Tiểu Muội đã ngủ say, Tả Thiếu Dương còn ngồi thêm một lúc nữa, sau đó nhờ Bạch Chỉ Hàn trông chừng hộ mình, rồi đi ra ngoài đại đường.
Khi y đi thì thuốc chất đầy phòng cha mẹ, còn lấn sang cả đại đường, bây giờ không thấy nữa, có lẽ đã đem nấu cháo thuốc hết, cha vẫn ngồi ở sau bàn khám bệnh, tỷ tỷ Hồi Hương ôm vai mẹ vỗ về, sau lưng còn có một cô bé lấm lén nhìn y.
Nhìn cha mẹ cùng tỷ tỷ gầy gò không còn ra hình người, Tả Thiếu Dương thắt lòng:
- Cha, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong thời gian con không có nhà? Lương thực không đủ ăn sao?
Tả Quý vẫy tay bảo nhi tử ngồi xuống trước:
- Ài, sau khi con và Bội Lan mất tích, người cần nuôi dưỡng tăng thêm rất nhiều.
- Hả? Thêm rất nhiều là sao ạ.
Tả Thiếu Dương nhìn quanh, nhà chỉ có thêm một cô bé mười mấy tuổi, chính là Thảo Nhi rồi, đang đứng sau lưng mẹ y:
- Thảo Nhi, muội khỏe lại rồi.
Thảo Nhi rõ ràng không nhận ra y nữa, cũng phải, bọn họ gặp nhau có một lần, mà giờ trông y khác nhiều, phong trần sương gió, không phải là thư sinh nhu nhược như trước, thậm chí có chút dữ dằn.
Lương Thị vỗ vỗ tay Thảo Nhi:
- Con bé hơi sợ người.
Tả Thiếu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu, Thảo Nhi còn nhỏ mà đã gặp phải chuyện như vậy, để lại ám ảnh tâm lý là bình thường.
Tả Quý nói tiếp:
- Bốn người nhà Nghê đại phu, hai người nhà thím Trương bên cạnh, ba người nhà Dư chưởng quầy, sáu người nhà thợ mộc Lý, ba người nhà Triệu Tam Nương, rồi thêm Phàn Mặt Đen với tám binh sĩ từng lên núi tìm con, tổng cộng là hai mươi bảy người.
Tả Thiếu Dương mồm há hốc ra từng chút một theo số người cha kể:
- Phàn Mặt Đen có quân lương mà.
- Con biết rồi đó, những người không chiến đấu được bị giảm khẩu phần, họ lại vì con mà bị thương, thêm nữa khi xưa nếu không phải có Phàn Mặt Đen nói trước cho con biết chuyện trưng thu lương thực, không có hắn báo lên trên, Đại tướng quân đã không ban thưởng cho nhà ta, cũng không khoan dung cho chúng nuôi nhiều thân bằng hảo hữu như thế?
Cũng phải Phàn Mặt Đen có ơn với nhà mình rất nhiều, lát nữa phải đi thăm hắn một phen, người này tuy thô bỉ nhưng đáng kết giao:
- Còn Triệu Tam Nương thì sao ạ? Cô ấy có tới chín đấu lương.
- Khi trưng lương Tam nương đem sáu đấu lương thực dư chia cho nhà công công, thế nhưng đám người đó không nhớ ơn, biết nhà cô ấy có lương thực, mấy tên huynh đệ trèo tường vào nhà lấy thêm hai đấu, bọn họ mẹ góa con côi làm sao chống lại nổi đám người lang sói đó, thế là trong nhà chỉ còn chút xíu lương thực, chẳng ăn được bao lâu...
- Đám súc sinh đó! Đáng chết!
Tả Thiếu Dương bóp chặt tay:
Thảo Nhi giật mình nắm chặt áo Lương thị, Lương thị mắng nhi tử:
- Trung Nhi, con làm con bé sợ đấy.
Hồi Hương cũng giật mình:
- Đệ, có chuyện gì thế, hình như đệ thay đổi rất nhiều:
Tả Thiếu Dương không biết vừa nãy khi y tức giận người như có sát khí toát ra, sát khí tuy là thứ trừu tượng mơ hồ, không phải cứ giết người sẽ có, mà khi một người nảy sinh ý giết người thực sự, cũng có thể bị những người nhạy cảm nhận ra, vừa rồi y thực sự muốn đi giết hết đám súc sinh kia, trải qua chuyện ở trên Quỷ Cốc tự, thấy được góc tối xấu xa của con người, bây giờ y không ngại giết người, chỉ cần đó là kẻ đáng chết.
Tả Qíu tỏ ra bao dung hơn một chút:
- Ôi, con người ta đói thì chuyện gì chẳng làm ra được, có điều trời cũng có mắt, đám người đó đánh nhau tranh giành lương thực, kẻ chết kẻ tàn tật.
Tả Thiếu Dương im lặng, trước kia nhà y đã phải nuôi hai mấy người rồi, giờ thêm chừng đó người, gần năm mươi, lương thực làm sao mà đủ.
Tả Quý cười khổ lại kể:
- Nếu chỉ thế thôi cũng đành, về sau thấy Tiết lang trung, Phong lang trung, một số người cùng nghề nữa sắp chết, thấy họ đáng thương cũng chu cấp cho một ít. Ài, cũng nhờ họ lên núi hái thuốc, nếu không mình cha làm sao được đủ số bằng cho quan quân.
- Vậy là nhà ta đã lập hiệp ước với quan quân rồi ạ.
Đây là tin vui hiếm hoi từ lúc y gặp Tiêu Vân Phi tới giờ, có điều tiền bạc cũng không có nhiều ý nghĩa nữa:
- Ừ, lập rồi, bọn họ giao lượng tiền đặt hàng, cũng đã lấy hàng. Quan binh lo phản quân tiến đánh, cần sớm, cho nên thúc giục nhà ta làm nhanh, tướng quân họ Cung đó còn tới tận nhà nhà thúc giục. Nhà ta khi đó đã chuyện tới trạch viện Cù gia rồi, Chỉ Nhi tổ chức nhà ta, Miêu gia, Cù gia, nhà tỷ phu con, tổng công hơn hai mươi người cả già cả trẻ, làm ngày làm đêm, người khâu băng, người bôi thuốc, cha chỉ chuyên môn phối chế thuốc, mới được một vạn tấm băng, không có Chỉ Nhi chỉ huy thì không làm nổi.
- Con hiểu.
Đó là nguyên nhân Tả Thiếu Dương ở trên núi chỉ nhớ mọi người mà không quá lo, có Bạch Chỉ Hàn ở nhà, mọi chuyện sẽ đâu vào đó, khỏi đoán cũng biết, nàng thấy cha mẹ cứu tế vô tội vạ như vậy nên không lấy thêm lương thực, chứ nếu không bây giờ đã nuôi cả trăm người không biết chừng, nhớ tới nồi cháo thuốc trong bếp:
- Nhà ta vẫn tế cháo nữa ạ.
- Ừ, mẹ con nói con năm lần bảy lượt gặp tai họa, đó là do trời cao trách phạt nhà ta, mong thí cháo cứu người tích đức.
Lương thị lau nước mắt:
- May cuối cùng ông trời thấy được lòng thành của nhà ta, cho con trở về bình an.
Tả Thiếu Dương còn nói gì được nữa đây:
- Quan quân không hoài nghi nhà ta có lương thực sao?
- Sao không hoài nghi, cho người tới lục soát hai lần cơ đấy, nhưng nhà ta cũng làm gì có lương thực dư, mỗi ngày Trí Không đại sư đều bí mật đưa lương thực tới, không ai biết, cả cha mẹ cũng vậy, cứ sáng dậy sẽ thấy một bao lương thực ở bếp, chừng đó đem nấu lên cũng chả đủ tất cả mọi người ăn, quan quân làm gì tìm thấy, vả lại nhà ta cứu tế nạn dân, có Lưu hỏa trưởng, Phàn đội chính nói đỡ, vị Cung tướng quân đó mắt nhắm mắt mở cho qua, không làm khó chúng ta.
Tả Quý cười đắc ý cũng có phần chua chát.
- Lần này nhà ta thí cháo cứu người, hai câu đối viết trước cửa gần như ai ai trong thành cũng biết rồi.
- Chúc lão bá thì sao ạ?
- Còn cầm cự được, nhà họ có không ít dược liệu mà, cha đem cách chế biến con bảo nới với họ, nên nhà họ nghiền ra nấu cháo, vẫn khá hơn người khác. À phải, còn lão béo hay đi cùng ông ấy, người mà nhăm nhe nha đầu Tang gia đó...
- Chu chưởng quầy của Kim Ngọc tửu lâu ạ?
- Phải, ông ta bị chặt đầu rồi.
Tả Thiếu Dương không biết nên vui hay buồn:
- Sao vậy ạ?
- Trong nhà hết cái ăn, ông ta móc nối với một quan binh trông coi lương thực là đồng hương, mua được một ít, thấy quá dễ dàng, cho rằng đây là con đường phát tài, hai bọn họ mới cấu kết bán quân lương mưu lợi, về sau bị phát hiện, Đại tướng quân tức giận lệnh chém đầu toàn bộ người liên quan, bao gồm cả nhà Chu chưởng quầy... Thảm lắm.
- Cha mẹ, lúc nhà gian khổ nhất con lại không có ở nhà giúp đỡ cha mẹ.
Lương thị rơi nước mắt:
- Con nói gì thế, con bị kẹt trên núi, còn khổ hơn cha mẹ mà.
Tả Thiếu Dương cười, đâu chỉ khổ, mà còn thiếu chút nữa mất mạng, có điều chuyện này không cần nói cho cha mẹ biết thêm lo làm gì.
Lương thị gọi Thảo Nhi sau lưng tới, nắm tay cô bé nói:
- Sau khi con đi tới tối hôm đó Thảo Nhi tỉnh lại, chẳng bao lâu thì khỏe, cô bé rất kiên cường, hỏi ra mới biết cả nhà cô bé đã chết cả, không còn người thân nữa, chẳng biết đi đâu, mẹ nghĩ giúp người thì giúp tới cùng, để cô bé ra ngoài kia thì sống thế nào, nhà ta cũng nuôi nhiều người thế rồi, thêm một miệng ăn cũng không hề gì, nên giữ lại.
Cà nhà bọn họ đang nói chuyện thì có tiếng gõ cữa, Thảo Nhi mở cửa ra, ra là phu thê Kiều gia và gia nhân Dư chưởng quầy, hiển nhiên đã được tin Tả Thiếu Dương trở về, tới nhờ y khám lại.