụ có chút áy náy, cảm thấy chừng đó tiền thì ngay công sức nãy giờ cũng không đủ, nói gì tới thuốc men.
Thế nhưng Tả Quý lấy đơn thuốc ra chỉ rõ ràng từng mục, thực sự chỉ mất có đồng, ba người Đỗ gia cảm kích vô cùng, đi ra ngoài cửa, nhìn tấm biển lờ mờ, lẩm bẩm:” Quý Chi Đường, chỉ mong người tốt được báo đáp.”
Cuối cùng là binh sĩ bị gãy chân.
Ca này phiền, vì trước kia Tả Thiếu Dương chưa gặp phải loại bệnh án này, tuy có học xử lý, song tất cả chỉ là lý luận, y chuyên về thuốc hơn là chữa trị trực tiếp. Tả Quý lại càng kém hơn, tổn thương gân cốt với người xưa mà nói là bệnh nặng, thường đưa tới y quán có tiếng tăm như Huệ Dân Đường chữa trị, cho nên Tả Quý chưa từng chữa cho người bị gãy xương, mà cũng chưa được học.
Tả Quý do dự:
– Trung Nhi, hay là đưa tới y quán khác, đừng để xảy ra chuyện thì gay go to.
– Từ từ cha, để con xem trước.
Đây là cơ hội tốt để thực tập, Tả Thiếu Dương sao có thể bỏ qua, nếu không sau này gặp trường hợp tương tự đành bó tay à, vì thế vừa kiểm tra vừa thuận miệng hỏi:
– Làm sao bị thương vậy?
Nói chuyện với bệnh nhân cũng là một phần quan trọng việc khám chữa bệnh, không chỉ làm rõ hơn thương tích, càng có thể làm người bệnh xua đi căng thẳng, tạo nên tín nhiệm với người chữa bệnh cho mình.
Binh sĩ này mới mười bốn mười lăm, mặt non choẹt, nhưng lại thích làm vẻ người lớn, coi vết thương như không, thoải mái nói:
– Ta vốn là một cung thủ, đang bắn tên trên thành thì địch leo lên, phải vứt cung đi chiến đấu với bọn chúng, các ngươi may mắn ở hậu phương an toàn, không rõ ngoài chiến trường kinh khủng thế nào, ta một mình chống chọi với bốn năm tên địch, không may bị một tên chơi xấu, quét một côn đánh gãy chân, hắn cũng trả giá, bị ta cho một đao bay đầu …
Binh sĩ thường giỏi ba thứ, rượu, đánh bạc và bốc phét, thời hiện đại như thế, hẳn thời xưa cũng không khác nhiều, vừa nghe vừa phụ họa tán thưởng, làm hắn kể mỗi lúc một hăng, thế nào mà chỉ cần một chân chống chọi với chục tên địch.