Đại Đường Tiểu Lang Trung

chương 305: nhân chi sơ tính bản ác (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hai vị thí chủ, lão nạp đi trị thương đây, khi lão nạp quay lại hai vị phải nói cho lão nạp biết lựa chọn của mình, nếu không lựa chọn được, lão nạp đành giúp vậy.

Tuy lão nạp không sát sinh, có điều biết nhiều cách khiến hai vị không lựa chọn không được, tin lão nạp đi, khi đó sẽ vô cùng thống khổ đấy, hai vị thí chủ là người hiếm hoi thoát được cạm bẫy của lão nạp, lão nạp không hi vọng kết cục thành ra như thế. Chẳng bằng các vị tự lựa chọn, như thế chết tôn nghiêm hơn, chết có ý nghĩa hơn.

Thái độ của Liễu Thiện hiển nhiên coi hai người như con sâu cái kiến, tùy ý bóp chết lúc nào cũng được, cho nên không hề lo sợ, thậm chí chẳng tước vũ khí của bọn họ:

Liễu Thiện ôm ngực chậm rãi bước ra ngoài, bước chân có vẻ không vững, tới sân, cảm thấy chân mềm nhũng, toàn thân yếu ớt, chỉ cho rằng do thương tích, ngẩng đầu nhìn trời, thấy tuyết lắc đác rơi.

Ông ta đi tới sân, chọn một nơi bằng phẳng khoanh chân ngồi xuống, một tay cởi tăng bào, lộ ra thân hình gầy trơ xương, hai tay bấm quyết, chỉ thoáng chốc tuyết phủ trên người đều tan ra.

Nhưng Liễu Thiện không thấy thương thế khá hơn, trái lại, mắt càng mờ, nhíu mày, chuyện này không thể, tuy thương thế rất nặng, nãy giờ ông ta chỉ tỏ ra bình thản, nhưng chưa không có lý nào pháp quyết Mật tông lại không hiệu quả, kiểm tra lại, máu từ vết thương không chảy ra nữa, lấy ra cái bình nữa, lần này vất vả mới rút được nắp, đổ thuốc bột vào vết thương, xé tăng bào băng lại, rồi nhắm mắt điều tức.

Vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy có tiếng gì đó cành cạch, thầm hô không hay, tiếp đó là tiếng cửa sập sầm một cái quen thuộc, Liễu Thiện mở mắt, vận khinh công lướt đi, chỉ được một đoạn đã ngã lăn ra đất.

Liễu Thiện thất kinh, rống một tiếng lớn rung chuyển cả chùa, tuyết trên cây rơi lả tả:

- Giỏi lắm, thì ra tên tiểu tử nhà nhà ngươi còn tẩm cả độc vào mũi tên, đã vậy đừng trách lão nạp không khách khí.

Tiếng rống giúp ông ta phấn chấn tinh thần, tụ tập được không ít sức lực, cắn răng bò dậy, loạng choạng chạy qua sân, đẩy văng cửa đại điện, lao vào thiện phòng, quả nhiên nhìn thấy cửa sắt của hầm ngầm đã hạ xuống.

Liễu Thiện lửa giận bộc phát, rú lên một tiếng dài như dã thú lên cơn, xông tới, hai tay tung chưởng như mưa sa bão táp vào cửa.

Rầm rầm rầm.

Không ngờ cánh tay khẳng khưu của ông ta đánh cho thanh sắt to bằng cổ tay liên tục cong đi.

- Các ngươi nghe đây, cơ quan bị ta phá hủy rồi, nếu không ra, thì chết đói trong đó đi.

Liễu Thiện toàn lực tung một đòn vào cửa sập, hai gối nhũn đi, ngã quỵ, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều, hết đợt này tới đợt khác, mí mắt nặng hơn đeo gông cùm, dùng tay chống mặt đất, lăn ra ngoài đại điện, vận hết tinh thần chống lại cơn buồn ngủ không thành công, ông ta bò vào bếp, khó nhọc đứng lên, lao thẳng đầu vào chum nước.

Thế nhưng nước lạnh không giúp được gì, người mềm nhũn, toàn thân từ từ chìm xuống cái chum lớn, tới khi bị sặc nước Liễu Thiện mới hoảng loạn ngoi lên, mất mấy lần mới thoát được, suýt nữa chết đuối trong đó.

Mắt nhìn ra ngoài trời, khung cảnh nhòe nhoẹt không nhìn rõ cái gì ra cái gì, rồi cứ tối dần, tối dần, không biết gì nữa.

- Này, tỉnh lại đi chứ.

Liễu Thiện cảm giác có ai đó tát mình, cố sức mở mắt ra, chỉ thấy loáng thoáng bóng người, không rõ là ai, nhắm mắt ngầm vận khí, song không sao làm được, lòng lạnh toát, cố mở to mắt nhìn.

Cuối cùng ông ta nhìn rõ rồi, chính là tên tiểu tử giảo hoạt đó đang nhở nhơ trước mắt mình.

Liễu Thiện nhìn quanh, thấy mình đang ở đại điện, Tả Thiếu Dương thoải mái ngồi ở bồ đoàn cỏ nhìn mình, ngoài cửa còn có cả Miêu Bội Lan, và Vượng Tài đứng mỗi người một bên chỉ dám thò đầu vào nhìn.

Vận công lần nữa vẫn không có hiệu quả, Liễu Thiện từ bỏ:

- Thí chủ làm gì lão nạp thế này?

Tả Thiếu Dương nói có chút hả hê:

- Ta nghe người ta nói, nếu xương tỳ bà bị khóa, dù võ công cao tới mấy cũng không làm gì được nữa, cho nên lấy xích sắt xuyên qua. Nhưng đại sư võ công quá kinh người, ta không yên tâm, cho nên tháo luôn khớp chân tay của đại sư ra, cơ mà hình như có mấy vị cao thủ cỡ Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư... tầm đại sư chưa đủ để biết họ đâu, bọn họ được giang hồ tôn xưng là Đông Tà – Tây Độc, không cần tay chân cũng giết người được, nên ta cẩn thận làm trật cả xương sống luôn. Có điều đại sư yên tâm, chỉ cần đại sư trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ suy nghĩ chỉnh lại xương cho đại sư, mà phải nhanh nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng, không khôi phục lại bình thường được đâu.

Liễu Thiện như không quan tâm tới lời dọa nạt của Tả Thiếu Dương cũng như tình trạng của cơ thể, chỉ thắc mắc:

- Lão nạp đã phá hỏng cửa rồi, cơ quan cũng phá luôn, không thể mở ra được, sao thí chủ có thể ra ngoài?

- Đơn giản lắm, vì ta căn bản không trốn vào đó.

Tả Thiếu Dương cười khoái chí, dùng đầu óc của mình đối phó với những kẻ thế này mới sướng, xung quanh y quá nhiều người lành như đất, lừa họ chỉ khiến bản thân áy náy:

- Sau khi đại sư ra ngoài, ta và muội tử trốn dưới bàn thờ, sau đó khởi động cơ quan đóng lại ở bên ngoài, ta biết đại sư bản lĩnh cao cường, tuy trúng thuốc mê của ta, nhưng không hôn mê, nào dám trốn ở trong hầm để thành ba ba trong rọ.

- Vậy là mũi tên đó không có độc.

Liễu Thiện tự lẩm bẩm:

- Đại sư, ta đâu giống ông, mang thuốc độc trên người làm gì, đó chỉ là thuốc mê trước kia ta dùng cứu bệnh nhân, khiến họ mê man không đau đớn tiện trị bệnh thôi, hiệu quả rất tốt đấy, khắp Đại Đường này không có người thứ hai biết đâu. Lần này lên núi nguy hiểm, ta lo bị thương nên đề phòng vạn nhất đem theo. Đúng là trong u minh có thiên ý, à không nhờ Bồ Tát phù hộ, còn đại sư ỷ mình võ công cao cường, nhàn nhã thong thả cùng ta nói này nói nọ, đại sư nghĩ sao mà làm vậy, võ công cao mà đầu óc không được thông minh cho lắm nhỉ, ta nếu không có mục đích, sắp chết rồi đi nói nhảm làm gì?

Tả Thiếu Dương thấy mỉa mai lão già này rất hả:

Liễu Thiện lại nhìn Vượng Tài bên ngoài:

- Vị thí chủ kia cũng giả chết.

Tả Thiếu Dương lúc lắc ngón tay:

- Không, không, không, kế hoạch này không thể nói cho quá nhiều người, ta sợ hắn vô tình lộ sơ hở, nên cho thuốc mê vào bánh bao, đợi hắn sắp ngủ rồi mới ra tay, đương nhiên ta siết cổ có tiết chế, ta là lang trung, biết điểm dừng.

Vượng Tài ở bên ngoài nghe vậy hớn hở nói:

- Tiểu nhân từng nghe người trong thành kháo nhau công tử nắn xương cho người bệnh không hề đau, ra là loại thuốc này, không ngờ tiểu nhân cũng được thưởng thức một lần, giống như ngủ vậy, chả biết gì cả, tỉnh dậy đã ở đây rồi.

Quả nhiên là nô bộc trung thành của Kiều Xảo Nhi, đầu óc có chút tưng tửng, hoàn cảnh này lại đi vui vẻ vì bị người ta đánh thuốc mê.

Liễu Thiện buông một tiếng thở dài, nhắm mắt lại:

- Vậy bây giờ thí chủ định làm gì lão nạp?

- Trước tiên ta rất tò mò, vì sao đại sư dẫn dụ người ta lên đây tàn sát lẫn nhau, ta thấy đại sư không phải là tham tài vật, đừng nói đơn thuần vì ông tâm lý biến thái nhé, nếu không ta thất vọng lắm, tội của ông đang chặt đầu trăm lần, nếu đúng ông điên thật … À không biết ở nơi này có coi là tình tiết giảm nhẹ tội không nữa.

- Thí chủ, bần tăng phạm tội gì?

Tả Thiếu Dương chưng hửng, lão già này làm sao thế, trông mặt ông ta không giống cố tình giả ngu, mà thực sự không coi mình có tội, đi tới giữa đại điện, tay nắm tấm lụa đen phủ lên tượng Phật:

- Tội, giết người, hơn nữa không chỉ giết một người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio