Đại Đường Tửu Đồ

quyển 5 chương 261: dương nguyên tự vào cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tiếng “nghiệp chướng”, khiến Tiêu Duệ và Lý Nghi trong phòng đều giật mình kinh hãi.

Thấy Võ Huệ Phi quăng ánh mắt lại đây, Lý Nghi khóe miệng cười khổ, vội vàng mượn cơ hội xem ngự y khai phương thuốc chuồn ra ngoài, thầm nghĩ: Tử Trường, chính chàng chọc phiền toái, tự chàng xử lý đi, ta mặc kệ…

Tuy rằng Tiêu Duệ không có mở mắt ra, nhưng hắn cũng biết Lý Nghi đã nhân cơ hội chuồn mất. Không chỉ có như thế, hắn còn cảm giác trong phòng này chỉ còn lại hắn và Võ Huệ Phi hai người, không khí trong phòng có chút áp lực và nặng nề.

Trong mắt Võ Huệ Phi lóe ra một chút xuân tình không thể ngăn chặn, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không cảm giác được.

Nụ cười của nàng chợt tắt, phất tay để cung nữ hầu hạ ở một góc lui ra ngoài, sau đó hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nói:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn giả bộ sao?

Trong lòng Tiêu Duệ vừa nhảy, nhưng không có mở mắt ra. Hắn đang do dự, lại nghe Võ Huệ Phi sẵng giọng:

- Lá gan ngươi không nhỏ, dám khi quân. Hừ, bây giờ bản cung về cung nói cho hoàng thượng, ngươi giả bộ bệnh…

Lúc này Tiêu Duệ không dám giả bộ, vội vàng đứng dậy lúng túng nói:

- Nương nương thứ tội!

Tiêu Duệ đang muốn xuống giường chào, lại bị Võ Huệ Phi nắm chặt tay. Tay Võ Huệ Phi ôn nhuận mà nóng như lửa, si ngốc nói:

- Tiểu tử, ngươi nói ngươi có phải là ma chướng trong mệnh của bản cung không? Bản cung…

Tiêu Duệ không nói gì.

Đối mặt với mẹ vợ gần đây có chút không bình thường này, hắn thật sự không biết nên đối mặt thế nào. Nhất là ở một chỗ với nàng, không ngờ hắn có chút hoảng hốt.

- Người nhát gan.

Sắc mặt Võ Huệ Phi hơi ửng đỏ, khóe miệng hiện lên một nụ cười khiêu khích, giống như thì thào tự nói.

Nữ tử quý tộc người Đường ăn mặc vốn đã cực kỳ bại lộ, nhất là cảnh xuân vô hạn trước ngực kia. Thân thể Võ Huệ Phi cực kỳ đầy đặn, trước ngực lại sóng dậy bốn bề, cho dù Tiêu Duệ lảng tránh như thế nào, một mảnh trắng mịn trước ngực, cùng với nhũ câu thâm thúy mê người gần trong gang tấc của Võ Huệ Phi kia, hai đoàn đẫy đà trước ngực phập phồng theo hô hấp có chút khẩn trương và mê loạn của nàng, đều không hề che chắn mà tiến vào tầm mắt hắn.

Lý Nghi chậm rãi đi vào trong phòng, thấy Tiêu Duệ đã đứng dậy sắc mặt xấu hổ mà mát xa đầu vai cho Võ Huệ Phi nằm trên giường của chính mình, không khỏi che miệng cười hì hì:

- Mẫu phi, Tử Trường!

Sắc mặt Võ Huệ Phi hồng nhuận, ngẩng đầu lên trừng mắt liếc Lý Nghi:

- Nghi nhi, các con thật to gan, nếu để phụ hoàng con biết, các con dám lừa hắn, chính là bản cung cũng không giữ được Tiêu Duệ.

Lý Nghi duyên dáng đi qua cười làm lành nói:

- Mẫu phi, ngài đã…

Thiếu Khanh Tông Chính Tự Dương Nguyên Tự, là ngoại tôn Đông Bình Vương triều Trinh Quán, lại nói tiếp, coi như là hoàng thân quốc thích. Hơn nữa, con gái của hắn lấy danh hào Vĩnh Lạc công chúa gả cho Lý Mạnh Lâm, con trai thủ lĩnh người Hề Đô đốc Nhiêu Nhạc Lý Đại Phụ.

Tuy nhiên, trong thành Trường An, loại hoàng thân dính dáng đến hoàng thất giống Dương Nguyên Tự này nhiều lắm, nhiều đến một trình độ gì ư? Thân phận Dương Nguyên Tự bị người quên lãng, không ai lại nhớ rõ, hắn cũng từng là con cháu hoàng thất, cho dù là ngày con gái hắn được phong làm Vĩnh Lạc công chúa đi xa Nhiêu Nhạc, cũng không có bao nhiêu người để ý.

Dù sao, gả cho con trai một thủ lĩnh người Hề, chẳng qua là một trong nhiều sách lược chính trị cực kỳ nhỏ bé không đáng kể của Đại Đường. Không chỉ nói gả cho người Hề, cho dù là đám quận chúa công chúa gả vào Thổ Phiên, cũng không làm ra gợn sóng quá lớn gì ở Trường An, nhiều lắm ở một thời gian đặc biệt, trở thành đề tài triều dã Trường An nghị luận mà thôi.

Hiện giờ, thời gian đã qua, ai còn nhớ rõ Vĩnh Lạc công chúa xa chỗ người Hề.

Cho dù là trước đó không lâu trong thành Trường An đột nhiên truyền bá tin tức người Hề bị đồ thành, trừ Dương gia ra, cũng không có người lại nghĩ tới, Đại Đường còn có một công chúa không biết sống chết ở đó. Gồm cả Lý Long Cơ, dường như cũng quên, lúc trước hắn tự mình ban kim sách ngọc chương, phong một Vĩnh Lạc công chúa gả cho người Hề.

Dương Nguyên Tự có ba trai bốn gái. Gả vào Nhiêu Nhạc là trưởng nữ của hắn. Mấy năm nay, hắn cách quãng lại sinh mấy đứa con. Cái gọi là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống chi là loại kết thân ý tứ chính trị này. Trong lòng Dương Nguyên Tự, con gái này đã sớm chết.

Sau khi nghe được tin tức người Hề bị đồ thành, tuy rằng Dương Nguyên Tự thống khổ trong lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, càng không dám đi nói Vương Trung Tự cái gì. Hắn đúng là không thể trêu vào Vương Trung Tự, loại quyền thần phiên trấn này.

Nhưng trong khi Dương Nguyên Tự đang thống khổ, Tiêu gia lại phái người đưa tới một Hề nữ dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Càng làm cho Dương Nguyên Tự khiếp sợ hơn là, không ngờ đây chính là cháu ngoại gái của hắn, là con gái Vĩnh Lạc công chúa cùng Lý Mạnh Lâm.

Chuyện này không có sai. Không nói đến Lý U Lan lớn lên có vài phần tương tự Vĩnh Lạc Công chúa, bức huyết thư nàng nắm trong tay cùng với ngọc bội tượng trưng thân phận Vĩnh Lạc công chúa hoàng đế ngự ban kia, đã nói lên hết thảy. Vừa thấy bức huyết thư của con gái, phu nhân Dương Nguyên Tự khóc hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Dương Nguyên Tự chậm rãi làm rõ ràng tình hình.

Giết hại người Hề chính là An Lộc Sơn mà không phải Vương Trung Tự. Điều này làm cho Dương Nguyên Tự giận tím mặt. Hắn không thể trêu vào Vương Trung Tự, là bởi vì Vương Trung Tự là trung thần lương tướng trong lòng Lý Long Cơ. Hắn biết rõ Vương Trung Tự sẽ không bởi vậy mà về vườn, cho nên bảo trì trầm mặc; nhưng hắn cũng không sợ An Lộc Sơn. Trong con mắt quý tộc xuống dốc như hắn, An Lộc Sơn chẳng qua là một chó Hồ cống hiến sức lực cho hoàng tộc họ Lý.

Quý tộc có nhỏ cũng là quý tộc, chó có lớn vẫn là chó.

Biết là An Lộc Sơn giết hại một nhà con gái mình, Dương Nguyên Tự thề phải báo cừu này.

Không cần Dương phu nhân thúc giục, hắn mượn huyết thư và ngọc bội của con gái vào cung.

Mà khiến hắn không chùn bước vào cung báo ngự trạng, còn có Tiêu Duệ ủng hộ. Tiêu Duệ nhúng tay vào việc này, người Tiêu gia tới ám chỉ Dương Nguyên Tự, Tiêu Duệ một lòng muốn An Lộc Sơn chết. Có Tiêu Duệ, quyền quý đang được trọng vọng này ủng hộ, ngực Dương Nguyên Tự càng lớn thêm.

Chỉ có điều làm hắn khó chịu chính là, ngay khi hắn muốn lưu lại cốt nhục con gái của mình, Lý U Lan lại bị Tiêu Duệ phái người đón trở về. Lý do rất đơn giản cũng gần như vô sỉ, nói Lý U Lan đã là người của hắn.

Tiêu Duệ còn âm thầm gõ Dương Nguyên Tự, không nên tiết lộ tin tức Lý U Lan ở tại Tiêu gia ra ngoài.

Dương Nguyên Tự vào cung trực tiếp đi ngự thư phòng. Làm Phó trưởng quan phụ trách quản lý công việc hành chính của hoàng thất Đại Đường, hắn biết, vào lúc này, dường như hoàng đế đều ở ngự thư phòng. Không thể không nói, trước mắt Lý Long Cơ coi như là một hoàng đế cần cù, phần lớn thời gian trong ngày đều dùng để xử lý quốc sự.

Đương nhiên, đây cũng là biểu hiện nào đó hắn bỏ không được quyền lực trong tay hắn.

- Hoàng thượng, Thiếu Khanh Tông Chính Tự Dương Nguyên Tự cầu kiến!

Tượng quỳ rạp xuống đất.

- Dương Nguyên Tự?

Lý Long Cơ ồ một tiếng:

- Để hắn tiến vào.

Dương Nguyên Tự vội vàng vào cửa, vừa vào liền khóc ngã xuống đất, khóc hô:

- Hoàng thượng, hoàng thượng à, xin làm chủ cho vi thần, xin báo thù rửa hận cho con gái vi thần!

Lúc này Lý Long Cơ thật sự giật mình kinh hãi. Dương Nguyên Tự là một một kẻ rất bình thường trong rất nhiều thần tử của hắn, ngày thường làm việc phù hợp quy củ, ít lời ít nói, thế cho nên hắn cũng không có ấn tượng nổi bật gì với Dương Nguyên Tự, chẳng qua là một ngoại tôn Đông Bình Vương đường đệ Thái Tông hoàng đế, một thân thích hoàng thất cũng không xuất chúng thôi.

Lý Long Cơ nhíu mày, khoát tay áo:

- Dương Nguyên Tự, ngươi hãy đứng lên, con gái ngươi có oan khuất gì không ngại nói thẳng với trẫm? Trẫm nhớ rõ ba con gái của ngươi đều đã lập gia đình, đều ở Trường An, có chuyện gì phải tới nơi này của trẫm kêu oan nói uổng?

Trong lòng Dương Nguyên Tự bi ai một hồi. Chính mình rõ ràng có ba con gái, trong đó trưởng nụ bị hoàng đế ngươi gả cho người Hề làm cầu thân, hiện giờ con gái thi cốt không còn, chết thảm tha hương, nhưng bị hoàng đế quên sạch không còn, quả thực là bi ai đến cực điểm.

Dương Nguyên Tự do dự một chút:

- Hoàng thượng, là trưởng nữ của thần gả cho con trai thủ lĩnh người Hề Lý Đại Phụ, Vĩnh Lạc…

- Vĩnh Lạc?

Lúc này Lý Long Cơ mới bừng tỉnh ngộ, đứng dậy thở dài nói:

- Vĩnh Lạc lâm nạn, trong lòng trẫm cũng thật là bi thống. Ngươi yên tâm, trẫm nhất định điều tra rõ chân tướng, báo thù rửa hận cho Vĩnh Lạc và người Hề.

- Hoàng thượng, tuy rằng con gái thần chết thảm, nhưng con của nó lại trốn ra thành Nhiêu Nhạc.

Dương Nguyên Tự run rấy lấy huyết thư và miếng ngọc bội của Vĩnh Lạc công chúa từ trong ngực ra:

- Hoàng thượng, đồ thành tru sát người Hề không phải Vương Trung Tự đại soái, mà là Tiết độ phó sứ An Lộc Sơn, thủ hạ Vương Trung Tự! … Đây đều là bằng chứng, thần khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho con gái thần!

Thật sự là muốn cái gì cái đó đến. Trong huyết thư ghi chép qua quýt chuyện tình thủ hạ An Lộc Sơn đồ sát thành Nhiêu Nhạc, mà ngọc bội này lại xuất từ trong cung, trải qua thái giám quản sự trong cung nghiệm chứng, đúng là một chiếc năm đó Lý Long Cơ ban cho Vĩnh Lạc. Hai chữ Vĩnh Lạc trên ngọc bội, rõ ràng trong mắt. Tâm tình Lý Long Cơ trở nên vô cùng tốt, hắn biết, có bằng chứng này, cho dù là An Lộc Sơn nói xạo, hắn cũng có thể lợi dụng hoàng quyền tru giết hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio