Cổng thành mở ra, song không mấy người ra ngoài nữa, bọn họ quay về chuẩn bị đợi lĩnh cháo rồi, cũng có số ít vẫn đi, hoặc là không tin tưởng lắm, có lẽ muốn kiếm thêm một ít thức ăn trước khi quay về lĩnh cháo, dù sao thì cháo phát cũng chẳng thể có nhiều, mà lương thực bây giờ thì bao nhiêu cũng không đủ.
Hôm qua Tả Thiếu Dương còn tính dựa vào kiến thức trong sách chỉ dẫn cho bách tính cái gì ăn được cái gì không, nhưng dọc đường quan sát được, y thấy không cần mình làm chuyện thừa thái đó, mọi người biết chính xác thứ nào ăn được thứ nào không, thậm chí họ còn hái những loại rau cỏ mà y không biết, đi tới hỏi, họ không dấu diễm, đều chỉ dẫn cho y rất tận tình.
Bỏ qua mục đích phụ đó, Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan nhắm thẳng tới núi Vô Cực.
Mất hơn một canh giờ núi Vô Cực đã ở ngay trước mắt, chủ yếu là do Tả Thiếu Dương đi đã chậm lại còn đứng lại nghỉ, gọi là núi thực ra nó chỉ cao hơn ngọn đồi đất một chút, ba phía là núi đá có một mặt là dốc thoai thoải, đi lên rất dễ dàng.
Giữa sườn núi, bên cạnh vách đá lởm chởm Tả Thiếu Dương nhìn thấy dấu tích của một cánh đồng kim ngân.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm hoa rụng, bởi vì giờ còn chưa tới mùa hoa nở, nhưng trên mặt đất có không ít cánh hoa khô héo rụng xuống, kẹt vào dưới tảng đá, tránh được sương gió mưa tuyết, không bị mục rữa, tuy đã khô, song vẫn tốt hơi rễ.
Kim ngân hoa mọc rất nhiều, cho nên chẳng mấy chốc đã thu đủ được lượng hoa cần thiết.
Không giống như Thảo Nhi, bách tính rời thành đều biết cái gì ăn được cái gì không, cho nên những cây thuốc vẫn còn nguyên vẹn. Núi Vô Cực thực sự là kho tàng dược liệu thiên nhiên, không thua kém gì Thiên Nhận Sơn, đi thêm một lúc Tả Thiếu Dương đã tìm được bán chi liên, cỏ bạch hoa xà, chỉ có điều tử bối thiên rất quan trọng lại không thấy đâu, Tả Thiếu Dương chỉ nhớ loại cây này sống ở trên mực nước biển mét, xem ra phải lên ngọn núi cao hơn, hôm nay không đi được rồi.
Đoán chừng mẹ lo lắng rồi, Tả Thiếu Dương không nấn nà nữa, cùng Miêu Bội Lan về nhà.
Không ngoài dự đoán Lương thị cùng Miêu mẫu đứng ngoài cửa ngong ngóng đợi, thấy hai người bọn họ là chạy tới vừa khóc vừa đánh mắng, Tả Thiếu Dương không biện minh nửa lời, luôn mồm xin lỗi cùng vỗ về mẹ mình.
Miêu Bội Lan sợ sệt đứng bên, nhưng Lương thị không trách nàng, bà chẳng ngăn được nhi tử của mình thì làm sao Miêu Bội Lan làm được, thậm chí còn áy náy vì nhi tử mình suốt ngày kéo khuê nữ nhà người ta tới chỗ nguy hiểm.
Tả Thiếu Dương vào nhà nhìn thấy cha mình âm trầm phát sợ thì hơi chột dạ, may sao bên cạnh còn có cả Dư chưởng quầy nằm trên cáng mềm do hai nam đinh khiêng, vội đi tới chào hỏi:
- Dư lão bá, đã có quyết định chưa?
Lương thị bấy giờ mới nhớ ra đi pha trà mới khách, Dư chưởng quầy xua tay bảo không cần:
- Tẩu tử không cần khách khí, hơn nữa ta thế này ăn uống đều không tiện. Đại lang, ta nhờ người đi hỏi những bệnh nhân được cậu nối xương, đều khen không ngớt miệng, nói cậu nắn xương thậm chí không thấy đau đớn chút nào, còn hỏi Nghê đại phu, cũng nói ở mặt này cậu đã vượt qua cả ông ấy...
- Nghê đại phu nói quá thôi, cháu chỉ là biết được vài mánh nhỏ.
Tả Thiếu Dương cười, Nghê đại phu không biết y nối xương thế nào, chẳng qua là nhi tử ở nhà người ta, làm sao nói khác được, không sao, chỉ cần khiến bệnh nhân yên tâm để mình chữa là được.
- Ta cũng nghĩ mãi, thôi thì đằng nào cũng hết cách rồi, không bằng đánh cược một phen, thắng thì đứng lên được, có tập tênh cũng tốt. Còn về nguy hiểm có khả năng xuất thiện, thì đã là phúc thì không phải họa, là hoa không thể tránh khỏi, cho nên làm phiền đại lang cậu vậy.
Dư chưởng quầy nói xong ra hiệu cho một nô bộc:
- Cái bàn đem cả tới rồi đây, cậu thoải mái mà chọn sao cho phù hợp với yêu cầu. Cưa một cái chân bàn, đổi lại một cái chân người là lãi rồi, huống hồ cái bàn trà này vốn phải hình thù kỳ quái mới hay, cưa đi một chân, sau này mời thợ tới sửa lại một chút là được.
- Vậy thì tốt quá.
Nô bộc đặt cái bọc lớn lên trên bàn khám bệnh dài, mở ra thấy cái bàn trà nhỏ đen xì xì phát bóng, nó chỉ có kích cỡ bằng cái ghế mà Tả Thiếu Dương đang ngồi, tạo hình cổ nhã, ghé tới gần ngửi quả nhiên tỏa mùi thơm dìu nhẹ, đưa tay búng, không phát ra âm trầm mà là âm cao như búng vào kim loại, dùng móng tay cứa lên, không để lại chút dấu tích nào.
Tả Thiếu Dương cả đời chưa nhìn thấy thứ gỗ nào như vậy, tán thưởng:
- Đúng là gỗ tốt.
Dư chưởng quầy tự hào khoe:
- Đương nhiên, mua cái này tốn của lão hủ gần nửa đời tích góp, đi ngủ cũng để bên cạnh giường..
Chẳng trách trước đó Dư chưởng quầy nhất quyết đòi quan không giảm giá một xu, Tả Thiếu Dương không có thú chơi này, nhưng nếu y có bảo bối cưng đến thế không muốn nó tổn hại, xem thật cẩn thận nên lấy chỗ nào để ít ảnh hưởng nhất:
- Vậy càng đáng trân quý, chau sẽ cố gắng ít phải hủy hoại tới nó, phải rồi, sau khi dùng châm xong lấy ra, lão bá có thể dùng nó làm thành đũa ăn cơm...
- Không cần, lão hủ không phải người keo kiệt, dù sao lấy ra dùng rồi, cứ để lại cho cậu dùng cứu người bệnh sau này, coi như lão hủ tích chút âm đức.
- Đa tạ lão bá, cháu nhất định tận tâm tận lực giúp lão bá phục hồi chân phải.
Tả Thiếu Dương không khách khí, nhà Dư chưởng quầy tuy bị lấy đi lương thực, song tiền tài vẫn còn nguyên vẹn, ông ta giàu lắm, chắp tay tạ ơn:
Lý Đại Tráng gần đây tạm trú luôn tại phòng bệnh Tả gia rồi, trừ thời gian ăn ngủ ra là miệt mài làm việc, thể hiện sự cảm kích với Tả gia bằng hành động, hàng ngày nhận xong tiền công bánh bao cũng chỉ về qua nhà đưa cho mẹ, sau đó lập tức quay lại làm việc, Tả Thiếu Dương có bảo hắn không cần làm thế, hắn chỉ cười, sau đó vẫn cứ làm việc sớm tối.
Thế cho nên cần lúc nào là Lý Đại Tráng có mặt ngay.
- Huynh xem, cái bàn trà này chỗ nào thích hợp lấy ra làm ba đôi châm.
Lý Đại Tráng tay run run sờ cái bàn, mắt tham lam như Trí Nhi nhìn thức ăn Bạch Chỉ Hàn vậy, tiếc nuối nói:
- Thiếu gia, dù cái nhỏ nhất cũng đủ làm năm đôi châm... hay chọn gỗ khác đi, cũng còn nhiều loại thích hợp lắm, cái bàn này, lấy chỗ nào cũng tiếc.
Con người Dư chưởng quầy không làm thì thôi, quyết làm là vô cùng dứt khoát, giống như năm xưa bỏ non nửa gia sản chỉ mua một khúc gỗ vậy, giờ đem dùng chẳng nhíu mày một cái:
- Được rồi, cứ cưa lấy cái chân to nhất là được, làm dư ra vài bộ châm, sau này chẳng may nhiều bệnh nhân còn dùng, chứ đợi lão phu sửa lại nó xong thì có đến đập vỡ đầu cầu xin cũng không ăn thua nữa đâu, khi ấy đừng trách ta keo kiệt.
Tả Thiếu Dương mừng lắm, cái chân to nhất tuy hơi cong queo, nhưng rất to, trừ đủ lượng châm mà y cần, còn có thể làm vài bộ châm nhỏ hơn, tương lai dùng cho loại gãy xương khác nhau.
Lý Đại Tráng mang cái bàn sang phòng bệnh, thở ngắn than dài một hồi mới cầm cưa lên.
Trong lúc đó Tả Thiếu Dương cũng không rảnh rỗi, chuẩn bị dụng cụ cần thiết để chỉnh xương cho cả Kiều Xảo Nhi và Dư chưởng quầy, làm thuốc tê, dùng nồi áp suất khử trùng dụng cụ, lại còn sắc thuốc cho Thảo Nhi, bận bịu luôn chân luôn tay.
Một lúc sau Lý Đại Tráng cũng mang bộ châm làm bằng gỗ âm trầm tới:
- Thiếu gia xem đã đúng chưa?
Tả Thiếu Dương mang ra ngoài ánh sáng xem, kích cỡ và hình dáng thì phù hợp rồi, chỉ không biết độ cứng ra sao, lấy một cái bẻ nhè nhẹ, không suy chuyển, tăng thêm sức, không thấy gì, lòng mừng rỡ, mím môi bẻ, cái châm cong đi chứ không gãy, buông tay ra là khôi phục hình dáng ban đầu.
- Quá tốt, quá tốt, hơn cả mong đợi của ta nữa, Lý đại ca đúng là thợ giỏi, mới một lúc đã làm xong rồi.
- Thiếu gia quá khen, ta về làm tiếp.
Lý Đại Tráng cười hạnh phúc, cứ làm được việc gì báo đáp ơn nghĩa Tả gia là hắn thấy vui rồi.