Pháo chấn động nước Yên đồng thời chấn động toàn bộ chư Hồ Tây Vực, vũ khí có năng lực siêu cấp như thế, trong mắt mọi người lúc đó có thể nói là thần khí. Tuy rằng pháo Trương Võ Dương chế trước mắt còn cực kỳ giản dị và đơn sơ, thậm chí cũng không có “chính xác” gì có thể nói, nhưng một pháo bắn qua, có vài phần cảnh tượng núi sụp đất lở, như thế nào không rung động thế nhân!
Trong nhất thời, địa vị người Thoán ở Tây Vực tăng cao trên diện rộng, không chỉ bởi vì dưới sự hòa giải của phủ Đô hộ An Tây, Yên Vương chịu đòn nhận tội với Nữ Vương người Thoán A Đại, còn bồi thường không ít trâu, dê ngựa, càng bởi vì không ngờ người Thoán có được loại vũ khí siêu cấp này.
Chư hồ Tây Vực đều bất an không yên, nếu người Thoán lợi dụng loại pháo này tới công kích chính mình, vậy sẽ thế nào?
Cho nên, nguyên bản đám người Hồ Tây Vực bài xích trong lòng đối với người Thoán tiến vào Tây Vực, đều yên tĩnh nhiều rồi. Xung quanh thành Nam Vọng người Thoán ở, cùng với đất đai và bãi cỏ xung quanh Ngư Hồ và lưu vực sông Khổng Tước, không bao giờ thấy bóng dáng kẻ nào gây chuyện khiêu khích người Thoán nữa.
Nghe được tin này, Ca Thư Hàn là người đầu tiên tìm Nữ Vương người Thoán A Đại, hy vọng có thể lấy được kỹ thuật chế tác loại pháo này, để sản xuất số lượng lớn, trang bị cho quân Đường. Nhưng A Đại lại lấy đủ loại lý do khước từ, cũng không có nói kẻ phát minh loại pháo này kỳ thật chính là Đại đô đốc An Tây Tiêu Duệ.
Điều này đương nhiên là Tiêu Duệ dặn dò.
Tạm thời Tiêu Duệ cũng không muốn công khai kỹ thuật sản xuất pháo này ra, bởi vì đây là vũ khí bí mật hắn dựa vào để tiếp tục sinh tồn. Đương nhiên, hắn vẫn sẽ công khai, nhưng không phải hiện tại.
Mặc dù Ca Thư Hàn bất mãn trong lòng, cũng không thể làm gì A Đại. Dù sao, không ai rõ ràng hơn hắn loại quan hệ giữa A Đại và Tiêu Duệ là dạng gì.
Địa vị người Thoán ở Tây Vực bay lên thẳng tắp, một phát pháo đã lấy được đất đai và quyền nói chuyện như thế, ngược lại thật sự là ngoài dự kiến của người Thoán. Mãi đến lúc này, mọi người mới phát hiện, Nữ Vương của mình lựa chọn Tiêu Duệ làm nam nhân, là một loại lựa chọn cơ trí cỡ nào. Mà cũng ở sau này, trái tim cảm kích Tiêu Duệ của dân chúng người Thoán đối với Tiêu Duệ cũng nháy mắt dâng tới đỉnh điểm.
Bởi vì Tiêu Duệ tồn tại, người Thoán lấy được cuộc sống tương lai tốt đẹp trước nay chưa từng có. So với trước kia, cuộc sống hàng ngày của người Thoán giống như là thiên đường, thảo nguyên màu mỡ ruộng tốt thổ địa phì nhiêu, hồ nước thật lớn có thể đánh cá và săn bắt, trang bị quân sự thần bí khó lường… tất cả đều là Tiêu Duệ ban cho.
Quan trọng hơn là, bởi vì Tiêu Duệ, người Thoán nhanh chóng cắm rễ ở Tây Vực, điều này tất nhiên có sự cố gắng của người Thoán, nhưng không rời khỏi sự “giúp đỡ” của phủ Đô hộ An Tây.
Hội trưởng lão của người Thoán thông qua một “quyết định”, chuẩn bị cử hành một hôn lễ long trọng cho A Đại và Tiêu Duệ, mượn cơ hội xác thực quan hệ giữa Tiêu Duệ và A Đại, nhưng Tiêu Duệ không đồng ý làm như vậy, hắn đương nhiên nguyện ý cho A Đại một hôn lễ long trọng, chỉ có điều trước hắn hắn cũng không muốn bị người chú ý.
A Đại cũng không đồng ý, nàng hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiêu Duệ, nàng càng chờ mong tương lai nàng có thể trở lại Trường An làm một hôn lễ nghi thức Đại Đường với Tiêu Duệ.
Quân Đường dưới sự chỉnh đốn của Ca Thư Hàn, tiến hành chuẩn bị chiến tranh vùng địa cực, mà tổ chức Thiết vệ quân An Tây thành lập lấy chiến sĩ người Thoán và chiến sĩ người Bặc cùng với Võ lâm quân của Tiêu Duệ làm thành viên đã tiến vào khuôn phép từ lâu.
Không cần kêu gọi gì, chiến sĩ người Thoán và người Bặc báo danh đều cực kỳ hăng hái, cũng chỉ mấy ngày đã thành lập một đội quân vạn người, đưa vào trong kế hoạch huấn luyện.
Lúc này Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật rốt cuộc biểu lộ ra có triển vọng làm đại tướng, danh tướng có sẵn tố chất chỉ huy quân sự siêu cường cùng thiên phú, nếu không có hai người này, Thiết vệ quân An Tây chắc chắn sẽ không thành lập nhanh như thế.
Dựa theo ý tưởng của Tiêu Duệ cơ cấu của Thiết vệ quân An Tây khác với quân chính quy Đại Đường, thành lập hệ thống chỉ huy riêng biệt của mình, chia làm hai đoàn kỵ binh và bộ binh người, trong đoàn chia ba doanh, dưới doanh lập ba đội, một người chủ quan việc quân các lộ.
Đoàn kỵ binh do Lý Tự Nghiệp am hiểu xung phong tác chiến chỉ huy, đều trang bị mạch đao cùng một màu và tên nỏ mỗi người am hiểu. Mà đoàn bộ binh thì trừ trang bị quân giới bộ binh chính quy Đại Đường ra, còn lần lượt trang bị loại súng ống thần bí mang theo cùng bộ pháo tháo dỡ do xưởng gia công súng ống Tiêu gia ngày đêm chế tạo. Vì giữ bí mật, Lý Quang Bật tự thân xuất mã mang theo đoàn bộ binh xâm nhập sâu vào đại mạc: tiến hành huấn luyện và thực nghiệm súng ống.
Chính quyền ra từ báng súng. Tiêu Duệ rất đồng ý những lời này của vĩ nhân tuy rằng hắn cũng không có dã tâm cướp lấy chính quyền, nhưng đây cũng là động lực thật lớn để hắn bảo toàn và thực hiên mục tiêu cuộc sống.
Chỉ có điều thời gian của hắn có hạn, đã bị rất nhiều hạn chế. Nếu có thời gian sung túc, có không gian đầy đủ, không cần lo lắng đến nghi kỵ từ chính hoàng đế Đại Đường, hắn tin tưởng chính mình có thể phát minh ra càng nhiều súng ống cùng trang bị vũ khí tiên tiến cho Thiết vệ quân này.
Kỳ thật, chuyện thành lập Thiết vệ quân, phần lớn do ba người A Đại, Lý Tự Nghiệp và Lý Quang Bật tổ chức hoàn thành, Tiêu Duệ chỉ đưa ra tư tưởng thành lập quân đội. Hắn đầu nhập phần lớn tinh lực vào trong nhà máy gia công súng ống do Trương Võ Dương quản lý. Vốn A Đại muốn vào Thiết vệ quân làm “Đoàn trưởng” vân vân, nhưng bị đám người Tiêu Duệ và Lý Tự Nghiệp phản đối mãnh liệt.
Hiện giờ Trương Võ Dương có thể nói là thỏa mãn tâm nguyện, không chỉ được Tiêu Duệ hết sức tín nhiệm, dưới tay còn quản lý một đội ngũ mấy trăm thợ thủ công, do “tập đoàn sản nghiệp Tiêu gia” thống nhất chi phối nguyên liệu gia công súng ống tới, trong một căn cứ bí mật tại thành Nam Vọng sản xuất súng ống khiến kẻ khác khiếp sợ.
Dưới nghiêm lệnh của Tiêu Duệ, Thiết vệ quân An Tây và quân đội người Thoán bảo vệ chặt chẽ nơi này, bố trí nhiều trạm kiểm soát, không cho phép đến, mặc cho kẻ nào ngay cả A Đại cũng không thể vào được.
Tiêu Duệ vội vàng chuẩn bị chiến tranh và lập quân, mà Tôn Công Nhượng cũng không có nhàn rỗi. Hắn mang theo thủ hạ của hắn, tiến vào Tây Vực mở cửa hàng sản nghiệp Tiêu gia chi chít như sao trên trời bên trong thành quách, mạng lưới kinh doanh của sản nghiệp Tiêu gia ở Tây Vực, đang bước đầu hình thành.
…
…
Gió xuân ấm áp sớm thổi bên hai bờ sông Khổng Tước, Tiêu Duệ ngồi một mình bên bờ sông, dưới cành một cây oai bột tử hồng liễu, nhìn về phía đông xa xôi.
Rời khỏi Trường An đã một năm, chắc chắn đứa bé trong bụng Lý Nghi cũng đã sinh ra từ lúc hắn còn chưa chạy tới Tây Vực, cũng không biết là nam hay là nữ. Đến bây giờ, Tiêu gia Trường An cũng không có báo tin vui tới Tây Vực, ánh mắt Tiêu Duệ như nước, âm thầm thở dài.
- Chắc chắn Nghi nhi tỷ tỷ đã sinh rồi… Tin vui còn chưa có báo lại đây, có lẽ chậm trễ trên đường đi, nơi này ngàn dặm xa xôi.
A Đại vẫn bộ váy da liền thân màu lửa đỏ, dáng người duyên dáng đi tới, chỉ có điều bộ tóc dài màu nâu dùng kim quan bó lên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể đại biểu cho thân phận nữ vương của nàng.
- Có lẽ vậy đi, cũng không biết là con trai hay con gái.
Tiêu Duệ quay đầu lại khẽ mỉm cười.
- Nhất định là con trai.
A Đại hơi hưng phấn nói:
- A Đại thích con trai, ta muốn sinh con trai nhất.
Tiêu Duệ cười ha ha, nhảy xuống dưới tàng cây, chay qua ôm A Đại vào trong lòng, cười ha ha nói bên tai nàng:
- A Đại, đi, chúng ta trở về sinh con đi.
- Ô…
Sắc mặt A Đại đỏ lên, còn chưa kịp dãy dụa, đôi môi anh đào đỏ tươi đã bị chặn lại.
Trường An, ngự thư phòng hoàng cung.
Lý Long Cơ cúi người xuống, lẳng lặng mà nhìn hai tấu chương của Tiêu Duệ bày trên bàn, sắc mặt âm trầm như nước. Cao Lực Sĩ đứng ở phía sau hắn, trong lòng cũng âm thầm đổ mồ hôi cho Tiêu Duệ.
Không ngờ Tiêu Duệ tru sát Phu Mông Lăng con trai Phu Mông Linh, hơn nữa là tiền trảm hậu tấu. Tất nhiên Phu Mông Lăng có loại tội danh này, thậm chí Lý Long Cơ cũng rõ ràng, đây là Tiêu Duệ mượn cơ hội lập uy, mục đích là nhanh chóng nắm giữ quân quyền An Tây, vả lại từ Tây Vực tới Trường An cách nhau ngàn dặm, thông truyền không dễ. Nhưng làm hoàng đế, hơn nữa là một hoàng đế thích nắm giữ hết thảy, hắn vẫn cảm thấy một chút nóng giận đối với việc Tiêu Duệ tiền trảm hậu tấu.
Thậm chí hắn hoài nghi, Tiêu Duệ có dã tâm khó lường giống như Lý Tông hay không.
Tâm niệm vừa chuyển, trong đầu Lý Long Cơ hiện ra một ý niệm, truyền Tiêu Duệ về kinh. Nhưng ý niệm này rất nhanh bị hắn phủ định, nhớ tới mật báo Lũng Hữu Lý Tông rục rịch, hắn thở phào một cái lại chậm rãi ngồi trở về.
Cao Lực Sĩ thở dài trong lòng, dù sao Tiêu Duệ vẫn còn trẻ tuổi làm việc thực sự có chút lỗ mãng.
Nhưng hắn lại không biết, đây là một loại thăm dò của Tiêu Duệ.
Thấy sắc mặt hoàng đế hoãn xuống, Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng thở ra, hợp thời mà nói chuyển đề tài, dẫn sự chú ý của hoàng đế tới nơi khác.
- Hoàng thượng, Hàm Nghi công chúa điện hạ và Tiêu gia còn đang chờ bệ hạ thưởng tên cho hai người con.
Cao Lực Sĩ cười nói.
Nhắc tới điều này, sắc mặt Lý Long Cơ quả nhiên tốt nhiều lắm. Hắn nhớ tới trước đó không lâu Lý Nghi sinh ra một đôi long phượng song bào thai phấn điêu ngọc mài, đuôi mày giãn ra sắc mặt vui mừng:
- Lão già kia, trẫm thật không ngờ, không ngờ Nghi nhi một lần sinh ra hai, còn một nam một nữ, quả nhiên là điềm báo may mắn.
Cao Lực Sĩ cười ha ha:
- Đúng vậy bệ hạ, lão nô cũng cảm thấy hưng phấn. Mấy ngày nay, trong cung cũng náo nhiệt, các nương nương trong cung, cùng các công chúa vương gia hoàng tộc, đều đến Tiêu gia chúc…
Lý Long Cơ mỉm cười, nhấc bút lên, dừng lại một chút:
- Lão gia kia, ngươi nói lấy tên gì thì tốt?
- Hoàng thượng văn tài phong lưu tất nhiên có thể ban tên đẹp cho hai đứa bé Tiêu gia.
Cao Lực Sĩ vỗ mông ngựa không để lại dấu vết. Nếu nói tới công phu vỗ mông ngựa, Cao Lực Sĩ nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất. Hắn chẳng những am hiểu vỗ, hơn nữa vỗ cho Lý Long Cơ vừa lòng, biết rõ là nịnh hót nhưng nghe lại thấy theo lý nên vậy.
Lý Long Cơ quả nhiên cười lên ha ha, lại cúi người trầm ngâm, chậm chạp không có viết.
Thật lâu sau, hắn hạ bút như bay, trên giấy viết xuống bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa, chậm rãi buông bút trong tay xuống.
Cao Lực Sĩ nhìn bốn chữ kia, đuôi mày nhảy dựng, sau đó vỗ tay tán dương:
- Hoàng thượng, thật sự là! Tuyệt không thể tả.