Bảo chưởng quầy đã nhận được thư của Chúc Dược Quỹ, tỏ ra vô cùng nhiệt tình, trong thư nói Tả gia dòng dõi thư hương, gia nghiệp vững chãi, có ruộng tốt nghìn mẫu, đại trạch một tòa, cửa hiệu vài cái, sau khi khách khí một hồi, nói:
- Điều kiện Tả gia thế này, muốn tìm tức phụ xứng tâm vừa ý không khó, đáng tiếc khuê nữ Bảo mỗ đều gả đi rồi, nếu không cũng muốn kết thân với Tả gia, không biết Tả huynh có yêu cầu đặc biệt gì với hôn sự này không?
Tả Quý hơi khó mở miệng:
- Cái này, điều kiện có ba điều, một phải là dòng dõi thư hương, hai là tướng mạo đoan trang, bản tính hiền huệ, ba nữa là muốn nhà nữ đồng ý cho khuyển tử một năm sau nạp thiếp.
Ông không dám nói là nạp ba nàng, nếu không người ta không chạy vội mới lạ.
Dù là thế Bảo chưởng quầy cũng thấy rất khó xử rồi, trầm ngâm một lúc đáp:
- Tả huynh, hai điều đầu thì dễ, chuyết kinh hay qua lại với quý phụ kinh thành, nghe ngóng nhân tuyển thích hợp không khó. Chỉ là điều thứ ba này, không nói được không? Ta có nghe Chúc lão ca khen ngợi lệnh lang tuổi trẻ tài cao, còn được Triệu vương gia ban thưởng, tiền đồ vô hạn, tương lai nạp vài thiếp thất chẳng ai nói được gì, song bây giờ nói ra.. Không thích hợp.
Tả Quý sao chẳng hiểu điều đó, nhưng nhi tử sẽ dứt khoát nói ra điều này, ông tốn công tìm được nhi tức phụ vừa ý rồi, tới lúc đó nhi tử lại nói yêu cầu kia ra dọa người ta chạy mất, không phải xôi hỏng bỏng không à, chẳng thà nói trước còn hơn:
- Bảo chưởng quầy, chuyện này nhà ta có cái khó, không thể không nói.
Bảo chưởng quầy gật đầu, chuyện nhà người ta, không tiện hỏi sâu hơn:
- Ài, Chúc lão ca đã long trọng nhờ việc này, Bảo mỗ sẽ tận lực, Tả huynh về chờ tin.
Kỳ, cha không đi thác loạn, chưa được nửa buổi đã về rồi, vẻ mặt bình thản lắm, không giống gặp chuyện không vui, Tả Thiếu Dương hỏi không ra, tiếp tục đi chơi, hôm qua đã đi Đông thị, hôm nay đi Tây thị, xung quanh Tây thị là những gia đình trung lưu, trong nhà có chút tiền, nhưng không nhiều, cho nên đồ giá rẻ rất nhiều, hàng hóa còn phong phú hơn cả Đông thị.
Lần này Bạch Chỉ Hàn có chuẩn bị, không cho Tả Thiếu Dương mua bất kỳ thứ gì nữa, mua rồi nàng cũng không nhận. Tả Thiếu Dương kỳ thực cũng hiểu không thể chi tiêu phung phí, y chưa có cái điều kiện ấy, may là Tây thị nhiều đồ đẹp giá rẻ, còn không ít món ăn ngon, phàm cái gì lạ miệng là y thứ, có thứ ngon, có thứ cho vào miệng chỉ muốn nhổ ra, Bạch Chỉ Hàn không chỉ ăn còn thầm ghi nhớ vị của nó, nếu gặp chủ quán là nữ, nàng còn moi được không ít bí quyết, mấy cô nương thiếu phụ mắt long lanh si dại nhìn nàng, hỏi gì đáp nấy.
Rút kinh nghiệm hôm qua, hôm qua Bạch Chỉ Hàn đã thay đổi cách ăn mặc, theo ý Tả Thiếu Dương không đóng giả thư đồng nữa, mà mặc áo kiểu công tử trắng bạc, hông giắt chiếc ngọc bội, tuy má trắng môi son, song mắt kiếm mày ngài, chẳng hề có vị son phấn, không ngờ nàng chỉ thay đổi cách ăn mặc, khéo kẽ vẽ một chút mà mà không còn nhận ra nữ nhân nữa.
Nhìn nàng, Tả Thiếu Dương suýt nữa nghi ngờ giới tính của mình, giờ thấy ánh mắt đám cô nương tức phụ kia, Tả Thiếu Dương rùng mình, tội lỗi, chuyến này phải đi chùa thắp thêm vài nén hương, không thì trời phạt mất.
Trong khi hai bọn họ đi dao khắp đường lớn ngõ nhỏ của kinh thành, Bảo chưởng quầy cũng đem tin tức tốt tới khách sạn cho Tả Quý:
- Chuyết kinh xưa nay thích làm mai mối cho người ta, thành công rất nhiều, cũng nói chuyến này nhà các vị là khó khăn nhất, may mà cũng thành rồi.
Tả Quý hồi hộp hỏi:
- Là khuê nữ nhà ai?
- Vương gia Tây thành, tổ phụ từng làm giáo thư Hoằng Văn quán, qua cống cử nhập sĩ.
Tiêu chuẩn đầu tiên vậy là được rồi, Tả Quý hỏi tiếp:
- Tướng mạo nhân phẩm thế nào?
- Tướng mạo không phải tuyệt mỹ, song cũng vừa mắt, bỉ nhân gặp rồi, rất đoan trang.
- Vậy thì tốt qua, còn người ta có đồng ý chuyện thành thân xong nạp thiếp không?
Tả Quý hỏi chuyện quan trọng nhất:
- Ài, cái này chuyết kinh về nói, tốn không biết bao nhiêu công sức đó, đặc biệt nhấn mạnh lệnh lang là người chân thành, nặng tình nghĩa, có ý trung nhân nhưng vì cơ duyên không may nên không thể thành phu thê, nếu cưới khuê nữ nhà họ rồi, vì điều này mà đặc biệt cảm kích, đối đãi càng tốt hơn bình thường, nói mãi người ta cũng động lòng, bảo nếu là người tình nghĩa như vậy, cũng yên tâm giao khuê nữ, đại hộ mà, muốn nạp thiếp thì nạp. Thế là đồng ý, sính lễ chỉ cần quan thôi.
- Tốt quá, tốt quá.
Tả Quý thở phào, khoản tiền này vẫn trong khả năng:
- Đa tạ Bảo chưởng quầy, vậy khi nào có thể gặp mặt?... Tình huống nhà ta hơi đặc biệt, hôn sự cần tiểu nhi đồng ý mới được.
- Nhà người ta nói, gặp mặt lúc nào cũng được, tương thân mà, gặp nhau là đúng, bọn họ cũng muốn gặp lệnh lang ra sao.
- Thế thì ngay sáng mai được không?
Tả Quý rất tự tin, nhi tử mình mà, chỉ sợ cô nương nhà người ta nhìn thấy tướng mạo đã muốn tư bôn ấy chứ:
- Bảo chưởng quầy, cứ nói lấy cớ nhi tử nhà ta tới xem bệnh cho tiểu thư bên đó, hai bên sẽ thoải mái nói chuyện hơn.
Bảo chưởng quầy thấy cũng phải, nếu nói là tương thân thì khuê nữ nhà người ta ngượng ngùng, có khi trốn không ra gặp:
- Không thành vấn đề, Tả lang trung suy nghĩ rất chu đáo, ta sẽ về bảo chuyết kinh chuyển lời, mai đăng môn bái phỏng.
Cô nương nhà người ta đồng ý cho nạp thiếp, điều này không phải dễ dàng, chưa gì Tả Quý đã có chút thiện cảm.
Ngày hôm sau Tả Quý gọi Tả Thiếu Dương đi khám bệnh, Tả Thiếu Dương không suy nghĩ gì cứ thế đi theo, tới nơi thấy khám bệnh gì mà kéo cả họ cả hàng tới, có khuê nữ, có phụ mẫu, lại còn thẩm thẩm đại di đại nương đại mụ cả một đống, y mới hỏi được một câu thấy trong người thế nào thì bên kia hỏi lại chục câu, mà hỏi nhiều nhất là ruộng đất, tiền bạc, quan hệ với Triệu vương gia thế nào, nhi tử nhà họ năm nay đỗ cử nhân, chưa có ai tiến cử, không biết có thể nhờ bọn họ giúp gặp mặt không?
Tới đây Tả Thiếu Dương còn không hiểu mục đích thật sự của chuyến đi này thì y quá ngu ngốc rồi, cha mẹ y bệnh cũ tái phát, lại muốn tìm nhi tức phụ đây mà.
Miễn cưỡng đối phó qua loa một hồi Tả Thiếu Dương cáo từ ra về.
Trở về khách sạn Tả Quý biết không thể dấu được nữa, cầm cốc trà to tướng lên che mặt, quan sát thái độ của nhi tử, hỏi:
- Trung Nhi, con thấy cô nương đó thế nào?
Bị lừa đi tương thân, trong lòng Tả Thiếu Dương rất khó chịu, nhưng cũng hiểu cha y khó nhọc bày mưu tới mức này, trước khi quyết định lại còn cho y đi gặp mặt, với cha y mà nói là nhượng bộ rất lớn, y hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ, nhìn Bạch Chỉ Hàn cúi gằm mặt, hẳn nàng cũng biết trước chuyện này, với nàng thì càng là chuyện đau lòng hơn, y không có lập trường để tức giận, hơn nữa Bảo chưởng quầy ngồi kia, Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi, người lớn thì giải quyết theo cách người lớn, bình tĩnh lại, đáp:
- Bọn họ quá tham tài, thế lợi, con không đồng ý, lần sau làm mai hãy hỏi bên nữ có biết ngâm thơ làm phú hay không, người có học thức tài hoa thì tu dưỡng cũng không tới mức quá kém.
Nhi tử đồng ý rồi, Tả Quý thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật đầu tán thành:
- Chủ ý này tốt lắm, Bảo chưởng quầy, lại phải làm phiền ông rồi.
Bảo chưởng quầy kêu khổ trong lòng:
- Khuê nữ dòng dõi thư hương, đa phần đều đọc sách biết chữ, nhưng ngâm thơ làm phú thì hiếm lắm, dù sao nữ nhân không tham gia khoa cử, biết đọc biết viết là đủ rồi. Biết làm thơ phú nữa, ắt thuộc hàng tài nữ, những thiên kim tiểu thư như thế, e ỷ tài mà kiêu, không thích hợp...
Ông ta nói nói khéo thế thôi, một tài nữ như vậy, trong kinh thành cũng là hiếm có, vương tôn quý tử kinh thành xếp hàng dài trước nhà, nào đến lượt một địa chủ nho nhỏ ở tít đâu tới.