Đại Đường Tiểu Lang Trung

chương 392: không thể nhịn (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về khách sạn Tả Quý không muốn gặp người Kiều gia nên về phòng ngay, Kiều Quan đứng đợi ở cửa, thấy ông thì đi tới thi lễ, Tả Quý khẽ gật đầu không nói gì hết.

- Tả công tử, tương thân thế nào rồi.

Tả Thiếu Dương mỉm cười:

- Cũng thuận lợi, đã hạ sính lễ viết hôn thư, tới này đón dâu là về thẳng Hợp Châu.

Vậy thì muội muội hết hi vọng, Kiều Quan không cần tu luyện cũng đạt tới cảnh giới vui buồn không lộ ra mặt:

- Vậy bệnh xã muội phải làm sao? Tả huynh có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian không, mọi chi phí do nhà ta phụ trách.

Tả Thiếu Dương nhún vai:

- Không dấu Kiều huynh, gia phụ vẫn còn rất tức giận chuyện hai lần trước bị hối hôn, không muốn ở lại nơi này, chỉ đành vất vả mọi người, đưa Xảo Nhi theo nhà ta về Hợp Châu, như ta đã nói, bệnh này có thể vài tháng tới một hai năm mới trị dứt, nhà ta không thể ở lại kinh thành lâu như thế.

Kiều Quan khó xử:

- Cơ mà, ta không thể rời bỏ chức vụ, nhị lão vừa rồi chạy đi chạy lại một chuyến, có chút mệt mỏi, không thể đi theo.

Bạch Chỉ Hàn mỉm cười:

- Kiều đại nhân, Kiều tiểu thư vốn sinh ra lớn lên ở Hợp Châu, chẳng phải tới chỗ xa lạ, Hợp Châu hẳn là còn thân bằng hảo hữu, đường đi có thể phải nha hoàn phó tòng đi theo chiếu cố, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt Kiều tiểu thư.

Cái này chính hợp ý Kiều Quan, vái tạ nhưng không nhìn Bạch Chỉ Hàn, nhìn nàng một cái khó không nhìn thêm cái nữa, hắn không muốn thất lễ:

- Nếu vậy thì đa tạ, nói thực ở Hợp Châu vẫn còn nhiều thân hữu, chỉ là không yên tâm bằng gửi gắm Tả huynh. Ta về thương nghị với phụ mẫu, mau chóng có câu trả lời.

- Được, dù sao nhà ta vừa mua một trạch viện rất rộng, Xảo Nhi thoải mái ở lại, có Hà Tử, Vượng Tài là đủ.

- Đa tạ, đa tạ, phải rồi, xá muội đã chuyển tới, ở ngay phòng bên cạnh Tả huynh. Bây giờ chúng ta tới phòng bào chế dược liệu của Chân thị y quán luôn được không?

Tả Thiếu Dương nhìn sắc trời còn sớm, gật đầu:

- Đi thôi.

Hai người lên xe ngựa tới Chân thị y quán, hỏa kế thấy Kiều Quan, vội đi lên vái chào:

- Bình sự lão gia đã tới, xin mời vào.

Tổ thượng của Kiều gia cùng Chân Quyền năm xư từng làm quan ở triều Tùy, hai nhà là thế giao, quan hệ rất tốt.

Hỏa kế không nhận ra Tả Thiếu Dương, người mỗi ngày ra vào quá nhiều, nhất là người mộ danh tới bái phỏng.

Kiều Quan dẫn Tả Thiếu Dương đi thẳng vào hậu đường, đi qua một phòng bệnh, lão giả râu hoa râm vén rèm đi qua, mỉm cười nói:

- Quan Nhi tới đó hả?

Chân thị y quán danh nghĩa Chân Quyền là lang trung tọa đường, nhưng ông tuổi đã trên , không còn ngồi ở đại đường khám bệnh nữa, toàn do Đại nhi tử Chân Huyền làm thay, lão giả này chính là Chân Huyền, đã trên .

Kiều Quan khom người thi lễ, sau đó giới thiệu:

- Đây là Tả thiếu chưởng quầy của Quý Chi đường Hợp Châu, hảo hữu của tiểu chất.

Tả Thiếu Dương cung kính chào:

- Học sinh hết sức ngưỡng mộ Chân lão thần y, thời gian trước có tới bái phỏng, nhưng không thể gặp, lòng vẫn tiếc nuối.

Chân Huyền mỉm cười

- Không phải gia phụ làm cao, chỉ là lão nhân gia lớn tuổi, sức khỏe làm trọng, không dám để tục sự quấy nhiễu lão nhân gia, Tả công tử thông cảm.

Kiều Quan giải thích:

- Bá tổ, hôm nay bọn tiểu chất tới đây là để mượn phòng bào chế, Tả huynh có vài vị thuốc chuyên môn bào chế chữa bệnh.

- Được, không biết Tả công tử cần bào chế thuốc gì, hiệu thuốc nhà ta có không ít, nếu có sẵn công tử cứ lấy dùng, khỏi mất công bào chế.

Tả Thiếu Dương chắp tay:

- Đa tạ, học sinh cần bào chế xuyên ô, thảo ô, nhưng dùng cách bào chế khác bình thường, nên phải tự mình bào chế mới được.

Chân Huyền hứng thú hẳn:

- Cách bào chế của Tả công tử có gì đặc biệt?

- Xuyên ô, thảo ô bào chế theo cách thông thường độc tính lớn, không thể dùng nhiều, tối đa dùng được năm miếng, còn cách của học sinh có thể dùng tới tám miếng.

Chân Huyền gặp hậu bội khoe khoang mạnh miệng thế này nhiều rồi, chẳng qua chỉ muốn gây chú ý thôi, đến khi vặn hỏi vài câu là ú ớ ngay, vuốt râu bảo Kiều Quan:

- Quan Nhi, cháu biết phòng bào chế ở đâu, dẫn Tả công tử tới đó đi, ta còn có việc.

- Vâng.

Kiều Quan lùi sang bên thi lễ, Tả Thiếu Dương không biết một ngày hắn thi lễ mấy lần, mỗi lần chuẩn mực như nhau, nhìn đã mệt hộ hắn.

Chân Huyền đi rồi, Tả Thiếu Dương nói:

- Thôi, chúng ta đi, tới Đông thị mua là được, không cần công cụ bào chế nào đặc biệt, một lò lửa, một chậu gỗ, một cái nồi, thứ này bào chế khá tốn thời gian, làm ở khách sạn tiện hơn.

- Hả? Vậy vì sao còn tới y quán?

Tả Thiếu Dương cười:

- Nói thật, nếu chỉ đơn thuần bào chế thuốc không cần, ta chỉ muốn xem có cơ hội gặp lão thần y không? Giờ nghe Chân đại phu nói thế, đúng là không nên quấy quả lão nhân gia.

- Tả huynh không nói sớm, để ta an bài, mời lão nhân gia tới nhà ăn cơm là được, cho huynh cơ hội thỉnh giáo.

Tả Thiếu Dương không thân thiết với Kiều Quan, không muốn người ta hiểu lầm mình lợi dụng chữa bệnh cho muội tử mà yêu sách, nên không nhờ vả, bây giờ hắn chủ động nói thế, tất nhiên không thể tốt hơn.

Hai người ra Đông thị mua lấy công cụ và dược liệu cần thiết, nhũ hương tương đối dễ làm, còn xuyên ô và thảo ô thì cần thời gian ngâm, cho nên ngâm trước, tranh thủ lúc đó Tả Thiếu Dương châm cứu cho Kiều Xảo Nhi, lần này ban đầu đi với mục đích chăm lo sức khỏe cho Cù lão thái gia, nên y mang đầy đủ dụng cụ y liệu, châm cứu xong không lâu, Kiều Xảo Nhi liền thấy dễ chịu hơn nhiều, vẫn đau, không còn tới mức không thể chịu đựng được nữa, mồm lại bắt đầu ríu rít như chim non, làm mọi người đều vui vẻ.

Sáng hôm sau Tả Quý thức dậy, sau khi hoàn thành bài tập dưỡng sinh, thong thả uống trà, sáng nào ông cũng phải làm cốc trà đặc, nếu không khó chịu, cả thời nhà nợ chồng nợ chất, ăn uống thiếu thốn, Lương thị cũng phải dè xẻn mua trà cho trượng phu.

Tả Quý đang uống trà thì chưởng quầy khách sạn đích thân lên phòng, cười bồi hỏi:

- Tả lão gia, dưới lầu có nhà Kiều bình sự tới bái phỏng, ngài có gặp không ạ?

Tả Quý chẳng buồn ngẩng đầu lên:

- Bọn họ tới có việc gì? Không có gì quan trọng thì đi đi, ta không rảnh.

- Tiểu nhân hỏi rồi, bọn họ tới cảm tạ, đây là danh sách lễ vật, xin Tả lão gia xem qua.

Chưởng quầy thái độ rất khúm núm, không biết vị này lai lịch ra sao, thời gian qua rất nhiều quan viên tới thăm hỏi bái phỏng, đối xử rất thận trọng, cơm nước phục vụ đều tốt hơn:

Tả Quý chẳng nhận:

- Tả gia còn sống được, phiền ông nói nhà ta không cần ai cứu tế.

Chưởng quầy được Kiều gia đút tay, kiên nhẫn nói:

- Kiều lão gia nói, lễ vật gồm hai phần, một phần là cảm tạ ngài và lệnh lang trị bệnh cho khuê nữ nhà họ, cũng là để bồi tội, mong ngài tha thứ. Phần thứ hai là tiền chi phí chữa bệnh và ăn ở của khuê nữ nhà họ.

Tả Quý lúc này mới nói:

- Đưa phần sau cho ta.

- Vâng.

Tả Quý nhìn liếc qua, số tiền này đủ Kiều Xảo Nhi dùng nửa năm, ném thiếp lên bàn:

- Được, cái này thu lại, bảo với ông ta, tạ ơn hay bồi tội ta không thèm, tả lại hết.

Chưởng quầy rất khó xử, nhưng thấy Tả Quý kiên quyết đành lui ra, lúc sau lại quay về, vẫn cầm tờ thiếp khi nãy:

- Tả lão gia, Kiều gia khẩn cầu ngài thu lấy, đây là tâm ý họ, cảm kích ngài không tính hiềm khích cũ.

- Ta nói không cần.

Tả Quý cố ý lớn tiếng cho Kiều gia dưới lầu nghe thấy:

- Tả Quý đời này hận nhất kẻ vô tín vô nghĩa, tín nghĩa không có không thể sống trên đời, không phải là con người... Trả về cho ta, đừng để ta phải dùng lời lẽ không hay ho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio