Cuồng phong gào thét thổi qua từng phiến rừng rậm và dãy núi khu man di tây nam, bầu trời đen kịt u ám, dần dần đọng lại trên Thái Hòa thành. Tuy là ban ngày, nhưng trời đất lại mờ mịt, màn trời tối như mực đột nhiên oanh một tiếng lớn, tia chớp chói mắt xé rách màn trời, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt phóng qua không trung hoàng cung Nam Chiếu.
Ánh sáng mạnh mẽ chói mắt khiến giữa đại điện rõ ràng rành mạch trong nháy mắt, trên mặt người Nam Chiếu hoặc là phẫn nộ, hoặc là sợ hãi, hoặc là thô bạo, hoặc là vô cùng lo lắng đều dừng lại trong mắt Tiêu Duệ.
Trên khuôn mặt âm trầm của Các La Phong hơi lộ vẻ dữ tợn, hắn tách khỏi sự bảo vệ của thị vệ, tiến lên vài bước.
Tiêu Duệ vẫn nhàn nhạt cười như trước.
- Tiêu đại nhân, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?
Các La Phong thở dốc một tiếng, hai tay hơi run rẩy rũ xuống, bàn tay gắt gao nắm chặt.
- Bản quan đã sớm nói, chỉ cần ngươi không phản bội Đại Đường, bản quan tuyệt đối không can thiệp nội chính Nam Chiếu.
Tiêu Duệ nở nụ cười, nụ cười này khiến Lệnh Hồ Xung Vũ bên cạnh hắn bình tĩnh trong lòng.
Trong lòng Lệnh Hồ Xung Vũ sáng tựa như gương, Tiêu Duệ đột nhiên động thủ tru diệt sứ thần Thổ Phiên, là muốn phong tỏa đường lui của Các La Phong, buộc hắn quay đầu lại Đại Đường ---- Chuyện hắn soán quyền đã quyết liệt công khai, trước mắt hắn đã không có đường lui, nếu con đường Thổ Phiên không thể trông cậy vào, hắn chỉ có thể trông vào Đại Đường. Tối thiểu, trước mắt hắn vẫn không thể công khai và chỉ cần hắn không phản bội, Đại Đường tuyệt đối không can thiệp nội chính Nam Chiếu. Không thể nghi ngờ là ám chỉ hắn, chỉ cần Nam Chiếu vẫn là nước phụ thuộc Đại Đường, ai làm Nam Chiếu Vương đều giống nhau.
Các La Phong trầm mặc nửa ngày, đột nhiên cười ha ha nói:
- Một khi đã như vậy, xin Tiêu đại nhân tạm thời ở ngoài thành chờ mấy ngày. Đợi bổn vương tử xử lý xong việc nội chính của Nam Chiếu, ngày sau, tức khắc suất lĩnh quần thần mở rộng cửa thành nghênh đón khâm sai Đại Đường theo nghi thức vào thành!
Tiêu Duệ nhàn nhạt cười, suất lĩnh đám người Lệnh Hồ Xung Vũ nhanh chóng rời đi.
- Các La Phượng cũng không hy vọng được Đại Đường duy trì đi. Mạnh Hoắc, truyền lệnh xuống, tất cả sĩ tốt sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tiêu Duệ thở phào một cái:
- Sở dĩ hôm nay hắn thả chúng ta rời khỏi, nói chung là một loại mong ngóng và thăm dò. Hắn cần thời gian, thứ nhất hắn còn chưa hoàn toàn nắm vương quyền Nam Chiếu trong tay, thứ hai hắn muốn xem đại quân Đại Đường có thể tiến thẳng tới Nam Chiếu như lời ta nói hay không. Nếu chờ hắn ngồi lên vương vị Nam Chiếu, mà đại quân ta còn không tới, chỉ sợ…
- Đại nhân, như vậy quân mã phủ đô đốc Diêu Châu khi nào có thể tới Nam Chiếu?
- Ha ha, ta cũng không có điều binh mã phủ đô đốc Diêu Châu.
Tiêu Duệ đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói:
- Binh bất yếm trá vậy.
Mạnh Hoắc biến sắc, ra hiệu Lệnh Hồ Xung Vũ. Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng nói:
- Đại nhân, một khi đã như vậy, rút khỏi Nam Chiếu đi. Một khi chờ Các La Phong tỉnh hồn lại, đại nhân sẽ nguy hiểm!
- Mặc dù ta không có triệu tập binh mã phủ đô đốc Diêu Châu, nhưng ta lại điều vạn Thoán binh và một vạn chiến sĩ người Bặc.
Tiêu Duệ cười âm trầm:
- Nam Chiếu tổng cộng chỉ có mười vạn binh mã. Ngoài binh mã phân tán đóng ở các nơi, hiện giờ trong thành Thái Hòa cùng mấy tòa thành nhỏ này cũng chỉ không đến vạn người. Cho dù là ngay mặt đối địch, chúng ta cũng có thực lực liều mạng với Nam Chiếu, các ngươi kinh hoảng cái gì?
- Mặc kệ Các La Phong có nguyện ý thần phục hay không, chúng ta đều nhất định phải cho người Nam Chiếu nhìn chút màu sắc.
Tiêu Duệ đột nhiên xoay người sang chỗ khác, chỉ vào thành trú quân dựa vào phía tây nam Thái Hòa thành:
- Mạnh đô đốc, đợi Thoán binh đến nơi, ngài dẫn quân đi đánh hạ tòa thành nhỏ này cho bản quan!
- Các vị, chúng ta đã không có đường lui, nếu chúng ta rút đi như vậy, chẳng những tổn hại uy vọng Đại Đường, còn dễ dàng gợi lên chiến hỏa giữa Đại Đường và Thổ Phiên ---- nếu để tới lúc đó, chúng ta chính là tội nhân của Đại Đường! Cho nên, nhất định phải nắm lấy Nam Chiếu.
Tiêu Duệ đột nhiên cao giọng nói.
Trong lòng ba người Mạnh Hoắc và Lệnh Hồ Xung Vũ, Công Tôn Triệu run lên, đồng loạt khom người đáp:
- Rõ!
Mưa to như trút nước xuống. Sấm sét vang đội, cuồng phong cấp tốc.
Binh tào của Nam Chiếu cũng giống như đại tướng quân của triều đình Đại Đường, những binh tào này nắm trong tay toàn bộ binh quyền của Nam Chiếu. Mười vạn binh mã Nam Chiếu, tổng cộng có mười hai binh tào, ngoài người đang nắm binh ở ngoài ra, binh tào trong Thái Hòa thành toàn bộ đều là thủ hạ của Các La Phong.
Mấy năm nay, Các La Phong trên thực tế là Đại nguyên soái binh mã Nam Chiếu, hàng năm hắn đứng ở trong quân, những binh tào này trung tâm với hắn như một đã là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều, vô luận là Tiêu Duệ hay đám quyền quý quan liêu Nam Chiếu kỳ thật cũng không biết, đám binh tào này càng trung thành với Bì La Các hơn, dù sao uy vọng của Bì La Các trong suy nghĩ của người Nam Chiếu không ai có thể thay thế. Chỉ có điều, Bì La Các sắp đi đời nhà ma, đám binh tào này tự nhiên đứng bên Các La Phong theo bản năng. Đối với vài vị vương tử khác của Bì La Các, đám tướng lĩnh Nam Chiếu này căn bản là khinh thường. Trong lòng bọn họ, cũng chỉ có Các La Phong mới thích hợp là vua Nam Chiếu nhất ---- làm người kế nhiệm Bì La Các.
Chính quyền đi ra từ cán thương, những lời này đặt ở thịnh Đường đồng dạng cũng áp dụng ở Nam Chiếu. Các quý tộc Nam Chiếu trong Thái Hòa thành không thể nề hà mà nhìn Nam Chiếu bắt đầu đổi chủ, sĩ tốt Nam Chiếu trong thành bất chấp trời mưa lùng bắt một số quan viên cùng với người nhà của bọn họ, mà nhị vương tử Thành Tiến cùng với hơn nhân khẩu, cũng bị nhốt vào địa lao trong hoàng cung Thái Hòa thành.
Vương phi A Sát của Bì La Các thở dài đứng ở cửa điện mắt nhìn màn mưa như trút nước. Trong lòng nàng hiểu được, chờ xong trận mưa này, Nam Chiếu đã chân chính đổi chủ. đứa con trai đứa con gái của nàng, trừ Các Cách Mã còn bên cạnh nàng ra, những người khác đều trở thành tù nhân của Các La Phong. Mà trượng phu của nàng, một thế hệ anh hùng uy phong một cõi, Nam Chiếu Vương Bì La Các, chỉ sợ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Các La Phong bước trong hành lang hoàng cung Nam Chiếu dưới màn mưa thật dày, chuyến đi này khiến thân người y đều ướt sũng.
Binh tào Trữ Khả do dự một chút, vẫn kính cẩn hỏi han:
- Đại vương tử, quân Đường này…
Các La Phong nở nụ cười lạnh:
- Trước không cần để ý tới họ. Trước hết chúng ta giải quyết đám ngu xuẩn ngăn cản bổn vương ngồi lên vương vị Nam Chiếu. Chờ mấy ngày nữa, các ngươi sẽ theo ta ra khỏi thành nghênh đón khâm sai Đại Đường. Nhưng nếu như Tiêu Duệ kia chỉ nói bừa, muốn lừa gạt bổn vương tử, hừ, đó đúng là ngày chết của bọn họ rồi!
Trữ Khả hít một hơi sâu, lau cái trán ướt nhẹp:
- Đại vương tử, nhưng giết khâm sai Đại Đường, chẳng khác nào tuyên chiến với Đại Đường…
- Ha ha, Tiêu Duệ kia tự cho là minh thông mình, hắn cho rằng hắn động thủ giết sứ thần Thổ Phiên sẽ buộc bổn vương tử không thể không đầu nhập Đại Đường, lại không biết ---- Trữ Khả, ngươi có biết Đồ Lãng Tán Bố là người ra sao? Hắn là đệ đệ ái thiếp của Quốc tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán, hiện giờ Lộc Đông Tán một mình nắm trong tay quyền to của Thổ Phiên, Đồ Lãng Tán Bố bị Tiêu Duệ giết chết, hắn sao có thể bỏ qua! Đến lúc đó, một khi Thổ Phiên và Đại Đường khai chiến, Đại Đường hoặc là Thổ Phiên, cũng không có lực bận tâm Nam Chiếu chúng ta, tới lúc đó, chúng ta có thể ăn người Thoán trước, sau đó từng chút khuếch trương.
Tiếng cười đắc ý của Các La Phong quanh quẩn trong màn mưa, sắc mặt Trữ Khả vui vẻ khom người nói:
- Đại vương tử anh minh!
Các La Phong lại mỉm cười đi về phía trước, chờ tới ngoài tẩm cung Bì La Các, hắn khoát tay áo:
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, ta đi xem phụ vương!
Đám người Trữ Khả rùng mình, khom người đáp. Ngoài tẩm cung, ít nhất có hơn trăm sĩ tốt thủ vệ kín không kẽ hở, đám sĩ tốt này toàn bộ đều là tâm phúc của Các La Phong. Bọn họ thủ ngoài cửa, không có mệnh lệnh của Các La Phong, cho dù là Vương phi A Sát cũng không đi vào thăm Bì La Các được.
Trữ Khả nhìn Các La Phong nhanh chóng đội mưa mà đi vào tẩm cung của Bì La Các, không khỏi thở dài một tiếng:
- Đại vương bệnh nặng trầm trọng không thể xử lý công việc như thế, nên sớm truyền ngôi cho đại vương tử, miễn cho xảy ra nội loạn…
Gió vẫn điên cuồng mưa vẫn như trút nước. Trong hẻm núi sâu thẳm cách Thái Hòa thành không đến trăm dặm, Thoán binh đang đội mưa lội qua một khe suốt chảy xiết, một bước nông một bước sâu tiến tới trên con đường lầy lội.
Đằng giáp man váy bao lấy thân người lả lướt bị nước mưa ướt nhẹp, toàn bộ dán lên thân mình kiện mỹ thướt tha của A Đại, đường cong lả lướt mười phần dụ hoặc. Chỉ có điều ở trước mặt, không có một người nào, không một Thoán binh nào dám dùng ánh mắt khinh nhờn nữ vương điện hạ trong lòng bọn họ, mà chỉ có buồn bực chạy đi. Đoàn Thoán binh này thật sự không hiểu nổi, vì cái gì nữ vương điện hạ lại gấp gáp tới Thái Hòa thành như vậy, cho dù là trong mưa to như thế cũng muốn làm cho sĩ tốt đội mưa tiến tới.
Một tướng lĩnh Thoán binh lảo đảo một chút trong nước bùn, bỗng nhiên ngã quỵ trong nước bùn. Chợt, hắn giãy giựa đứng dậy từ trong nước bùn, chống đỡ màn mưa dày đặc đi tới đứng trước mặt A Đại đang tạm thời tránh mưa dưới một cây đại thụ, cổ họng khàn khàn khom người nói:
- Nữ vương điện hạ, mưa lớn đường khó đi, hãy để cho đám sĩ tốt lùi lại sau đó chạy tới Thái Hòa thành mới tốt.
- Đã muộn…
A Đại khoát tay áo, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng của Tiêu Duệ, thần sắc không khỏi có chút phức tạp.
Hai vạn Thoán binh của A Đại vốn là một đường lui Tiêu Duệ dự định lưu lại. Hắn để cho Thoán binh đóng ở biên giới Thoán khu và Nam Chiếu chờ đợi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Sau khi nhận được cấp báo của Tiêu Duệ, A Đại lập tức dẫn quân hành quân gấp tới Thái Hòa thành.
- Nữ vương điện hạ, chúng ta có tất yếu bán mạng cho Đại Đường như vậy không?
Tướng lĩnh Thoán binh tuy rằng không dám cãi quân lệnh của A Đại, nhưng trong lòng hiện giờ có chút bất mãn, trên miệng vẫn không tự chủ được mà nói ra.
- A Lãng, người Thoán chúng ta đã trở thành phụ thuộc Đại Đường, sao có thể không tuân mệnh lệnh khâm sai Đại Đường? Huống chi, Tiêu Duệ này không phải người bình thường, hắn không chỉ là sủng thân của hoàng đế Đại Đường, còn tiếp quản tất cả các cửa hàng của Tiên Vu Trọng Thông, gần như nắm giữ mạch máu người Thoán chúng ta ---- nếu hắn không chịu mua bán với người Thoán chúng ta, lương thực và muối ăn cùng với các chi phí cần thiết trong cuộc sống của người Thoán chúng ta từ đâu mà đến? Trông cậy vào người Nam Chiếu sao? Chúng ta cũng không dám đắc tội hắn A!
A Đại lau nước mưa trên trán, thở dài nói:
- Đi thôi, nói cho các huynh đệ, cắn răng tiếp tục đi tới!