Tiêu Duệ bật cười:
- Tú Nhi, không cần quản hắn. Trong nhà Lệnh Hồ Xung Vũ có thể là cố tri cùng Lý Lâm Phủ. Lui tới một chút cũng là bình thường.
Tú Nhi gật đầu, bưng chậu nước Tiêu Duệ rửa mặt xong, đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới trong sân, lại đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào ngoài sân truyền đến. Tiếng xe ngựa, tiếng bước chân nghiêm nghị của đám linh bước tới, còn có một tiếng hô lanh lảnh:
- Hàm Nghi công chúa điện hạ giá lâm!
Tiêu Duệ vọt ra, hắn cảm thấy rất tò mò. Từ trước đến nay Lý Nghi đến nhà mình, đều cải trang mà đi. Nhưng lần này lại huy động nhân lực sắp xếp nghi thức đưa công chúa trùng trùng điệp điệp, làm người ta kinh ngạc.
Tiêu Duệ vội vàng rời sân trong, thấy Lý Nghi ăn mặc một thân cung trang hoa lệ đứng giữa mấy cung nữ và thị vệ, thoáng dịu dàng nhìn qua mình.
- Tiêu Duệ bái kiến Hàm Nghi công chúa điện hạ.
Nếu Lý Nghi bày nghi thức mà tới, tại nơi đông người, Tiêu Duệ không thể tránh được mà quỳ xuống hành lễ. Sắc mặt Lý Nghi đỏ lên, vội vàng tách đám cung nữ, đỡ Tiêu Duệ còn chưa hoàn toàn quỳ xuống đứng lên:
- Tiêu công tử miễn lễ!
Tiêu Duệ vừa đứng dậy, Lý Nghi đột nhiên hắn giọng một cái, hô:
- Hoàng Thượng có khẩu dụ, Tiêu Duệ tiếp chỉ!
Tiêu Duệ ngạc nhiên, lại vội vàng quỳ xuống:
- Tiêu Duệ tiếp chỉ.
- Tiêu Duệ. Hôm nay trẫm muốn mở đại yến với các hoàng tử trong cung. Phần Hồng Giai Nhân đã chuẩn bị xong chưa?
Đây là Lý Long Cơ nói, Lý Nghi phụng chỉ tới, một chữ cũng chưa sửa đổi. Nói xong, Lý Nghi vội vàng đỡ Tiêu Duệ lên, nhỏ giọng hỏi:
- Tử Trường, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Tiêu Duệ thở phảo một cái, gật đầu:
- Hồi bẩm công chúa, Tiêu Duệ sớm đã chuẩn bị tốt.
Lý Long Cơ muốn triệu tập tất cả con trai, con gái của mình cùng ẩm yến một chỗ. Cần loại rượu ngon Tiêu Duệ tỉ mỉ phối chế tại thọ yên Võ Huệ Phi ngày đó trên ẩm yến, phân biệt ban cho các hoàng tử, công chúa. Chuyện này Lý Long Cơ đã sớm nói qua với Tiêu Duệ. Hoàng đế nói, Tiêu Duệ nào dám chậm trễ, đã sớm chuẩn bị tốt những thứ liên quan đến điều chế rượu cốc-tai.
Kỳ thật, những thứ này chẳng qua là Tiêu Duệ cố làm ra vẻ huyền bí. Thật sự chuẩn bị cũng đơn giản, không mất thời gian. Chỉ có điều Tiêu Duệ vì tránh phiền toái, mới tận lực thần bí hóa, nâng cao “rượu cốc-tai”.
Hơn nữa, sau khi trải qua nhiều ngày thương lượng với Ngọc Chân, Tiêu Duệ quyết định mở một quán rượu xa hoa hướng đến đám quyền quý Đại Đường trong thành Trường An, chuyên bán loại đồ uống được pha trộn bởi nhiều loại rượu ngon này. Ngọc Chân cảm thấy rất hứng thú với việc này, lựa chọn bốn thiếu nữ thông minh lanh lợi chuyên môn theo mình trong đám thị nữ, làm cho Tiêu Duệ kiên trì bắt tay dạy các nàng một loại phương pháp điều chế rượu cốc-tai khác. Kỳ thạt, không cần đa dạng gì, chỉ là tiến hành “trộn lẫn” đơn giản. Tuy rằng bốn thị nữ này của Ngọc Chân cũng không thực sự hiểu được “nguyên lý” trong đó, nhưng dựa theo phương pháp phối chế Tiêu Duệ cung cấp kỳ thật cũng không kém bao nhiêu so với rượu cốc-tai “học theo Hàm Đan” phối chế ra.
Đánh giá loại rượu cốc-tai này, nếu ở kiếp trước, đó chính là một loại đơn giản nhất. Đơn giản là lấy rượu làm cơ sở (rượu mạnh) + rượu trái cây cùng một chút hỗn hợp hương liệu. Đại Đường không có nhiều loại phụ gia như kiếp trước, Tiêu Duệ đành nhập gia tùy tục chọn một số hương liệu ăn được rất thông thường.
Thứ này thật ra không thể gọi là loại rượu mới, mà là một phương thức uống rượu hoàn toàn mới. Rượu cốc-tai này, dưới điều kiện nguyên thủy như hiện tại, lại không thể bảo tồn dài hạn, chỉ có thể điều chế và uống tại chỗ. Tiêu Duệ rất vất vả mới giải thích rõ ràng đạo lý này cho Ngọc Chân.
Loại rượu này so sánh với “Phấn Hồng Giai Nhân” lần trước lại là loại rượu cốc-tai càng thêm đơn giản, Tiêu Duệ đặt tên là “Mộng Ảo Đại Đường”. Tương ứng, tên quán rượu tương lai cũng chính là “Mộng Ảo Đại Đường”. Nhìn ra được sự thích thú của Ngọc Chân đối với thứ này tương đối cao, Tiêu Duệ liền chủ động giao toàn bộ quyền kinh doanh “Mộng Ảo Đại Đường” cho Ngọc Chân.
Trên đường chạy tới hoàng cung, lúc này Tiêu Duệ mới nói một chút “nguyên nhân hậu quả” của “Mộng Ảo Đại Đường” cho Lý Nghi nghe. Lý Nghi cũng có chút tò mò, nhiều lần hỏi:
- Tử Trường, thuật làm rượu thần kỳ bậc này, thị nữ của Ngọc Chân hoàng cô làm sao có thể học được?
Tiêu Duệ cười mà không đáp.
Tại cửa hoàng thành, Tiêu Duệ gặp được Ngọc Chân đang ngồi trên xe ngựa xa hoa, cùng với bốn nữ đồ đệ yểu điệu tự tay hắn bồi dưỡng kia. Ngọc Chân ở trên xe khoát tay áo:
- Đứa nhỏ, ta đều mang đến cho con. Một lát, ta sẽ đích thân mang các nàng đi tới.
Tiêu Duệ cười khổ. Từ sau khi Ngọc Chân uống “Phấn Hồng Giai Nhân” kia, đã thấy không bỏ được nó, quấn quýt lấy Tiêu Duệ bắt hắn dạy. Cuối cùng nắm giữ loại phương pháp điều chế rượu thoạt nhìn qua thì vô cùng thần kỳ kỳ thực khi hiểu được lại cực kỳ đơn giản, nhiều lần tự tiến hành điều chế rượu uống một mình trong Yên La Cốc.
Bốn nữ đồ đệ mặc đạo bào tên là “Xuân Lan Thu Cúc” cười hì hì túm tụm lại đây, liên tục gọi “tiên sinh”. Trong sóng mắt kia chảy xuôi ra mỵ ý và xuân tình, tự nhiên quấn trên người Tiêu Duệ tuấn tú. Lý Nghi một bên nhìn xem nhướng mày, nhưng khó mà nói cái gì.
Lý Long Cơ có hơn hoàng tử, hơn nữa hơn mười công chúa đã kết hôn hoặc chưa thành hôn tụ tập với nhau trong đại điện, đều tự chiếm cứ một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương. Cảnh này khiến Tiêu Duệ không thể không cảm thán, năng lực sinh con của hoàng đế thời cổ này thật sự là siêu cấp cường hãn.
Tiêu Duệ tùy ý lướt qua vài lần, liền thấy được. Tuy rằng hoàng tử công chúa rất đông, nhưng đã mơ hồ chia ra làm ba phái. Một phái lấy Lý Mạo đứng đầu, mà hai phái khác cũng không cần nói, tự nhiên theo thứ tự lấy Khánh Vương Lý Tông và thái tử Lý Anh đứng đầu. Nhưng người mặc dù nhiều, dưới tôn nghiêm của phụ hoàng Lý Long Cơ, đám hoàng tử công chúa lại không một người nào, không một ai dám gây ra tiếng động lớn xôn xao. Chỉ lẳng lặng uống rượu, lẳng lặng lắng nghe Lý Long Cơ “dạy”.
Ngoài dự đoán của mọi người, Ngọc Chân thau đổi một bộ quần áo hoa lệ, bỏ đạo bào, mang theo bốn nữ đồ đệ của Tiêu Duệ biểu diễn chế rượu “cố làm ra vẻ huyền bí”. Giữa âm nhạc động lòng người với ca múa rực rỡ, hơn mười chén “Mộng Ảo Đại Đường” lần lượt mang lên mấy bàn nhỏ của đám hoàng tử hoàng nữ. Mà Lý Long Cơ cùng Võ Huệ Phi, là di Tiêu Duệ tự mình ra tay, điều chế bốn chén “Phấn Hồng Giai Nhân” lớn.
Tiêu Duệ không thể không thán phục, Ngọc Chân quả nhiên là một đại hành gia tinh thông ca múa nhạc luật. Không ngờ nàng đơn giản dung nhập việc điều chế rượu vào trong biểu diễn ca múa hoa lệ, dùng các tư thế ca múa huyễn lệ phức tạp che kín các động tác điều chế rượu có chút cứng nhắc và vụng về của bốn nữ đạo sĩ. Vô hình trung lại che thêm một tấm khăn huyền bí cho “cách thức điều chế rượu”.
Đám hoàng tử hoàng nữ như say như dại nhấm nháp xong “Mộng Ảo Đại Đường” do Ngọc Chân dẫn người điều chế ra. Lý Long Cơ cùng Võ Huệ Phi cùng uống xong bốn chén “Phấn Hồng Giai Nhân” lớn. Hắn chậm rãi đứng dậy, dùng thanh âm trầm thấp nhất trong nam giới, mặt hướng về đám con trai con gái của mình, tiến hành thuyết giáo “ý vị thâm trường” trên bữa tiệc diễn ra bất ngờ này.
Hai người Lý Mạo, Lý Tông cẩn thận lắng nghe, thử tìm kiếm manh mối bản thân mình tương lai có thể quang vinh trèo lên đại vị từ trong câu nói của phụ hoàng mình. Nhưng bọn họ đều thất vọng, chẳng những Lý Long Cơ không có biểu lộ ra ý tứ phế thái tử một lần nữa, ngược lại càng ca ngợi thái tử Lý Anh, nói hắn chăm chỉ thiện tư, nói hắn nhân hiếu đoan chính rất có phong thái quân tử, vân vân.
Lý Anh lắp bắp kinh hãi. Hoàng tử công chúa khác cũng đều kinh ngạc. Không phải phụ hoàng đã sớm có ý nguyện phế thái tử sao? Nếu không, Lý Mạo và Lý Tông còn bận rộn sức mạnh gì?
Sắc mặt Võ Huệ Phi có chút âm trầm. Biểu hiện và lời nói của Lý Long Cơ hôm nay cũng ngoài dự liệu của nàng. Trong lòng phu nhân quyến rũ dâng lên một chút oán giận, không khỏi đứng dậy cúi đầu nói:
- Hoàng Thượng. Nô tì thân thể có chút không khỏe, liền cáo lui trước.
Lý Long Cơ thản nhiên cười:
- Ái phi đi thôi.
Chỉ có Ngọc Chân và Tiêu Duệ âm thầm liếc nhau, hiểu ý cười. Mọi người ở chỗ này, chỉ có hai người bọn họ hiểu được, bữa yến tiệc này của Lý Long Cơ nhận biết thân tình là giả, cảnh cáo hai người Lý Mạo và Lý Tông là thật. Về phần Lý Anh, nhìn qua vẫn là tiếp đảm đương đạo cụ quyền lực che mắt người của hoàng đế Đại Đường.
Lý Anh đứng dậy tạ ơn mãi không thôi. Mà đám hoàng tử công chúa đứng thành hàng trong phe phái của Lý Mạo và Lý Tông thì có chút thất vọng liếc nhìn hai người một cái, âm thầm cúi đầu, đều tự tính toán lại bản thân một chút.
Chỉ có công chúa Thái Hoa thiếu nữ không giống người thờ ơ không tim không phổi ngồi bên người Lý Nghi, chậm rãi đánh giá một chút chén “Mộng Ảo Đại Đường”. Đột nhiên, nàng chậm rãi đứng dậy, hướng Lý Long Cơ quỳ xuống, thản nhiên nói:
- Phụ hoàng, nữ nhi muốn học làm rượu với Tiêu Duệ. Rượu này con rất thích, con muốn tự mình làm uống một mình.
- A?
Lý Lông Cơ ngẩn ra tiếp đó cười, nhìn lướt qua con gái nhỏ ngày thường giống như một ngọn núi băng không giống với người khác của hắn, nói:
- Thái Hoa con chính là công chúa của trẫm, sao có thể học thuật làm rượu này? Còn nữa, thuật làm rượu này của Tiêu Duệ quá mức thần kỳ, tuổi con còn nhỏ lại không có chút căn cơ nào sao có thể học được?
Thái Hoa đứng dậy nhếch môi, đột nhiên chỉ vào Ngọc Chân:
- Phụ hoàng, nếu Ngọc Chân hoàng cô có thể học được, vì cái gì con không thể học?
Thái Hoa chậm rãi bước hai bước, lại chỉ vào bốn nữ đạo sĩ phía sau Tiêu Duệ và Ngọc Chân phá lệ cười:
- Nếu các nàng đều có thể học được, con làm sao không thể học được? Xin phụ hoàng ân chuẩn.
Lý Long Cơ nhíu mày, khoát tay nói:
- Tiêu Duệ, ý ngươi thế nào?
Tiêu Duệ tiến lên quỳ xuống:
- Hoàng Thượng, học sinh nghĩ đến…
Lý Long Cơ cười:
- Thôi, thôi. Tiêu Duệ, xem mặt trẫm, ngươi hãy dạy Thái Hoa một chút, miễn cho nàng rảnh rỗi, càn quấy trong cung. Coi như là trị cho trẫm một khối tâm bệnh.
Tiêu Duệ thầm mắng trong lòng một tiếng, thấy khóe miệng của thiếu nữ Thái Hoa lạnh như núi băng kia vểnh lên, một bộ dáng rất kênh kiệu, không khỏi càng thêm căm tức, nhưng trên mặt không thể không tỏ vẻ kính cẩn:
- Học sinh tuân chỉ.
- Ta cũng không học miễn phí của ngươi cái gì, đây là ngọc bội phụ hoàng ban thưởng cho ta, tính là học phí của ta đi.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thái Hoa như muốn cố nặn ra vẻ tươi cười, nhưng cuối cùng không hòa tan được băng giá trên khuôn mặt. Nàng đưa một khối ngọc bội tinh mỹ tuyệt luân nhét vào trong tay Tiêu Duệ, Thái Hoa lại không coi ai ra gì mà đi trở về.
- A…
Tiêu Duệ cười khổ ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhún vai, cười lên ha ha. Bởi vì có “màn chọc cười” này của Thái Hoa, không khí hơi khẩn trương áp lực trong điện bình thường một chút. Lý Long Cơ lập tức gọi tới đoàn ca múa ngự dụng của hắn. Cung đình ca vũ kịch hoa lệ hương diễm của Đại Đường kia lại một lần nữa bắt đầu trình diễn.