Lương thị gấp lắm rồi, nắm tay nhi tử lắc lấy lắc để:
- Trung Nhi à Trung Nhi, con đi nói với Tiêu đại ca trả lương thực lại đi, giao cho quan quân.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh đi.
Tả Thiếu Dương thấy không nói gì cho cha mẹ biết là quyết định đúng đắn, nếu không chỉ e bây giờ mẹ y tới chùa Thanh Phong khóc lóc xin Trí Không đại sư trả lại lương thực không biết chừng:
- Tiêu đại ca như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, xưa nay đều là huynh ấy tới tìm con, con không cách nào tìm được huynh ấy.
Bạch Chỉ Hàn ngước nhìn Tả Thiếu Dương với ánh khó hiểu, y nói dối, tất nhiên là vậy, nàng chưa gặp vị Tiêu đại ca nào đó, song đêm qua chắc chắn không có vị Tiêu đại ca nào hết, quan trọng những lời Tả Thiếu Dương nói “thần long thấy đầu không thấy đuôi”, rồi là đều là người kia tới tìm, còn y không tìm được, chẳng lẽ đó cũng là lời nói dối, y không có người bạn nào như vậy, nếu thế bài thơ kia thực sự do y làm ra? Nếu thế tại sao phải nói dối?
Lương thị khóc rồi, nước mắt rơi thành hàng dài, thấy không thuyết phục được nhi tử, quay sang trượng phu:
- Lão gia, lão gia nói nó đi.
Tả Quý thở dài:
- Được rồi Trung Nhi không nói dối đâu, dù sao không có lương thực dư trong nhà ta nữa, còn nếu quan quân tìm thấy ở chỗ khác thì cứ tịch thu, số lương thực đó cũng không có gì chứng mình là của nhà ta hết.
- Cha nói đúng đó mẹ, chỉ cần lương thực không phải tìm ra trong nhà ta thì lo gì, hay thế này, lát nữa quan binh tới kiểm tra, mẹ sang nhà Chỉ Nhi chơi một lúc, bên này để cho con và cha lo là được.
Lương thị chẳng có chủ ý gì, nhìn trượng phu.
Tả Quý thấy thế cũng tốt, nếu không trong nhà không còn lương thực mà thê tử cứ thế này thì quan binh cũng nghi ngờ:
- Được, lâu nay bận rộn cũng không có thời gian hỏi thăm sức khỏe lão thái gia thế nào, bà sang đó tiện thể thăm hỏi trò chuyện luôn. Chúng ta mở cửa hiệu thôi.
Bạch Chỉ Hàn đi mở cửa, tức thì gió lạnh cùng ánh sáng chói lòa làm người ta nhức mắt ùa vào phòng.
Tả Thiếu Dương ra ngoài, oa, cả thế giới đã biến thành màu trắng, ngọn đồi xa, nóc nhà gần, cây cối, đường phố đều phủ một lớp tuyết dày, cột băng trước mái hiên dài hơn nửa xích, tuyết dưới mặt đất ngập quá gối trẻ con, từ khi tới nơi này thì đây là trận tuyết lớn nhất Tả Thiếu Dương gặp phải.
Nếu là bình thường thì cả phố đã ra xúc tuyết rồi, giờ chỉ lác đác bóng vài đứa trẻ con vô tư nô đùa lấy tuyết ném nhau.
Ở trạm thu lương đầu phố, thi thoảng có người sách túi lương thực ra, sau đó thở vắn than dài trở về, mặt cúi xuống, bước đi lầm lũi nặng nề.
Trên phố tên quan binh vẫn cứ nói đi nói lại chỉ có mấy câu mà không biết chán hay mỏi mồm, Tả Thiếu Dương chỉ muốn vơ nắm tuyết ném vào mồm hắn, lải nhải suốt, bực cả mình.
Suốt cả buổi sáng không có ai tới khám bệnh, sau buổi trưa là kiểm tra từng nhà rồi, lúc này còn ai muốn ra khỏi nhà nữa, dù không phải trong nhà có dấu lương thực, chuyện chưa qua thì lòng chưa yên, chỉ cần không phải bệnh nặng, còn cầm cự được thì đều ở nhà hết, thời tiết lại như thế, ra đường không khéo còn bệnh thêm.
Tả gia cũng ở trong trạng thái thấp thỏm, chỉ có Tả Quý sang bên hiệu tạp hóa khám lại cho thương binh, đều chỉ là bỏng hoặc gãy xương, chủ yếu là xem tình hình vết thương, sau đó điều chỉnh thuốc, chẳng mấy chốc là xong.
Gần trưa thì Phàn mặt đen tới, dẫn theo mấy thân binh, chưa thấy người đã thấy tiếng:
- Tiểu lang trung, Bội Lan muội muội đâu, tiền thưởng tới rồi.
Phàn Mặt Đen đi thẳng tới cái bàn khám bệnh dài, ném cái túi lên, mấy xâu tiền ở bên trong rơi ra mất một nửa, mỗi xâu là một nghìn đồng, tổng cộng là mười quan.
Tả gia quá quen với hắn rồi, chả phải khách khí, Tả Quý chỉ gật đầu một cái lại tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền, chỉ có Tả Thiếu Dương là đi ra tiếp, Bạch Chỉ Hàn ở lại phòng, tránh bệnh tưởng tên này nặng thêm.
- Vất vả đội chính đại nhân rồi, mời ngồi. Là tiền thưởng của Bội Lan muội sao?
Phàn Mặt Đen nhìn quanh không thấy bóng giai nhân thì thất vọng, đặt bịch mông ngồi xuống cái ghế làm nó kêu kẽo kẹt như muốn gãy:
- Đúng thế, tuy Bội Lan muội muội không cắt tai người mang về làm chứng, nhưng lại lần nữa xông pha chiến trường cứu chữa bệnh nhân, đây là điều rất nhiều thương binh nhìn thấy, thế nên cấp trên châm chước rồi, đương nhiên cũng nhờ thể diện Lão Phàn này đủ lớn nữa. Ha ha ha, Miêu gia muội tử đâu rồi, mau thu tiền lại đi nào, đừng để đại ca nhìn mà thèm chứ.
Miêu Bội Lan rất khó xử, nàng chưa bao giờ có nhiều tiền như thế, số tiền này giúp ích cho nhà nàng rất nhiều, sống dựa vào Tả gia thế này không phải điều nàng muốn, nhưng đây lại là tiền giết người mà có, nàng không thích.
Tả Thiếu Dương biết tâm lý nàng, dịu giọng khuyên:
- Bội Lan, số tiền này muội nhất định phải nhận, đừng nghĩ do giết người, mà do muội lấy mạng đổi được, là cứu thương binh mà có, cuộc sống sau này còn dựa vào nó.
Câu nói này làm Miêu Bội Lan hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn y:
- Tả đại ca, muội muốn thương lượng việc này.
- Muội nói đi.
- Muội muốn thuê căn nhà bên cạnh kia, mẹ muội sức khỏe không tốt, ở Mai thôn quá cao, chân đau nhức suốt, đi lại không tiện, muội tính chuyển vào thành sống. Như vậy, sau này muội giúp huynh làm ruộng trồng thuốc cũng tiện hơn...
Miêu Bội Lan càng nói càng nhỏ, khuôn mặt thẹn thùng lại đầy mong đợi:
Tả Thiếu Dương đã không còn ngây ngô như trước kia, nhìn là hiểu lòng nàng, nha đầu này trái tim đặt lên người mình, chỉ muốn ở cùng nhau, nhưng không thể danh bất chính ngôn bất thuận ở trong nhà mình, thuê hiệu tạp hóa đó là biện pháp tốt nhất, như vậy ngày ngày hai người có thể ở gần nhau, nghĩ đã thấy tương lai vô hạn, gật đầu vội:
- Đương nhiên là được rồi, cha, cha thấy sao ạ.
Tả Quý gật đầu:
- Ừ, dù sao thương binh cũng không ở bao lâu, khỏi là đi rồi.
Miêu Bội Lan xua tay:
- Không, không ạ, nhà cháu không cần nhiều phòng như thế, bệnh nhân sau này cần vẫn cứ ở lại điều trị. Nhà cháu chỉ cần một gian là đủ, là gian liền với bếp, cháu chỉ mở thêm một cánh cửa nửa đi lại cho thuận tiện, thế có được không ạ?
Tiệm tạp hóa đó kết cấu giống Quý Chi Đường, cũng là chính đường ở giữa, sương phòng hai bên, gian sát bên ngoài chia làm tiền hậu, tiền là phòng ngủ, hậu là nhà bếp.
Tả Quý vuốt râu:
- Nhà cháu đông người, chỉ ở một gian sao tiện, thế này đi, đại sảnh và gian liền bếp kia cho nhà cháu thuê, gian còn lại chuyên làm phòng bệnh. Mẹ cháu một mình nuôi lớn mấy đứa không dễ, nên để lão nhân gia sống thoải mái một chút, cứ làm vậy đi. Trung Nhi, tiền thuê phòng tính rẻ thôi, đang chiến loạn thế này, cũng chẳng ai thuê...
Tả Thiếu Dương cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn cha mình, không phải bảo cha y là người khó khăn, ngược lại là khác, ông cổ hủ nhưng hiền hòa, chỉ là xưa nay những chuyện vặt vãnh thế này ông không bao giờ lên tiếng, chả lẽ cha thay đổi suy nghĩ, chấp nhận nàng rồi? Nghĩ thế lòng khấp khởi mừng thầm.
Miêu Bội Lan nhún eo thi lễ cảm tạ Tả Quý xong, hỏi Tả Thiếu Dương:
- Tả đại ca... Tiền thuê phòng là bao nhiêu?
- Giá thuê bên đó trước kia rẻ hơn nhà ta, lại không thuê nguyên nhà, lấy đồng một tháng là được.
- Giá này rẻ quá.
- Được rồi, được rồi.
Tả Thiếu Dương cong môi lên làm vẻ hung ác, phẩy tay:
- Giá thuê nhà ở đây là thế đấy, không thuê thì đi chỗ khác kiếm nhà mà thuê.
Miêu Bội Lan thấy y làm trò phì cười:
- Vậy thì được rồi, đa tạ Tả đại ca.
- Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta làm luôn đi, mời thợ mộc làm cửa... À tiện thể ta cũng muốn làm cho người bệnh mấy cái giường đơn giản, nằm dưới đất như thế dễ sinh bệnh, còn cả chăn đệm nữa.
Miêu Bội Lan rối rít xua tay:
- Không cần không cần, tốn kém lắm, gọi Lý đại ca là được, huynh ấy trước kia ở trong thôn là thợ mộc, từ bàn, ghế, tủ ở nhà đều là do huynh ấy làm đó, tay nghề không tệ.
Chú: Ban đầu tiệm tạp hóa nó ở đối diện, về sau không biết tác giả quên hay là có ý định cho cu Tả nửa đêm mò sang hàng xóm làm bệnh mà sửa nó thành sát vách.