Đại Đường Tiểu Lang Trung

chương 219: vẫn còn muốn thêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tả Thiếu Dương chậm rãi nói:

- Ta tối đa chỉ đổi được cho thẩm đấu gạo thôi.

- Chín đấu?

Triệu Tam Nương cuống lên, nhoài người tới nắm tay Tả Thiếu Dương:

- Chín đấu đổi lấy toàn bộ nhà đất của ta sao, đại lang, cậu thương cho mẹ con ta.

- Có thể mời tam thẩm nghe ta nói hết đã được không?

Tả Thiếu Dương cười khổ, khéo léo gỡ tay nàng ra, nãy giờ tiểu huynh đệ của y vẫn còn rất bức xúc, không chịu nổi khiêu khích, y không muốn phạm sai lầm nữa, quá nguy hiểm, đây là chuyện nếu bị phát hiện thì thả bè trôi sông là cái chắc:

- Ta đổi chín đấu gạo này lấy hiệu thuốc nhà ta cùng với hiệu tạp hóa đối diện.

- Hả, chỉ có thế, không gồm cái khác?

- Đúng.

Triệu Tam Nương không tin:

- Cậu không cần trạch viện này, ruộng đất nhà ta và cửa hiệu khác?

Tả Thiếu Dương gật đầu nói chắc nịch:

- Không cần.

- Đổi đấu gạo.

- Đúng.

Chín đấu gạo với giá lượng là lượng, mà hiệu thuốc với tiệm tạp hóa kia, mà hai hiệu kia lúc bình thường chỉ có giá lượng, tức là chưa bằng số lẻ.

Triệu Tam Nương lắp bắp:

- Đại lang, cậu... Cậu đùa với tam thẩm sao?

- Ta nói thật đấy.

- Nhưng, nhưng vừa nãy ta đem toàn bộ ruộng đất ra mà chỉ cần năm đấu, cậu lại không có phản ứng gì, mặt còn vô cùng đáng sợ...

Tả Thiếu Dương nhớ lại, gãi đầu:

- Xin lỗi tam thẩm, lúc đó ta nhớ tới một chuyện khác, không nghe thấy thẩm nói cái gì, nói thực, ta tới đây theo ý cha mẹ ta, đúng là chỉ muốn hiệu thuốc và hiệu tạp hóa kia thôi. Đó là tâm nguyện của cha ta, bao năm qua muốn có ngôi nhà thuộc về mình...

Triệu Tam Nương mặt đỏ rực, té ra mình hiểu nhầm nên mới định dùng mỹ sắc dụ dỗ y, mắt chan chứa nước, đứng dậy, muốn quỳ xuống. Tả Thiếu Dương đỡ lấy:

- Tam thẩm đừng như thế, chúng ta giúp đỡ nhau thôi mà, vả lại, ta dùng chín đấu này đổi lấy hai căn nhà là lãi rồi.

- Chín đấu này với mẹ con ta mà nói đáng giá ngàn vàng, có chín đấu này, mẹ con ta sống rồi, đại lang, cậu là ân nhân cứu mạng của tam thẩm.

Triệu Tam Nương bỗng cảm thấy tiếc, nếu chuyện lúc nãy mà thành, có khi nàng kiếm được chỗ dựa, một người như thế kiếm đâu ra chứ, bất giác ánh mắt lại trở nên tha thiết:

- Thẩm đừng nói thế, có điều số lương thực này không được cho người khác, chỉ dùng cho thẩm và hai đứa bé thôi. Hai đứa nó còn nhỏ, không ăn bao nhiêu, thêm thẩm nữa, chỗ lương thực này đủ cầm cự được ba tháng.

Triệu Tam Nương vừa khóc vừa cười:

- Đủ rồi, mẹ con ta ăn thoải mái cũng đủ.

- Tốt, vậy chúng ta quyết định như thế, ký hiệp ước thôi.

Tả Thiếu Dương chỉ muốn xong sớm nhanh nhanh rời khỏi đây, nãy giờ bề ngoài cả hai đều tỏ ra bình thường, song xảy ra chuyện như thế thì làm sao bình thường cho được chỉ cố gắng để đối phương không thấy khó xử thôi:

- Đại lang, ta có yêu cầu này hơi quá đáng, mong cậu chấp nhận.

Triệu Tam Nương ngập ngừng, quỳ xuống, lần này Tả Thiếu Dương cản cũng không được:

- Đại lang, ta muốn dùng số nhà đất còn lại đổi thêm chút lương thực được không, công bà ta, còn cả thúc bá di cô mấy đứa nhỏ, tổng cộng mười bảy người đều không còn hạt gạo nào để ăn nữa, tiếp tục thế này chỉ có chết đói...

Nói tới đó chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tả Thiếu Dương, che mặt khóc.

Tả Thiếu Dương hít một hơi, giúp người thì phải giúp cho chót, nếu không Triệu Tam Nương có cái ăn, mấy kẻ kia phát hiện ra cũng không để yên, bọn họ mẹ góa con côi, chẳng thể kháng cự lại:

- Họ muốn mua cũng được, song phải lấy tiền của họ để mua, không được đụng vào nhà đất của thẩm.

- Tiền có, song giờ không còn nhiều, đoán chừng chỉ có mấy chục lượng, có điều còn có trạch viện và ruộng đất.

Triệu Tam Nương chỉ sợ y đổi ý, nói nhanh:

- Nhà chỉ còn một cái đang ở, còn ruộng thì khá nhiều, tới ba mươi mẫu, chỉ là không đủ người canh tác, đa phần để hoang, cho nên trong nhà không có lương thực dư. Nhân đinh lại nhiều, già trẻ đều đói chỉ biết nằm bẹp giường, cũng không biết đi kiếm rau dại ăn …

Tả Thiếu Dương lúc này nhận ra, con người Triệu Tam Nương rất giống y, chỉ có thể ác miệng, rốt cuộc luôn mềm lòng. Thế nhưng cũng hiểu khó khăn còn phía trước, muốn sống phải tàn nhẫn hơn, lạnh lùng hơn, tính toán hơnL

- Toàn là ruộng tốt chứ?

- Đúng thế.

Triệu Tam Nương nói thêm:

- Đại lang, thẩm không muốn hại cậu nên nói rõ điều này, hiện giờ không tìm được người làm ruộng nữa, cho nên mỗi năm đều phải bù tiền thuế, ruộng bây giờ càng nhiều càng là gánh nặng.

- Ta không ngại gánh nặng này.

Tả Thiếu Dương bấm tay tính nhẩm:

- Có điều chỗ thẩm đã đổi đấu, họ tối đa chỉ được mua mười một đấu, còn giá, nể thể diện của tam thẩm, bảo họ lấy ra ba mươi mẫu ruộng, thêm vào mười quan tiền.

Ba mươi mẫu ruộng tốt giá chỉ lượng, thêm vào mười quan tiền là bảy mươi, trong khi giá cả tận quan một đấu, ra kia mua một nửa không xong, đấy là nói trong trường hợp kiếm được người bán.

Triệu Tam Nương không dám hỏi Tả Thiếu Dương lấy lương thực ở đâu ra mà nhiều như thế, kinh tế Tả gia trước kia thế nào nàng rõ hơn ai hết, song không muốn thời khắc mấu chốt thế này sinh chuyện ngoài ý muốn, nên chỉ rối rít cảm tạ.

Tả Thiếu Dương lại dặn:

- Còn nữa, không được cho công bà của thẩm biết ta bán lương thực cho thẩm. Bây giờ thẩm đi gọi công bà mình tới đây, ta mang lương thực tới, chúng ta giao dịch ở chỗ này, nhớ tuyệt đối bảo mật đó.

Triệu Tam Nương hiểu, thời gian qua không ít đại hộ cửa hiệu bị trộm, thậm chí nạn dân xông thẳng vào nhà giữa thanh thiên bạch nhật đánh cướp, ai dám để lộ ra trong nhà có cái ăn, đặc biệt là mẹ góa con côi như nàng:

- Cậu cứ yên tâm.

Tả Thiếu Dương vội vàng về Quý Chi Đường, nói đơn giản chuyện trải qua, đương nhiên phần cảnh nóng kia không dại gì đề cập tới, hãy coi đó như một giấc mộng xuân là được rồi.

Tả Quý và Lương thị nghe nhi tử nói dùng lương thực đổi lấy Quý Chi Đường và tiệm tạp hóa đều rất cao hứng, bọn họ sống ở đây bao năm, có tình cảm gắn bó sâu đậm, giờ còn thành gia nghiệp của mình, còn niềm vui nào hơn được.

Rút kinh nghiệm lần trước, Tả Thiếu Dương thay cái áo cũ vào, lấy cái xe đẩy của hiệu tạp hóa, hai cha con chất gạo lên, dùng cỏ khô che bên ngoài, vẫn còn chưa yên tâm, lại đắp cái chiếu, gọi Miêu Bội Lan theo cùng.

Đi hết phố nhỏ nhà bọn họ, bắt đầu ra đường chính Tả Thiếu Dương lo nơm nớp, chỉ sợ có người chú ý, nhưng y quá lo rồi, thi thoảng cũng có người như y đẩy xe ngang qua, nhưng trên đó vận chuyển xác người chết đói, vả lại ai có thể ngờ rằng lại có một cái xe lương thực như thế nghênh ngang đi trên phố?

Bình an tới được nhà Triệu Tam Nương, nàng và một lão đầu gầy còm đứng ngóng ở cửa, thấy bọn họ liền ba chân bốn cẳng chạy tới.

Tả Quý nhận ra ông già kia là công công của Triệu Tam Nương, họ Triệu, từng tới hiệu thuốc nói truyện, ông già cứ lắp bắp cảm tạ không ngừng, vành mắt đỏ hoe.

Nhanh chóng mang gạo vào viện tử, Triệu Tam Nương đã mượn một cái cân, đóng cửa lại cân lương thực, đúng đấu, mở ra xem, tuy là gạo thô và bột mì đen, song chất lượng không tệ.

Lương thực cho Triệu Tam Nương tất nhiên chuyển tới bằng chuyến khác.

Triệu lão rất hài lòng, mời bọn họ vào nhà chính, giấy tờ chuyển nhượng đều đã chuẩn bị sẵn, miêu tả đại khái vị trí chỗ uộng, Tả Thiếu Dương chưa bao giờ tới, song Tả Quý rất rõ, ra hiệu với nhi tử không thành vấn đề.

Hai bên lăn tay đóng dấu xong xuôi, Triệu lão chắp tay:

- Tả lang trung, muốn thương lượng với ông chuyện này nữa, nhà lão hán nhân đinh mười mấy người, thêm cả phó bộc, nô tỳ, tổng cộng là hai sáu. Vô vàn cảm tạ các ông trượng nghĩa tương trợ trong lúc khó khăn, nhưng chỗ lương thực này thật không đủ, chẳng lẽ chỉ cho người nhà mình ăn, còn nô bộc để chết đói? Làm sao đành lòng cho được...

Nói tới đó rơm rớm nước mắt:

- Cho nên, cho nên các vị liệu có thể bán thêm cho lão hán ít lương thực không? Chuyện này ông yên tâm, ngay phu nhân lão cũng không hay biết lão tới đây mua lương thực, tuyệt đối an toàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio