Bên ngoài đại đường, Tả Thiếu Dương ngồi sau quầy thuốc xem cha khám bệnh, sau đó giúp bốc thuốc.
Đa phần người bệnh đều bị cảm lạnh, cha y xử lý rất tốt, còn dùng một số phương thuốc trong sách y viết cho, xem ra thời gian qua cha chẳng nhàn, y thuật có chút tiến bộ.
Bệnh nhân ra vào rất đông, Tả Quý khám bệnh không ngơi tay, đến khi khó lắm mới được nghỉ một chút thì có người ngoài cửa gọi:
- Tả lang trung có nhà không, tại hạ tới báo tin vui.
Tả Quý nghe giọng người này vội đứng dậy đi ra đón:
- Lưu đại nhân mời vào nhà.
- Đại nhân gì, ta chỉ là một hỏa trưởng nhỏ thôi, tuy là một nửa lang trung, mặt dày tự nhận là cùng nghề, xét về tuổi tác ta là hậu bối, xét về tuổi nghề càng thua kém, Tả lang trung gọi một câu Tiểu Lưu cũng được rồi.
Lưu hỏa trưởng so với lần trước tới đây càng nói chuyện nhũn nhặn hơn, tất nhiên Quý Chi Đường được đích thân Đại tướng quân chấp bút tặng biển đã lan truyền khắp nơi.
- Không dám, Lưu hỏa trưởng vừa rồi nói báo hỉ, không rõ rốt cuộc là hỉ sự gì?
Lưu hỏa trưởng đi vào nhà:
- Tại hạ đã báo lên trên chuyện băng cứu thương của quý đường, mới đầu cấp trên không coi trọng lắm, nóng ruột đi cầu kiến Đại tướng quân, khi bẩm báo với đội trưởng Phó, hắn nghe nói là do quý đường chế tác liền vào bẩm báo với Đại tướng quân, thế là ta lập tức được Đại tướng quân cho gọi, ta liền kết thật tỉ mỉ ích lợi của băng cứu thương. Đại tướng quân thân kinh bách chiến, tất nhiên hiểu nếu như hiệu quả đúng như ta nói thì có thể cứu được vô số sinh mệnh thương binh, nên đích thân cùng ta tới y quán chiến địa, xem xét tình hình thương thế các thương binh sử dụng băng nhà các vị. Sau khi hỏi chuyện binh sĩ, Đại tướng quân rất hoan hỉ, nói đây là bảo bối, không làm khó các vị ép bán, mà trực tiếp đặt mua, giá cả thích hợp thì mua một vạn cuốn! Ha ha ha, Tả lang trung, nói xem có phải tin mừng không?
Tả Quý mừng rỡ đứng dậy:
- Đa tạ Lưu hỏa trưởng nói tốt với Đại tướng quân.
- Tả lang trung quá lời, ta cũng là vì huynh đệ trong quân thôi, để họ có được đản bảo sinh mệnh tốt hơn, có gì không làm, có thể nói là tin mừng với cả hai bên.
Tả Thiếu Dương thì nhẩm tính phải nên bán với giá bao nhiêu thì thích hợp, hiển nhiên với tính cách của y và cha y, kinh doanh hiệu thuôc hòa vốn là may rồi, tiền phải kiếm từ nguồn khác, loại băng này chỉ cần có chiến đầu là dùng không ít, hiện trong nước có không ít cuộc phản loạn lẻ tẻ, phía bắc càng là cuộc chiến lâu dài, lượng băng cứu thương cần dùng tuyệt đối không nhỏ, đây là khách hàng tiềm năng lâu dài, vụ làm ăn này làm tốt Quý Chi Đường sẽ có nguồn thu ổn định.
Nghĩ một lúc Tả Thiếu Dương nói:
- Lưu hỏa trưởng, nhà ta chưa bao giờ qua lại với quân gia, cũng chưa bao giờ làm chuyện kinh doanh lớn thế này, mong được Lưu hỏa trưởng chỉ điểm cho, ngàn vạn lần đừng để mua bán không thành còn đắc tội với người khác, nhà ta không chịu được cái tội này.
Lưu hỏa trưởng gật đầu:
- Tả công tử nhìn thấu điểm này thì ta tin rằng chuyện mua bán này sẽ thành thôi, nói ra thật xấu hổ, trong quân đúng là cũng có mấy chuyện đáng giận kiểu này, tuy nhiên không nhiều lắm, một số cửa không phải là cần tiền, mà chỉ cần chút thể diện thôi, nói khó vài câu, lễ tết có chút quà là đủ rồi. Các vị yên tâm, ta ở trong quân mấy chục năm, cũng có vài mối quan hệ, sẽ giúp các vị lo liệu ổn thỏa chuyện.
Tả Quý đứng dậy cảm tạ:
- Thế thì may quá, đa tạ hỏa trưởng nhiều.
Đương nhiên chi phí chạy chọt do Quý Chi Đường bỏ, ngoài ra không thể thiếu phần Lưu hỏa trưởng, có điều chuyện này hiểu ngầm, không nói ra tổn thương tình cảm.
- Tả lang trung nói gì đó, đây là phúc lành của tướng sĩ, ta nên thay bọn họ cảm tạ mới đúng.
Hai bên khách khí một hồi, Lưu hỏa trưởng nhắc:
- Quan trọng nhất bây giờ là định giá cho hợp lý.
Tả Quý vuốt râu trầm ngâm một lúc, cẩn thận hỏi:
- Vậy trước kia quan quân nhập băng bao nhiêu tiền một cuộn?
Lưu hỏa trưởng đưa ngón tay ra:
- đồng.
- Vậy... Nhà ta cũng bán hai mươi đồng, Lưu hỏa trưởng thấy sao?
Lưu hỏa trưởng lắc đầu.
- Vậy thì đồng?
Tả Quý vội vàng giảm giá:
Lưu hỏa trưởng cười:
- Tả lang trung quá thành thật rồi, thứ băng vứt đi kia còn bán với giá đồng, ngài lại bán bảo bối nhà mình cũng với giá đồng, chưa nói kiếm được gì, lo lót quan hệ còn lỗ chứ. Hơn nữa bán còn rẻ hơn cả băng thường, quan binh nghe thấy còn cho rằng là thứ chất lượng thấp không tin tưởng, có câu tiền nào của nấy, hàng tốt phải có giá cao.
Tả Quý gật đầu, ông đâu giỏi chuyện kinh doanh:
- Đa tạ Lưu hỏa trưởng chỉ điểm, vậy giá bao nhiêu là thích hợp.
- Vậy phải xem các vị làm ra tốn chi phí bao nhiêu trước đã.
Tả Thiếu Dương nhẩm tính nãy giờ rồi đáp:
- Ước chừng đồng.
- Vậy nên định giá đồng.
- Nhiều vậy?
Tả Quý hơi bất ngờ, ông còn nghỉ tăng thêm đồng cũng là nhiều lắm:
- Với già này, một vạn cuốn là quan, nếu bỏ ra quan lo quan hệ thì Quý Chi Đường vẫn còn lãi quan, thế có được không?
quan với Tả Quý mà nói không khác gì cái bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cảm thấy đầu có hơi váng vất, phải giữ lấy mép bàn ngồi ngây một lúc, lo được lo mất nói:
- Nhiều quá... Liệu Đại tướng quân có đồng ý không?
- Đại tướng quân không những không đồng ý mà còn nói các vị quá thành thật, ra giá nói quá thấp, nói không chừng còn cho các vị thêm chút thưởng.
- Không dám, thế này là tốt lắm rồi.
Tả Quý thấy bán được giá này đã khiến tim ông đập thình thịch, đòi cao hơn còn hổ thẹn với lương tâm:
Lưu hỏa trưởng nói tiếp:
- Có điều chuyện này tại hạ phải nói trước, quân lương luôn có danh mục, chi tiêu ngoài phải báo cáo lên mới được cấp xuống. Hiện già quân ta bị bao vây, liên hệ với triều đình cũng không thể nhận được tiếp tế, cho nên chỉ e là phải đợi một thời gian, có điều chắc chắn sẽ lấy từ trong phí quân dược ra chi trả các vị trước, tuyệt đối không quịt nợ, tại hạ nắm khoản chi tiêu này, Tả lang trung yên tâm.
- Làm sao không yên tâm chứ, lúc nào cũng được.
Tả Quý cười vui vẻ, triều đình đảm bảo thì còn gì phải lo:
- Được, cứ quyết như thế, ta đi bẩm báo với Đại tướng quân rồi tới lập văn khế với các vị. Sau đó lập tức chế tác, không biết khi nào lại đánh nhau cho nên càng nhanh càng tốt.
Trò chuyện thêm một hồi, hỏi thăm sức khỏe Tả Thiếu Dương, lại nói vài việc vụn vặt trong quân, sau đó Lưu hỏa trưởng cáo tử. Lưu hỏa trưởng đi rồi, Tả Quý hưng phấn không ngừng đi vòng vòng quanh nhà, vuốt râu cười suốt.
Tả Thiếu Dương đợi cha phát tiết một hồi nói:
- Cha, chân con không tiện, để con viết cách báo chế cho cha rồi cha làm nhé.
- Khoan, khoan.
Tả Quý chạy ra đóng cửa hiệu lại, đây là vụ mua bán lớn tới lượng, nhiều gấp mấy lần bán cách bào chế thuốc cho Hằng Xương dược hành, không thể có chút sơ xảy nào:
- Đây là phối phương trọng yếu, không thể viết ra giấy, chẳng may mất hay lọt ra ngoài thì không được, con đọc thêm vài lần, cha ghi nhớ là được.
Băng cứu thương mà Tả Thiếu Dương dùng lấy cơ sở là phối phương Thất Bảo Tán đời Minh Thanh, trong đó có loại thuốc chính mà thời Đường còn chưa dùng làm thuốc, một là Mạn Đà La, một là Tam thất.
Băng cứu thương quân dụng thời hiện đại không tẩm thuốc tê, vì trong túi cấp cứu có kim tiêm giảm đau, nhanh chóng hiệu quả, thời xưa không có được điều kiện này, cho nên Tả Thiếu Dương sáng tạo tẩm thêm thuốc tê vào băng cứu thương, lần này thử dùng trên chiến trường, hiệu quả cực tốt.
Tam thất là dược liệu hàng đầu trị liệu ngoại thương, nơi sinh trưởng chủ yếu của nó là Vân Nam và Quảng Tây, có điều nhiều nơi khác cũng có, bao gồm Thiên Nhận Sơn của Hợp Châu, chẳng qua là chất lượng không bằng mà thôi. Tam thất được đào vào mùa đông, lần trước Miêu Bội Lan đi đào thuốc cũng đào được Tam thất, chỉ là giờ kiếm ai đi đào Tam thất là cả vấn đề, Tả Thiếu Dương chân bị thương không đi được còn lúc chiến loạn thế này một cô gái như Miêu Bội Lan rời thành lên núi không an toàn, tốt nhất là nam, biết việc nhà nông nếu am hiểu Thiên Nhận Sơn thì không thể tốt hơn.