Quay trở về nhà, Tả Quý từ từ ngồi xuống sau cái bàn khám bệnh, bàn tay dấu trong ống tay áo run liên hồi, từ phản ứng ngoài kia có thể thấy, nếu Tả gia bị phát hiện dấu lương thực bị chặt đầu sẽ không có ai thương hại hết, chết là chưa phải là xong, cái tên Quý Chi Đường này còn bị phỉ nhổ, thành nỗi ô nhục muôn đời không xóa được, đó là điều Tả Quý còn sợ hơn.
Lương thị càng kinh hoàng, quan quân vừa đi chạy ngay vào nhà, tới phòng bào chế thuốc, hết nhấc cái nồi che dấu tầng hầm ra, lại đặt vào, chất thêm rơm rạ, không yên tâm, lại chèn cả củi, chạy ra ngoài mắt nhìn trượng phu rồi nhìn nhi tử, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tả Thiếu Dương thấy mẫu thân sợ hãi như vậy thì không dám chắc được gì nữa, còn chưa soát nhà mà mẹ đã sợ tới đứng chẳng vững, khi quan binh thực sự tới, nhìn mặt mẹ mình đủ biết nhà dấu lương thực dư, tới lúc đó thì dấu đâu cũng vô ích rồi.
- Vào phòng Trung Nhi nói chuyện.
Tả Quý nhắm mắt ngồi một lúc, đứng dậy đi vào phòng bào chế, Lương thị lật đật đi theo, Bạch Chỉ Hàn dìu Tả Thiếu Dương về xong lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Nhìn bà xem, sợ người ta không biết nhà ta có lương thực à? Không ra làm sao cả.
Tả Quý thường ngày mắng thê tử đều nghiêm khắc khí thế, lần này rõ ràng chỉ được lời nói, uy nghi không có, vừa xong ông ta phải ngồi một lúc kiểm soát được không để lộ ra ngoài, song bên trong tới giờ không khác gì trời long đất lở.
Tả Thiếu Dương thừ người ra:
- Cha, đừng trách mẹ, con cũng sợ...
Lương thị vừa nghe thế nói vội:
- Thế, hay là nhà ta bán lương thực dư cho quân binh đi, dầu sao cả thành đều thế cả mà, nhi tử cũng đá bán đủ lương thực để không sợ lỗ nữa, nhà ta không phải gian thương bất lương, bán cho quan quân đi thôi... Quan quân sẽ phát lương thực, không phải sợ.
Tả Quý ban đầu cũng ủng hộ nhi tử đánh liều một phen, song vừa rồi nghe phản ứng của người dân ngoài cửa như vậy, lòng tin dao động.
Tả Thiếu Dương sợ, làm sao không sợ cho được, y tận mắt chứng kiến thảm cảnh nhà Thảo Nhi rồi, cuộc chiến này chưa biết kéo dài tới khi nào, nếu tới một ngày y không có cái ăn, bị cơn đói hành hạ, ai biết mình sẽ làm cái gì, thà bị chặt đầu một phát chết luôn còn hơn:
- Cha mẹ, chúng ta không thể nộp lương thực được, nếu không chỉ chết muộn một chút mà thôi, quan quân không có nhiều lương thực để phát đâu.
Lương thị lắc đầu:
- Đừng, Trung Nhi...
- Mẹ, nghe con đi, chúng ta phải vượt qua... Mẹ, nếu mẹ sợ thì thế này, đến lúc lục soát nhà ta, mẹ theo Chỉ Nhi tới hậu viện Cù gia. Cha thì sang tiệm tạp hóa khám bệnh, để mình con đối phó.
- Trung Nhi, quan binh có người đào hầm xây nhà đấy, họ sẽ tim ra thôi...
Lương thị sợ tới nói năng lẫn lộn:
- Bọn họ dọa đấy, hoặc là nói khoa trương lên thôi, chắc gì họ đã tìm được. Hôm nay mẹ cũng nghe tỷ tỷ nói, có kẻ đói tới mức ăn thịt người rồi, nếu nhà ta mà không có cái ăn...
- Được rồi, không cần dọa mẹ con nữa.
Tả Quý suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói:
- Chuyện này nhà ta đã quyết rồi, cứ vậy mà làm.
- Dạ...
Lương thị chỉ còn biết yếu ớt nghe theo.
Tả Quý đứng dậy, mở cửa tầng hầm:
- Trước tiên lấy lương thực chia cho nhà Chỉ Nhi và Miêu gia để đề phòng vạn nhất đã.
Tả Thiếu Dương bị thương ở chân, không giúp được, Tả Quý tự xuống hầm lấy lương thực, Lương thị ở trên đón. Tổng cộng lấy ra mười một đấu lương, cân phân chia, năm đấu cho Cù gia, sáu đấu cho Miêu gia, đúng chỉ tiêu giới hạn của quan quân.
Xong xuôi, Tả Quý bảo Bạch Chỉ Hàn mời Cù lão thái thái, Cù phu nhân, còn Lương thị đi mời Miêu mẫu và Miêu Bội Lan, khi tất cả mọi người tới nơi, nhìn thấy lương thực chất đống ở mặt đất đều mừng rỡ xen lẫn nghi hoặc.
- Chuyện cấp bách, lão hủ nói ngắn gọn.
Tả Quý hắng giọng nói:
- Trung Nhi nhà lão hủ thời gian trước bán thuốc được ít tiền, đem đi mua lương thực, cho nên trong nhà cũng dư dả. Vừa rồi quan quân thông báo mọi người đều đã nghe, mỗi người chỉ được sở hữu một đấu lương thực, số dư phải bán cho quan quân, nếu không sẽ bị xử tử. Nhà ta hơi dư lương thực một chút, cho nên bán cho mọi người, còn về giá cả tính đồng là được, dù sao bán cho quan binh cũng là giá này.
Miêu mẫu là phụ nữ nông thôn hiểu biết ít, suy nghĩ cũng đơn giản, nghe vậy thì mừng quá nỗi:
- Tả lang trung, ngài thật phúc đức, may quá, may quá, nghe thương binh nói với nhau, chuyến này phải đánh tới mấy tháng mà thiếp thân lo quá trời, lương thực thì mỗi ngày một tăng giá, phải sống làm sao, ngài đúng là có tấm lòng bồ tát... Chỉ là, chỉ là trong nhà cũng không có tiền, không biết có được nợ không, Phàn đội chính bảo đại nha đầu giết địch lập công thế nào cũng được thưởng, tới mấy quan tiền cơ, thế nào cũng đủ..
Miêu Bội Lan khẽ giật áo mẹ mình:
- Mẹ, nhà Tả đại ca có được số lương thực này không dễ dàng, nếu mua phải mua đúng giá.
- Cơ mà, nhà ta làm sao đủ tiền.
Toàn bộ Miêu gia đều dựa vào đại khuê nữ, Miêu mẫu chân tàn tật không làm được mấy, nên quen nghe theo nàng:
Nha đầu này lại ương lên rồi, giống Răng Thỏ, Tả Thiếu Dương chợt nghĩ, nếu là Tiểu Muội thì mình nói sao đã nghe nấy:
- Bội Lan, muội quên mất kế hoạch của ta rồi sao, dẹp loạn xong ta còn trông đợi vào muội để giúp ta làm ruộng, muội cũng đã hứa rồi, bây giờ không muốn nhận số gạo này, có phải là sợ khổ nên quịt phải không?
Chiêu khích tướng rất hữu dụng, Miêu Bội Lan làm sao để người ta nói mình sợ khổ sợ mệt:
- Muội không có ý đó. Nhưng bây giờ giá lương thực như thế...
Bây giờ không phải là lúc dây dưa ở chuyện này, Tả Quý lên tiếng:
- Bội Lan, cháu nhận đi, sau này nhà ta còn nhờ ở cháu nhiều đấy.
Miêu Bội Lan bấy giờ không từ chối nữa, vội nhún éo thi lễ:
- Bội Lan đa tạ lão gia, lão thái thái.
Cù lão phu nhân nhìn đống lương thực, cao hứng tới tới nước mắt chảy cả ra, nghe bọn họ nói chuyện xong, nghèn nghẹn lên tiếng:
- Thực không dấu, nhà lão thân... Đã hết lương mấy ngày, đều dựa vào chút rau quả mà Chỉ Nhi trồng trông vườn sống qua ngày. Có chỗ gạo này, cả nhà được cứu rồi.. Đa tạ, đa tạ.
Tả Thiếu Dương lấy ra giấy bán thân của Bạch Chỉ Hàn, chân thành nói:
- Bạch tiểu thư, cám ơn cô thời gian qua đã chiếu cố ta, cũng cám ơn cô đêm hôm đó cùng Bội Lan cứu mạng ta, cho nên một mạng đền một mạng, cô đã báo đáp được ân cứu mạng của ngoại tổ phụ mình rồi, đây là giấy bán thân của cô, bây giờ cô đã tự do.
Cù lão thái thái và Cù phu nhân càng mừng rỡ, rối rít tạ ơn, bảo Bạch Chỉ Hàn nhận lấy.
Bạch Chỉ Hàn chợt nhớ tối hôm đó Tả Thiếu Dương không lý do gì đuổi mình về nhà, buổi sáng nghe Lương thị nói Tả gia có rất nhiều lương thực, chia cho mọi người hẳn vẫn còn dư rất nhiều, không khó đoán Tả gia muốn liều một phen giữ lại lương thực, lại sợ liên lụy tới người khác nên mới chia ra, đồng thời để mình về nhà, Bạch Chỉ Hàn này chẳng lẽ lại là người thấy phú quý thì theo, gặp gian nguy bỏ chạy sao, tuy nhiên nàng không nói ra suy nghĩ của mình, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngoại tổ phụ đã dặn, lời thề là lời thề, không thể vì lý do gì mà phế bỏ. Đêm hôm đó không phải Chỉ Nhi cứu mạng thiếu gia, mà là Bội Lan muội, cho dù đúng là Chỉ Nhi cứu, thì đó là phận sự của nô tỳ, cứu ngàn vạn lần cũng không xóa bỏ được. Chỉ Nhi đã thề độc, nếu thiếu gia đuổi ta đi, ta chỉ còn cách chết để giữ trọn lời thề.
Tả Thiếu Dương há hốc mồm, nếu không có phản ứng của người xung quanh, y còn tưởng mình nghe nhầm, thấy tức cười nói:
- Trần đời ta mới chỉ nghe người ta cưỡng ép người khác làm nô tì, giờ mới gặp người cưỡng ép người ta nhận mình làm nô tỳ. Được rồi, ta là thiếu gia, hiện giờ ta giải trừ thân phận nô tỳ của cô, đó là quyền của ta, thế có được không?
- Thiếu gia nói được thì là được.
Bạch Chỉ Hàn nói tới đó xoay người lấy cái kéo từ giỏ đồ dùng khâu vá của nàng, đâm thẳng vào tim.