Đại Đường Tửu Đồ

quyển 5 chương 222: bắt sống thổ phiên vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết hiện giờ vẫn chưa tới tuổi. Tám tuổi đi lên làm Tán Phổ Thổ Phiên, mười hai năm, hắn vẫn sống dưới bóng ma quyền lực của gia tộc Lộc Đông Tán. Cuối cùng, con trai của Lộc Đông Tán, tướng quốc Luân Khâm Lăng đột nhiên bệnh nặng chết đi, Đô Tùng Mang Bố Kết có cơ hội bắt đầu thu hồi quyền lực.

Ngay sau đó, một đứa con khác của Lộc Đông Tán là Đa Kiền, không cam lòng quyền lực gia tộc Lộc Đông Tán bị Tán Phổ Thổ Phiên thu hồi, khởi binh tạo phản, lập tức bị Đô Tùng Mang Bố Kết cử trọng binh tiêu diệt. Mấy trăm nhân khẩu gia tộc Lộc Đông Tán toàn bộ bị giết, hoàn toàn rời khỏi triều đình và dân gian Thổ Phiên.

Nhưng khi Đô Tùng Mang Bố Kết vừa bày tỏ cầu thân với Đường triều, vừa sửa chữa nội chính chuẩn bị củng cố vương quyền, Đỗ Tán một trọng thần dưới tay hắn, một công thần bình định vừa được hắn coi trọng, giao cho làm tướng quốc mới lại sinh lòng gây rối.

Đỗ Tán mãnh liệt phản đối Đô Tùng Mang Bố Kết hòa thân với Đường triều, không ngờ không nhìn mệnh lệnh của Đô Tùng Mang Bố Kết, âm thầm phái trọng binh dưới tay trở về phía tây Xích Lĩnh, công chiếm Thạch Bảo thành.

Mãi cho đến lúc sau, Đô Tùng Mang Bố Kết mới như vừa tỉnh mộng, làm sao chỉ một gia tộc Lộc Đông Tán thèm nhỏ dãi đối với quyền lực Thổ Phiên? Đỗ Tán gia tộc nhiều năm ẩn nhẫn dưới gia tộc Lộc Đông Tán, giờ phút này lợi dụng Tán Phổ Thổ Phiên đè gia tộc Lộc Đông Tán xuống, nắm được quyền lực quân đội Thổ Phiên trong tay. Đỗ Tán trong tay có quân quyền, trong lòng sao còn dung được một Tán Phổ thổ Phiên tiếp theo, mục tiêu của hắn chính là Lộc Đông Tán ---- Đỗ Tán gia tộc muốn thay thế gia tộc Lộc Đông Tán!

“Lịch sử” quyền lực Thổ Phiên do đại gia tộc khống chế đã dài tới mấy chục năm, người Thổ Phiên đã sớm quen loại vận mệnh chính trị và quân sự này. Cho dù là gia tộc Lộc Đông Tán, hay là gia tộc Đỗ Tán, đối với binh dân và nô lệ Thổ Phiên mà nói, không quan trọng. Cho nên, Đỗ Tán rất dễ dàng tiếp nhận quyền hành từ trong tay gia tộc Lộc Đông Tán.

Đô Tùng Mang Bố Kết “nở mặt nở mày” mấy tháng, lại bị đánh về nguyên hình, lại một lần nữa trở thành con rối của gia tộc Đỗ Tán. Đô Tùng Mang Bố Kết tuổi trẻ khí thịnh, chỉ có thể có khổ mà không nói được.

Đô Tùng Mang Bố Kết gần như bị Đỗ Tán giam lỏng trong La Ta thành. Lúc này đây, Đô Tùng Mang Bố Kết dùng danh nghĩa đi săn bắn rời khỏi La Ta thành, đi tới chốn cũ của người Thổ Dục Hồn, ý đồ âm thầm liên lạc bộ tộc Thổ Dục Hồn, nuôi trồng thế lực của chính mình.

Đỗ Tán cũng không hề để ý, chẳng qua là một Tán Phổ hình thức, thích săn bắn thì săn bắn đi thôi. Dù sao, Đỗ Tán không chỉ không phản đối, ngược lại mang theo đám quyền quý Thổ Phiên một đường đưa Đô Tùng Mang Bố Kết và hơn trăm thân binh hộ vệ ra ra thẳng La Ta thành.

Đáng thương đường đường vua người Thổ Phiên, xuất hành chỉ dẫn theo mấy trăm hộ vệ, cực kỳ buồn bực mà ra khỏi La Ta thành, một đường săn bắn tới tận đây. Nhưng càng làm Đô Tùng Mang Bố Kết thật vọng là, tới chốn cũ Thổ Dục Hồn lại phát hiện, đại bộ phận người Thổ Dục Hồn đã di chuyến trốn chết tới Lương Châu cảnh nội Đại Đường an cư, mà mấy ngàn bộ tộc còn lại, căn bản không dám đối kháng gia tộc Đỗ Tán.

Dưới sự thất vọng, Đô Tùng Mang Bố Kết đành phải thanh thản mà ở trên thảo nguyên rộng lớn trống trải này, làm một người đi săn hưu nhàn, chuẩn bị trải qua cả mùa hè. Chẳng qua, phần lớn thời gian hắn đều ở trong trướng mạc, chỉ ngẫu nhiên mới đến trong rừng núi phụ cận săn thú.

Mà lúc đó, Lệnh Hồ Xung Vũ điều tra đúng là trướng mạc của Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết.

Đương nhiên, Lệnh Hồ Xung Vũ lúc này căn bản không biết, hắn không ngờ nằm sấp trên đỉnh trướng mạc Thổ Phiên Vương. Hắn nằm sấp ở nơi đó trải dài cơ thể, gắt gao dán trên đỉnh trướng mạc, không nhúc nhích chút nào, nương theo tầng tầng lớp lớp đồ trang trí trên đỉnh trướng mạc mà che lấp, ít khả năng có người có thể phát hiện hắn.

Lệnh Hồ Xung Vũ lẳng lặng mà đánh giá thị nữ Thổ Phiên quỳ gối ngồi ở chỗ kia đun nấu trà sữa, mãi cho đến khi bên tai truyền đến tiếng vó ngựa giống như một cơn bão, hắn thoáng ngẩng dậy, thấy trong thung lũng bên trái có mấy trăm người cưỡi ngựa tới, đi đầu là một thanh niên nam tử đang mặc trang phục Thổ Phiên hoa lệ.

Bộ mặt nam tử thanh tú, so với người Thổ Phiên khác, dáng người hơi có chút thấp bé và gầy yếu, trên vai hắn xuyên qua một loan cung vàng long lánh, trong tay nắm một chiếc roi ngựa sợi tơ vàng.

Đi tới trước trướng mạc, thanh niên Thổ Phiên xoay người xuống ngựa, một sĩ tốt Thổ Phiên theo sát phía sau ngừa đầu thổi kèn sừng trâu nức nở.

Thanh niên Thổ Phiên vội vàng đi về phía trướng mạc, sĩ tốt Thổ Phiên thủ vệ trước trướng mạc khom người thi lễ, nhưng sắc mặt thanh niên u buồn không thay đổi chút nào không thèm quan tâm đến đi vào trong trướng mạc.

- Tôn kính Vương…

Thị nữ đun trà sữa ở lại trong trướng mạc vội vàng đứng dậy phủ phục trên mặt đất, ống tay áo thật dài tản mát trên tấm thảm trong trướng mạc.

- Tôn Kính Vương…

Lệnh Hồ Xung Vũ dựa sát trên đỉnh trướng mạc nhìn kim quan trên đầu thanh niên Thổ Phiên, lại nghe được một tiếng này, không khỏi chấn động cả người: Vương? Tán Phổ Thổ Phiên?

Lệnh Hồ Xung Vũ sẽ không nói dối, điểm này Tiêu Duệ tin tưởng không thể nghi ngờ. Nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ tìm hiểu tin tức trở về lần này, lại làm cho Tiêu Duệ “hoài nghi” hắn đang nói dối: Tán Phổ Thổ Phiên sao lại ở nơi này? Sao lại vào lúc này? Làm gì? Làm sao có thể?

Trong lòng Tiêu Duệ nhanh chóng hiện lên dấu chấm hỏi liên tiếp. Hắn nhìn ánh mắt trong suốt của Lệnh Hồ Xung Vũ, do dự một chút, vẫn hỏi lại một câu:

- Lệnh Hồ hiệu úy, ngươi thật sự không nghe nhầm chứ?

- Đại nhân, ta đã tìm hiểu được, Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết mang theo mấy trăm vệ binh tới nơi này săn bắn, đã nhiều ngày. Mà ở gần đây, ngoại trừ phía nam hơn trăm dặm có mấy nghìn người bộ tộc Thổ Dục Hồn ra, không có bất kỳ bộ lạc và quân đội Thổ Phiên nào.

Lệnh Hồ Xung Vũ cúi đầu nói:

- Đại nhân, tận dụng thời cơ, sao chúng ta không…

Người Thổ Phiên tính tất cả cũng chỉ có ba bốn trăm người, nếu bọn họ đi đánh lén, toàn diệt người Thổ Phiên bắt sống Tán Phổ Thổ Phiên, cũng không phải là chuyện không thể. Có thể bắt sống vua của người Thổ Phiên đó! Đối mặt với điều này, cho dù là Lệnh Hồ Xung Vũ luôn luôn trầm tĩnh bình tĩnh cũng nhịn không được hưng phấn lên, trong mắt phóng ra một chút lửa nóng.

- Ý các ngươi thế nào?

Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp.

Lý Quang Bật gật đầu:

- Đại nhân, lời Lệnh Hồ hiệu úy có lý, chúng ta có thể lớn mật thử một lần. Cho dù có thể bắt sống Thổ Phiên Vương hay không, chúng ta cũng có thể đoạt được ngựa bổ sung cung cấp, sau đó quay về Lương Châu phía đông.

Mạch đao trong tay Lý Tự Nghiệp hung hăng đâm vào núi đá, cổ họng khàn khàn lớn tiếng nói:

- Đại nhân, chỉ là mấy trăm người mà thôi! Đại nhân, để Lý Quang Bật mang theo người bảo hộ đại nhân, Tự Nghiệp nguyện ý dẫn sĩ tốt còn lại xông xuống núi, xử lý cẩu tặc Thổ Phiên này!

Ánh mắt Lý Tự Nghiệp đỏ lên, thứ đỏ lên kia là một loại khát vọng. Từ mấy ngày nay, trong lòng hắn nghẹn một cỗ oán khí.

Lý Tự Nghiệp là mãnh tướng trong quân vô cùng dũng mãnh, mà Lệnh Hồ Xung Vũ lại là võ nghệ hơn người đi tới đi lui, do hai người bọn họ mang theo sĩ tốt Ngự lâm quân, đánh lén mấy trăm thân binh Thổ Phiên Vương kia, hẳn là vấn đề không lớn.

Sau khi Tiêu Duệ tính toán thật lâu trong lòng, lúc này mới oán hận cắn chặt răng:

- Lý Tự Nghiệp!

Lý Tự Nghiệp chống mạch đao, nghiêm nghị khom người:

- Đại nhân!

- Một lát đêm đến, ngươi mang theo tất cả huynh đệ lẻn xuống núi, nhất thiết phải tiêu diệt toàn bộ những người Thổ Phiên này ---- Lệnh Hồ hiệu úy, nhiệm vụ bắt sống Thổ Phiên Vương, liền giao cho người.

Tiêu Duệ thở phào một cái, dùng sức khoát tay áo.

Đêm tối gió cao đêm giết người.

Trong doanh địa Thổ Phiên bùng lên một đống lửa trại lớn, trừ bỏ trước mạc của Đô Tùng Mang Bố Kết vẫn ở chính giữa sáng rực rõ ra, hơn mười trướng mạc nhỏ vây xung quanh trướng mạc lớn khác, toàn bộ đều một mảnh tối đen yên tĩnh, phần lớn tùy tùng và hộ vệ của Đô Tùng Mang Bố Kết đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.

Lý Tự Nghiệp đột nhiên vung mạch đao thật dài, một đao chém rụng một sĩ tốt Thổ Phiên chui ra khỏi trướng mạc đi tiểu, lập tức mở màn cuộc chiến đấu kịch liệt.

- Có tặc!

Thủ vệ ngoài doanh trướng Đô Tùng Mang Bố Kết lo sợ không yên la lên, nhưng tiếng là còn chưa dừng lại, bên tai liền vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc. Mạch đao quân Đường bay tứ tung, ánh đao lạnh như băng phản xạ hàn quang quỷ dị dưới anh trăng, người Thổ Phiên nằm mơ cũng thật không ngờ, ở giữa nội địa Thổ Phiên không ngờ lại xuất hiện một đám quân Đường đằng đằng sát khí.

Mạch đao trong tay Lý Tự Nghiệp vung mạnh, phàm là sĩ tốt Thổ Phiên chắn trước người hắn đều bị hoành đao của hắn chém rụng đầu:

- Giết con mẹ nó!

Hắn rống giận, đột nhiên xông về phía trước một bước, sau đó hung hăng bổ mạch đao xuống, hung hăng chém một sĩ tốt Thổ Phiên còn chưa tỉnh hồn thành hai đoạn, máu bay tứ tung, bắn đầy người hắn.

Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảnh ngoài doanh trướng, Đô Tùng Mang Bố Kết còn trẻ sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác mà ngồi xuống mặt thảm, quyển sách trên tay hắn rơi xuống mặt đất. Thổ Phiên Vương yêu thích văn hóa Đại Đường này, đang treo đèn đọc đêm, đột nhiên nghe thấy báo có quân địch đột kích, lập tức không khỏi choáng váng.

Mặc dù hắn là con rối, nhưng dù sao vẫn là Vương của người Thổ Phiên. Cho dù là Luân Khâm Lăng con trai của Lộc Đông Tán lúc trước, hoặc là Đỗ Tán hiện tại, mặc dù quyền lực của bọn họ ở thổ Phiên một tay che trời, cũng sẽ không công khai phái binh xuống tay với hắn. Thổ Phiên Vương, là quý tộc huyết thống cao quý nhất, huyết mạch vương thất Thổ Phiên trở thành tín ngưỡng trong đám nô lệ bình dân Thổ Phiên. Bởi vậy, Đỗ Tán có thể nắm toàn bộ triều chính, nhưng không chối từ được Thổ Phiên Vương, nếu không, Đô Tùng Mang Bố Kết không còn mạng hiện tại.

Đô Tùng Mang Bố Kết cũng không có nghĩ tới tiến công tập kích doanh địa của mình không ngờ là một đội quân Đường từ trên trời giáng xuống.

Sự tình xảy ra đột nhiên, chưa kịp tiến hành đề phòng, hộ vệ Thổ Phiên đi theo trừ một số ít tước vũ khí đầu hàng ra, đa số trở thành quỷ dưới đao Ngự lâm quân Đại Đường do Lý Tự Nghiệp suất lĩnh.

Đô Tùng Mang Bố Kết không có bất kỳ kháng cự nào, chỉ có điều thần sắc hắn lo sợ không yên mang theo kinh ngạc thật lớn, trơ mắt nhìn một thanh niên người Đường mặc quan bào Đại Đường rách rưới bước dưới ánh trăng sáng và mùi máu tanh nhàn nhạt, phiêu nhiên đi tới trước mặt mình.

- Ngươi là Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết sao?

Thanh âm Tiêu Duệ có vẻ có chút mờ ảo bất định.

Nói đến cũng rất quỷ dị, trong những người Thổ Phiên còn sống sót, cũng chỉ có Đô Tùng Mang Bố Kết còn duy trì tỉnh táo. Hắn chậm rãi đứng dậy, không để ý đao kiếm trong tay Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ, si ngốc mà nhìn Tiêu Duệ chằm chằm, thật lâu sau mới run giọng nói:

- Ta là Thổ Phiên Vương, ngươi là người phương nào? Người Đường các ngươi như thế nào đến được cảnh nội Thổ Phiên chúng ta?

- Ha ha, thật đúng là Thổ Phiên Vương.

Tiêu Duệ thở dài:

- Tán Phổ điện hạ tôn kính, chúng ta từ bên kia đến ----

Tiêu Duệ xoay người chỉ vào tòa núi lớn rậm rạp mênh mông kia:

- Người Thổ Phiên các ngươi lòng muông dạ thú, lật lọng, đưa binh tiến công Thạch Bảo thành…

Đô Tùng Mang Bố kết run cả người, lại run giọng hỏi:

- Ngươi là người phương nào?

- Bản quan Tiêu Duệ, Hàn lâm học sĩ Đại Đường, Lễ bộ thị lang, trấn an sứ giám quân Hà Lũng.

Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống trước mặt Đô Tùng Mang Bố Kết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio