- Không, Cẩm tẩu, ta không phải có ý đó.
Tả Thiếu Dương lùi lại một bước nhỏ, lâu không gặp, quên mất vị đại tẩu này đảo đế thế nào, thân phận của Hoàng Cầm dễ dàng khơi lên ý tưởng xấu xa với nam nhân, nhưng trò mạo hiểm này y không muốn chơi, ngượng ngùng nói:
- Cầm tẩu tới tìm ta không thành vấn đề mà, tẩu là tẩu tử của Tiểu Muội cũng là tẩu tử của ta.
Hoàng Cầm lườm y cháy mày:
- Xem cậu sợ thành thế kia, trêu cậu thôi, ta tệ thế nào cũng không cướp nam nhân của Tiểu Muội.
Đề tài này thực sự không nên tiếp tục thêm một chút nào nữa, Tả Thiếu Dương lảng đi:
- Tiểu Muội ăn cháo chưa, sức khỏe khôi phục thế nào rồi?
Hoàng Cầm cũng dừng đúng lúc:
- Khỏe nhiều rồi, Tiểu Muội đã có thể đỡ rời giường, chỉ không ngờ cậu còn cứu cả công công bà bà ta, bà bà cứ khen cậu mãi đấy.
Tả Thiếu Dương cười, Tang mẫu khen mình, chẳng qua là vì cho bà ta cái ăn thôi, chẳng hi vọng gì loại người này có thể nhớ ơn báo đáp.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên đằng xa có người gọi, rồi có ánh đèn lồng chiếu tới:
- Thiếu gia ở bên đấy sao?
Nghe ra giọng Bạch Chỉ Hàn, Tả Thiếu Dương đáp:
- Ừ, là ta.
Hoàng Cầm thấy có người tới, nói nhỏ:
- Ta đi đây, đừng nói là ta.
Rồi chui vào bụi cây bên đường, thoáng cái đã biến mất.
Bạch Chỉ Hàn tay sách đèn lòng, đi tới, nhìn về phía Hoàng Cầm vừa đi, thắc mắc:
- Thiếu gia, vừa rồi là ai vậy?
- Ai chứ?
Cô nam quả nữ gặp nhau giữa đêm khuya, đặc biệt Hoàng Cầm còn là phụ nhân có trượng phu, dù họ chẳng làm gì nhưng vẫn nên giữ kín, Tả Thiếu Dương làm ra vẻ hoảng sợ nhìn quanh:
- Chỉ có mình ta thôi mà, đêm hôm khuya khoắt, cô đừng dọa ta chứ.
Bạch Chỉ Hàn nhoẻn miệng cười, không truy cứu:
- Thiếu gia về thôi, muộn rồi.
Bạch Chỉ Hàn đi trước cầm đèn soi cho y, làn gió đưa tới hương thơm nhè nhẹ luồn vào mũi, từ lúc trở về đến giờ bọn họ mới có thời gian ở riêng bên nhau, Tả Thiếu Dương nhớ tới thái độ có chút xa lạ của nàng lúc trước không biết mở lời thế nào, cảm giác ông trời thích trêu đùa bọn họ, lần trước tình cảm chớm nở thì xa cách liền hai tháng, lần này về nhà lại chuẩn bị chia tay, không biết bao giờ mới gặp lại.
Cứ đi trọng im lặng một hồi, dường như cả hai đều không biết bắt đầu câu chuyện ra sao.
Thế này không được, Tả Thiếu Dương thấy mình nên lên tiếng trước:
- Hôm nay thêm người tới ở, có bận không?
- Cũng chỉ thêm mấy cái chăn đệm, chuẩn bị một chút là xong rồi, lúc trời tối Chỉ Nhi định đi đón thiếu gia, đúng lúc đó thái thái gọi dặn việc vặt, tới lúc này mới xong, đi đón thiếu gia thì thiếu gia đã về, trời tối thế này sao thiếu gia không cầm đèn?
- Dù sao cũng trong nhà mình mà, có chuyện gì được, hơn nữa lại muốn ngắm trăng, cho nên cứ thế đi về.
- Vậy Chỉ Nhi tắt đèn đi nhé.
- Ừ.
Bạch Chỉ Hàn thổi tắt đèn, bốn xung quanh tối đi, dẫm trên con đường nhỏ, cả hai đều không nói, chậm rãi đi dưới ánh trăng. Qua thùy hoa môn là tới hậu hoa viên rồi, các loại âm thanh cũng nhiều hơn, có tiếng ếch ì oạp, còn có tiếng con chim không rõ tên trong bụi cây kinh động vỗ cánh phành phạch bay lên.
Cứ như chuyện ở ngoài kia chẳng hề tác động được tới nơi này, không hiểu sao Bạch Chỉ Hàn có thể giữ được nơi này như vậy, Tả Thiếu Dương chỉ muốn tận hưởng không muốn tìm hiểu, hít sâu một hơi:
- Đêm thế này thật là tuyệt.
Bạch Chỉ Hàn hơi dừng bước, như thuận miệng nói:
- Vậy thiếu gia làm một bài thơ đi.
- Làm thơ à? Ta cũng muốn lắm, nhưng ta chỉ biết khám bệnh thôi, không biết làm thơ.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Linh lạc thành nê niễn tác trần, duy hữu hương như cố.
Bạch Chỉ Hàn khẽ ngâm:
Tả Thiếu Dương nhớ rồi, đó là cái đêm hai bọn họ kéo gạo đi giấu dưới giếng, tình cờ phát hiện bọn họ còn gặp nhau sớm hơn cả hai biết, y còn tiếc sao không gặp nàng vào lúc mình ngâm hai câu thơ này:
- Bài thơ đó không phải do ta làm đâu.
- Thế sao? Vậy thì của ai..
- Là..
Tả Thiếu Dương nhất thời không nhớ hôm đó mình trả lời thế nào:
Bạch Chỉ Hàn cầm kỳ thư họa đều tinh thông, ngâm thơ làm phu cũng rất am tường, thời xưa chẳng có nhiều phương tiện giải trí, lúc nhàn hạ trừ xem sách cũng chỉ có xem sách, nhất là nữ tử, không cần vùi đầu học tứ thư ngũ kinh, thích thi từ thì chuyên tâm đọc thơ, đọc thuộc lòng thi tử các triều cũng chẳng khó, một tuyệt tác như vậy nếu do người khác làm trước đó, khó mà không vang danh thiên hạ, nàng không thể không biết.
- Là một người bằng hữu, cô không biết đâu.
Tả Thiếu Dương nói tiếp:
Bạch Chỉ Hàn quay lại tủm tỉm cười:
- Người đó như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, xưa nay toàn là hắn tới tìm thiếu gia chứ thiếu gia không tìm được đúng không?
Nha đầu này trí nhớ thật tốt bao lâu vậy mà vẫn nhớ từng chữ, Tả Thiếu Dương tỉnh bơ đáp:
- Đúng thế, không biết giờ hắn ở đâu.
Bạch Chỉ Hàn không truy hỏi nữa:
- Vậy bằng hữu đó của thiếu gia có bài thơ nào nữa không, hiếm có một hôm trăng đẹp thế này.
Tả Thiếu Dương cũng rất đồng cảm, nhưng mà danh tác lại nhiều, không nghĩ ra được câu thơ nào ứng cảnh, hỏi:
- Hắn làm nhiều thơ lắm, cô muốn nghe cái gì?
- Ừm, một bài thơ về khung cảnh trước mắt là được rồi.
Trước mắt trăng sáng treo cao, sen tàn trong ao chưa vớt hết, trong bóng đêm, lưa thơ lay lắt, trông vô cùng thê lương, Tả Thiếu Dương không mất nhiều thời gian nhớ ra bài thơ của Lý Thương Ẩn, xúc cảm ngâm:
- Trúc ổ vô trần thủy hạm thanh
Tương tư điều đệ cách trùng thành
Đông âm bất tản sương phi vãn
Lưu đắc khô hà thính vũ thanh
Hiên nước trong xanh trúc mướt bờ
Xa xôi cách trở nhớ khôn vừa
Bóng đông bảng lảng chiều sương đổ
Còn mỗi sen tàn hóng tiếng mưa
Đoạn này nguyên tác là mùa thu.
Ban đầu Tả Thiếu Dương không biết bài thơ này của Lý Thương Ẩn, về sau xem phim có đoạn Lâm Đại Ngọc ngâm bài thơ này, u buồn ảm đạm rất thích, lên mạng tra rồi thuộc, bài thơ này Lý Thương Ẩn ký túc ở viên lâm bằng hữu, hoài niệm người thân mà làm ra. Bây giờ là mùa xuân, nhưng giữa ao sen tàn không khác gì cảnh mùa đông, coi như cũng hợp cảnh.
Bạch Chỉ Hàn đứng lại, nhìn ao nước dưới trăng, khuôn mặt như vừa uống cả chén rượu lớn, ngây ngất lẩm nhẩm trong miệng:
- Câu "con mỗi sen tàn hóng tiếng mưa" thật là hay, ao sen này nô tỳ muốn vớt hết từ lâu, nhưng chưa có thời gian làm, lại thấy nhổ hết đi lại thiếu mất vận vị, nó giống như ngô đồng, chuối vậy, chỉ có nghe tiếng nước mưa rơi trên lá trong đêm mới đánh động lòng người.
- Ồ, vậy cô giống ta đấy, mỗi khi trời mưa ngồi bên cửa sổ, xem sách, hoặc chỉ lặng lẽ nhìn cảnh đẹp u tịch buồn bã đó...
Tả Thiếu Dương còn định nói nếu thêm nếu là mùa hè có thêm chai bia thì không thể tuyệt vời hơn, may là kịp dừng đúng lúc:
- Đúng vậy.
Mấy câu này của Tả Thiếu Dương nói vào tâm khảm của Bạch Chỉ Hàn rồi, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn khuôn mặt trở nên phong trần nam tính của y, chỉ tiếc là chính chủ lại không biết gì, tiếp tục dẫn dắt y:
- Chỉ Nhi cũng thích cả cảnh mưa ban ngày, mưa phùn mông lung, ở bên cửa số có thể nhìn suốt cả ngày. Mưa đêm mùa hạ chẳng nhìn thấy, chỉ nghe những tiếng mưa rào rào, tịch mịch thê lương, tâm trạng không tốt.
Tả Thiếu Dương không nghĩ gì, hôm nay đưa ra quyết định như vậy không dễ dàng gì với y, tương lai còn có quá nhiều thứ không biết không tự chủ được, muốn hoàn toàn thả lỏng bản thân chuẩn bị tinh thần đối phó với gian nan phía trước, nghe Bạch Chỉ Hàn nói, liên tưởng tới bài từ của Lý Thanh Chiếu, cứ thế thuận miệng đọc:
- Thủ chước song nhi, độc tự chẩm sinh đắc hắc
Ngô đồng cánh khiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích.
Giả thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc!..
Người đợi bên song,
Chỉ một thân tối dường nào!
Ngô đồng đứng dưới mưa phùn
Đến hoàng hôn nước nhỏ tí tách
Là vậy đấy
Một chữ sầu ghê gớm lắm sao!
Bạch Chỉ Hàn ngây ngốc, hồi lâu không nói lên lời.
Tả Thiếu Dương quay sang nhìn nàng cười:
- Bằng hữu của ta làm nhiều thơ lắm, ta nhớ không được vẹn toàn, chỉ lấy được vài câu ra lừa cô thôi.