Tin tức Lý Tông là con ruột của Ninh Vương, trước mắt coi như là một bí mật, trên cơ bản người biết được nội tình, đều bị một ly rượu độc của Lý Long Cơ giết chết.
Tạm thời Lý Long Cơ không động được Lý Tông, trước mắt hắn cần ổn định thế cục trong triều. Đương nhiên, nếu Lý Tông vẫn muốn tới tham gia lần náo nhiệt này, Lý Long Cơ cũng kiên quyết không để lại tai họa nữa.
Trong nháy mắt Mao Thọ dẫn quân vây công hoàng thành, ở trong lòng Lý Long Cơ, Lý Tông đã chết rồi.
Trong cung, Ninh Vương Lý Hiến tuyệt vọng và uống rượu độc xong, không thành công thì thành nhân, Lý Hiến sớm đã có chuẩn bị chết. Mà Thọ Xương người phụ nữ này, ngược lại cũng có vài phần can trường, nhìn Lý Hiến uống rượu xong, cũng không chút do dự uống một hơi cạn sạch, sau đó cuộn lại trên mặt đất giống như Lý Hiến, thân thể co giật thất khiếu đổ máu nhất thời bỏ mình.
Nhưng Kỳ Vương Lý Phạm lại cực kỳ sợ hãi, ở trong điện khóc thành một người đẫm nước mắt, nước mắt và nước mũi đủ cả, đái đan xen. Hắn quỳ ở nơi đó khóc nửa ngày hoàng thượng tha mạng, mãi đến khi khóc tới yết hầu khàn khàn, thấy vẫn không ai để ý tới, biết đường chết ở phía trước, đã không thể lảng tránh, tự nhiên sợ hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng, vẫn là Cao Lực Sĩ cho hai tiểu thái giám đổ một ly rượu độc cho hắn. Nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, Cao Lực Sĩ cảm thấy không đành lòng, dặn một thị vệ cho hắn một đao, liền lắc đầu rời đi.
Gần như là đồng thời, các quân sĩ Võ lâm phân biệt vọt vào phủ đệ đám người Ninh Vương, Kỳ Vương, gặp người liền chém, bất luận già yếu phụ nữ và trẻ em, hay là tôi tớ gia nô, không một người may mắn thoát khỏi, tất cả đều trở thành vong hồn mất mạng dưới mạch đao của sĩ tốt Võ lâm quân. Tiếng kêu la thê lương, quanh quẩn trong màn đêm thành Trường An này, mấy trăm mạng hoàng tộc Đại Đường rõ ràng mấy canh giờ trước còn vênh mặt hất hàm sai khiến, cứ chôn vùi trong lửa giận của Lý Long Cơ như vậy.
Tiêu Duệ vẫn đứng ngoài cửa cung như trước, nhìn một đội Võ lâm quân sĩ máu tanh đầy người trở về phục mệnh, hắn không kìm nổi thở dài một hơi. Lý Long Cơ tàn nhẫn và ác nghiệt, vừa ở ngoài vừa ở trong dự đoán của Tiêu Duệ. Tuy nhiên Tiêu Duệ cũng hiểu được, nhổ cỏ không trừ gốc, về sau tất lưu hậu họa. Nhưng một hồi giết hại điên cuồng và kịch liệt cứ diễn ra trước mắt hắn như thế, hắn vẫn cảm thấy từng đợt sởn tóc gáy.
Bởi vậy có thể thấy được, chính biến cung đình tanh máu trong lịch sử căn bản không phải sử gia bị đặt. Tranh đấu hoàng quyền kịch liệt, hoàng quyền giết hại điên cuồng, dưới sự tự thể nghiệm, vượt quá xa bản ghi chép lịch sử.
Mang đội đều là thị vệ thái giám trong cung, Tiêu Duệ không có cho phép ba người Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật cùng với Lệnh Hồ Xung Vũ tự mình mang đội đi. Hắn không thể nhìn thủ hạ của chính mình rơi vào kết cục đồ tể khiến người người kinh hoàng khiếp sợ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt:
- Lý Tự Nghiệp, cửa cung ta liền giao cho ngươi, đóng chặt cửa cung, không cho bất luận kẻ nào được ra vào cung nửa bước!
Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người, đi dọc theo đường cung u tĩnh bước về phía Văn Đức điện.
Lúc bước trên thềm đá rộng rãi ở Văn Đức điện kia, Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen, phương đông đã bắt đầu sáng lên, một ngày mới sẽ bắt đầu rồi.
Quần thần trong điện đứng cúi đầu, mà Lý Long Cơ dưới sự hầu hạ của Cao Lực Sĩ và vài thái giám chậm rãi mà thưởng thức trà.
Hoàng đế không cho phép bọn họ lui ra, quần thần tự nhiên không dám lui, liền im lặng đứng ở trong điện gần một canh giờ, một số lão thần chân cũng đứng đến run lên, bắt đầu run rẩy, hoàng đế vẫn không có ý tứ tan triều.
Quần thần không biết rốt cuộc hoàng đế muốn làm cái gì, trong lòng mỗi người đều bắt đầu lo sợ bất an. Nhất là đám hoàng thân quốc thích đi lại gần gũi với Lý Hiến này, lại cảm thấy lo lắng, sợ hoàng đế mở miệng, tai hoa sẽ rơi xuống đầu chính mình.
Kỳ thật Lý Long Cơ ngược lại thật có chút “oan uổng” những người này. Tuy rằng bọn họ mơ hồ biết Lý Hiến có chút lòng không cam tình không nguyện đối với việc mất đi ngôi vị hoàng đế, nhưng hôm nay Lý Hiến mưu nghịch bức vua thoái vị, bọn họ quả thật là không ngờ. Không ai nghĩ tới, Lý Hiến luôn tao nhã lại có lá gan to như vậy, lại làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy.
Tất cả hoàng thân quốc thích và văn võ đại thần cả triều đình Đại Đường đều ở trong điện, một đám đông nghìn nghịt, như thế nào cũng có hai trăm người đi. Một đạo chiếu thư nghiêm khắc của Lý Long Cơ, làm tất cả những ai nên vào triều không nên vào triều đều vội vàng tới nơi này.
Một số thần tử thậm chí sợ hãi mà hoài nghi, hoàng đế nổi giận mà bạo ngược sẽ điên cuồng tới trình độ tru giết tất cả người trong điện này cùng nhau.
Lý Long Cơ đương nhiên không phải làm như vậy. Nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn thiêu đốt hừng hực như trước, không có một chút dấu hiệu tắt.
Kỳ thật, chỉ có Cao Lực Sĩ hiểu được, đây chẳng qua là Lý Long Cơ giết gà dọa khỉ mà thôi. Hắn đều đưa tất cả đám quyền quý tiến vào cung, thứ nhất sợ bọn họ thông đồng tiếp tục phá rối thế cục trong triều, thứ hai cũng đưa bọn họ làm con tin, vạn nhất đám người Ninh Vương còn có kế hoặc phía sau, hắn cũng dễ để những người này chôn cùng.
Lý Kỳ có chút mệt mỏi, cũng có chút buồn ngủ, mí mắt đều không mở ra được. Nhưng hoàng đế cha hắn còn đang bận bịu mà vẫn thong dong ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế mà uống trà, hắn làm thái tử, cũng không dám biểu hiện ra dấu hiệu không kiên nhẫn gì. Hắn ra sức dùng móng tay dài nhỏ sắc bén bấm bấm vào thịt non bên hông mình, ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
- Hoàng thượng, Hàn lâm học sĩ, Thái tử chiêm sự, Trung dũng hầu, Võ lâm đại tướng quân Tiêu Duệ yết kiến!
Giọng nói lanh lảnh của một tiểu thái giám đánh võ sự yên lặng khác thường trong điện. Nghe chức vụ quan tước và quân hàm liên tiếp của Tiêu Duệ từ trong miệng tiểu thái giám kia, quần thần có chút kinh ngạc, khi nào Tiêu Duệ trở thành Võ lâm đại tướng quân? Mà có thần tử lại đang ngạc nhiên thán phục, lại một công lớn, chắc chắn sau này sẽ càng thêm quyền thế ngút trời.
Chức Võ lâm đại tướng quân này của Tiêu Duệ, chẳng qua mới làm chưa bao lâu.
Thần sắc Lý Long Cơ chợt hòa hoãn lên. Giờ phút này đối với hoàng đế hiện tại mà nói, tên Tiêu Duệ này giống như một thang an thần, khiến hắn an tâm, khiến hắn định lòng.
- Truyền.
Lý Long Cơ khoát tay áo.
Trong ánh mắt chăm chú phức tạp của quần thần, Tiêu Duệ mắt không để tâm mà một đường tiến lên, khom người hành lễ dưới hoàng đài của Lý Long Cơ:
- Nhi thần Tiêu Duệ bái kiến phụ hoàng.
- Bình thân, ban thưởng ngồi.
Lý Long Cơ mỉm cười nói.
- Nhi thần không dám.
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc đám quyền quý Đại Đường đứng sau người, và thái tử Lý Kỳ lim dim đứng ở một bên, chối từ nói.
Lý Long Cơ cũng không có kiên trì, chỉ thản nhiên nói:
- Phò mã, cửa cung bình yên vô sự chứ?
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, cao giọng đáp:
- Hồi bẩm hoàng đế, Phong Lang dẫn sĩ tốt cấm quân bình yên đợi lệnh trong doanh trại, người phái đi Đồng Quan báo nguy đã ra khỏi Trường An trong đêm, mà ba giáo úy thủ hạ của nhi thần mang theo binh sĩ bảo vệ cửa cung chặt chẽ, xin phụ hoàng yên tâm, Trường An ổn định rồi!
Dừng một chút, thanh âm Tiêu Duệ đột nhiên trầm thấp:
- Còn nữa, gia quyến gia nô cả nhà mấy người Ninh Vương, Kỳ Vương người, toàn bộ bị thị vệ trong cung phụng chỉ tru sát, không một người lọt lưới!
Trong lời nói của Tiêu Duệ cố tình nhấn mạnh bốn chữ “thị vệ trong cung”, tuy rằng Lý Long Cơ không có để ý, nhưng nghe vào lỗ tai một số người có tâm tư.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh âm thầm tức giận trong lòng, thầm nghĩ: “Hay cho một Tiêu Duệ Tiêu Tử Trường láu cá, chỉ một chút thiệt thòi như vậy cũng không chịu ăn!”
Tâm tư xoắn lại của Lý Long Cơ cuối cùng hạ xuống. Hiện tại lo lắng duy nhất của hắn là, đám sĩ tốt cấm quân khởi binh này có thể lại phản loạn hay không. Nhưng Đồng Quan cách Trường An không xa, chỉ cần quân thủ vệ Đồng Quan tới thay thế phòng ngự Trường An, hắn lại có thể vô tư đi ngủ một chút.
Lý Long Cơ yên lặng mà nhìn Tiêu Duệ thần sắc trầm tĩnh đứng dưới chân mình, trong lòng ngày càng vui mừng và vui sướng. Trải qua một chuyện này, một chút nghi ngờ cuối cùng của hắn đối với Tiêu Duệ cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
Hắn chậm rãi đứng dậy, cất cao giọng nói:
- Các vị ái khanh, giữa lúc nguy nan, Tiêu Duệ phò mã của trẫm, đại thần cốt cán của Đại Đường khẳng khái đứng ra giải quyết quốc nạn, quyết đoán kịp thời không sợ việc binh đao, tiêu trừ lần tai nạn và rắc rối này vì trẫm cũng vì Đại Đường. Tiêu Duệ, tiến lên nghe phong!
Tiêu Duệ ngẩn ra, thầm nghĩ lại muốn thăng quan?
Hắn tiến lên khom người nói:
- Có nhi thần!
- …. Do đó thăng chức làm Tĩnh Nan quận vương, khâm thử.
Cao Lực Sĩ có nề nếp đầy nhịp điệu tuyên đọc xong thánh chỉ của Lý Long Cơ, quần thần đều ngây ngốc đó. Tuy Tiêu Duệ có công, nhưng không đến mức phong vương tước đi?
Vương tước chia hai loại, một loại là thân vương, một loại là quận vương. Dựa theo lễ chế Đại Đường, con trai của hoàng thái tử, con trai của thân vương có thể phong làm quận vương, một số đại thần và Tiết độ sứ công tích lớn lao cũng có thể được ân huệ phong làm quận vương, thí dụ như đám người Kính Huy tham dự khôi phục Đường Trung Tông tiền triều. Tiêu Duệ đức gì có thể, như thế nào có thể một bước lên trời phong làm quận vương? Ngay và Trung dũng hầu tước lúc trước của hắn, rất nhiều đại thần và hoàng tộc đều cảm thấy có chút phong thưởng quá…, huống chi là vương tước.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh cũng nhíu mày, Tiêu Duệ được phong thưởng đương nhiên cũng cao hứng thay hắn, nhưng Chương Cừu Kiêm Quỳnh vẫn tiến lên cất cao giọng nói:
- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng không thể. Tuy Tiêu Duệ có công lớn với triều đình, nhưng dù sao tuổi hắn còn trẻ, vào triều chính mới chỉ mấy năm, đã liên tiếp thăng chức từ quan tri huyện tam phẩm, Võ lâm đại tướng quân lại có được hầu tước, lại phong quận vương, e rằng người trong thiên hạ không phục… Mong rằng hoàng thượng suy xét mà làm sau!
- Xin hoàng thượng suy xét!
Một số đại thần vội vàng đi tới sau mông Chương Cừu Kiêm Quỳnh nói phụ họa.
Cho dù là bản thân Tiêu Duệ, cũng hiểu được có chút xấu hổ. Dựa theo tốc độ thăng quan của hắn, sợ là không tới vài năm liền không còn quan để thăng. Hắn cúi người hành lễ:
- Phụ hoàng, nhi thần thực không dám nhận, xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Lý Long Cơ xúc động thở dài, lại lắc đầu:
- Luận phong thưởng mà nói, Tiêu Duệ quả thật là cổ kim hiếm thấy. Nhưng các vị ái khanh để tay lên ngực tự hỏi, từng chuyện Tiêu Duệ làm cho trẫm, cho Đại Đường mấy năm nay, có chuyện nào không phải thành tích long trời lở đất? ...Nếu không có Tiêu Duệ, vỗn không có trẫm đứng ở đây hôm nay, ý trẫm đã quyết, các khanh không cần nói thêm nữa.
- Nếu thần tử của trẫm, mỗi người đều đối với trẫm như Tiêu Duệ, trẫm cần gì phải ăn không ngon ngủ không yên giống như hôm nay?
Thanh âm Lý Long Cơ dẫn trở nên âm trầm:
- Dẹp nạn mà an lòng trẫm, dẹp yên để định thiên hạ, Tiêu Duệ phò mã của trẫm, làm chức quận vương này rất tốt. Không ai lại không phục, không phục đại khái cũng chỉ có mấy người các khanh.
- Mấy người các khanh, đứng ở chỗ này, trẫm không an lòng. Mà chỉ một người Tiêu Duệ ở trong này, trẫm đã muốn đi nghỉ ngơi.
Thanh âm của Lý Long Cơ ở trong mắt Tiêu Duệ, nhiều ít có chút không có ý tốt.
“Ngươi là muốn ta trở thành cô thần nghiệt tử cái đích để mọi người chỉ trích sao?” Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ, trên mặt một vẻ mang ơn, trong lòng lại âm thầm cười lạnh: “Ta cũng không hồ đồ đâu.”