Uy lực của pháo không chỉ khiến đám sĩ tốt quân Đường đang chém giết hoặc là dự bị khiếp sợ, cũng ngoài ý liệu của Tiêu Duệ. Nguyên bản trong suy nghĩ của hắn, pháo chỉ có thể uy hiếp là chính, hắn cũng không trông cậy vào pháo có thể công hãm thành trì.
Nhưng uy lực lớn của pháo ngày hôm nay, chỉ có thể dùng bẻ gãy nghiền nát để hình dung. Sau một lượt pháo qua, tường thành Liên Vân Bảo tán loạn, lộn xộn, lung lay sắp đổ.
Tiêu Duệ hưng phấn phân phó Ca Thư Hàn, để tạm thời đình chỉ bắn pháo ra, đạn pháo nặng không dễ mang theo, vẫn nên tiết kiệm một chút thì tốt. Dù sao, chiến dịch chinh phạt Tiểu Bột Luật vừa mới nổ ra.
Đây là một trận chiến đầu, nhất định phải thắng.
Nếu thất bại, quân Đường cũng chỉ có thể táng thân toàn bộ trên bãi cát trước Liên Vân Bảo này, biến nơi này thành phần mộ viễn quân Đại Đường lớn nhất.
Tiêu Duệ ra sức chạy qua, đoạt dùi trống trong tay sĩ tốt, ra sức đánh vang trống trận, tiếng thùng thùng nổi lên.
Đã qua khỏi sườn dốc, Lý Tự Nghiệp quay đầu lại rống giận một tiếng:
- Quang Bật, hỏa khí.
Sĩ tốt quân Đường đông nghìn nghịt đột nhiên tản ra, trận hình chỉ hơi bối rối. Mà quân Thổ Phiên phòng thủ trên thành lâu bởi vì pháo bắn, trong lòng đã sớm lạnh lẽo một nửa, sĩ khí giảm đi, vũ tiễn và cây lăn phòng thủ cũng yếu bớt đi rất nhiều.
Thừa dịp lúc này, rất nhiều cung nỏ thủ thuẫn bài thủ quân Đường xông tới dưới thành Liên Vân Bảo, chui vào hố sâu bị pháo bắn phá.
“Thùng thùng thùng” tiếng trống vang lên.
hỏa khí thủ được đám quân đi trước bảo vệ đột nhiên lộ người ra, động tác đều nhịp nhàng cùng bước ra khỏi hàng, giơ tên lửa lên, đợi tiếng kèn thứ hai vang lên, tên lửa bay lên đầy trời.
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng ong kỳ lạ, đám sĩ tốt Thổ Phiên ngửa mặt lên trời nhìn thấy một mảnh sắc vàng lóng lánh. Đó là cái gì? Một đám điểm đen trong ánh lửa bức người chen chúc nhau mà đến, còn phát ra tiếng vang thử thử.
Ánh lửa bay nhanh, hóa thành hoa hồng phần phật trên đỉnh đầu người Thổ Phiên. Người Thổ Phiên có mặt hoảng sợ kêu to:
- Tiễn.
Ngửa mặt lên trời đồng tử cùng nhau kinh sợ thu nhỏ lại, không ngờ là tên lửa che trời phủ đất.
- Chú ý, chú ý, tản ra, tản.
Tiếng hô kinh hoảng qua đi, lập tức là tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, ánh lửa ngút trời bùng lên trên người đám sĩ tốt Thổ Phiên trong Liên Vân Bảo. Đám sĩ tốt gào góc thảm thiết, có người tràn xuống từ trên thành lâu, mà bối rối rơi xuống dưới thành, hóa thành một đám tro tàn.
- Xông, giết.
Sau khi kết thúc một lượt tên lửa, hỏa khí thủ liền nhanh chóng triệt thoái về phía sau, nhường cho đám mạch đao thủ đội quân chủ lực công thành nhanh bước chân, giống như hổ lang mang theo gỗ công thành, rầm rầm nhằm phía cửa.
Quân Thổ Phiên phòng thủ ra sức bắn ra mưa tên dày đặc, tiếng sĩ tốt quân Đường kêu thảm thiết không ngừng dưới thành
Dù sao trong Liên Vân Bảo có quân đội Thổ Phiên hơn vạn người phòng thủ, cũng không dễ dàng công phá như vậy. Ca Thư Hàn quan sát tình hình chiến tranh, đột nhiên vung vẩy quân kỳ.
Đá ném cực lớn, đạn pháo lại một lần nữa dùng thế vạn quân lôi đình nện thật mạnh lên tường thành, cả đoạn tường thành đều rơi vào chấn động, chỗ trúng đạn xuất hiện vết rách vỡ thật lớn gạch đá rơi xuống không ngừng. Người Thổ Phiên đều mất can đảm, quân Đường đang tiến công thì đao thương cùng kêu, tiếng giết rung trời.
…
…
Huyết chiến vẫn tiếp tục đến lúc chạng vạng, ánh đao chớp động, quân An Tây xông lên tường thành vật lộn cùng một chỗ với binh lính Thổ Phiên, muôn hình muôn vẻ chẳng phân biệt được địch ta. Giống như mùa thu lá rụng từ trên tường cao rơi xuống, hai bên chiến đấu đều dùng mãnh hung hãn, thi thể phía trước ngã xuống rồi, dũng sĩ phía sau đi lên tiếp, một vòng lặp lại lưu lại thi thể chồng chất như núi.
Máu tươi nhiễm đỏ thành lâu Liên Vân Bảo, không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta nôn mửa. Dưới ánh trăng thê lạnh, Tiêu Duệ yên lặng đứng dưới sân trống, mạnh mẽ nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng, quay đầu nhìn về phía vương thành Tiểu Bột Luật.
Dưới ánh trăng vẫn mơ hồ thấy được sương khói, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đao thương va chạm và tiếng kêu thảm thiết rít gào.
Lý Quang Bật nắm trường thương trong tay, nhảy xuống từ trên đường dốc, hơn trăm tên quân lính An Tây đằng đằng sát khí theo sát phía sau.
- Quận Vương, một trận chiến này, quân ta giết sáu ngàn quân Thổ Phiên, bắt giữ ngàn người, số còn lại chạy trốn, ngựa hơn ngàn thất, quân tư khí giới không thể đếm. Tự Nghiệp mang đội mạch đao đuổi giết tàn binh Thổ Phiên.
Lý Quang Bật xúc động nói.
Tiêu Duệ gật đầu, đột nhiên trong lòng ngưng lại, cúi đầu nói:
- Quang Bật, tình huống thương vong của quân ta như thế nào?
Lý Quang Bật khẽ mỉm cười:
- Xin Quận Vương yên tâm, quân ta có pháo trợ trận, lòng quân Thổ Phiên dao động rét lòng mất mật, quân ta thương vong chẳng qua ngàn người.
Tiêu Duệ thở phào một cái. Lấy cái giá thương vong ngàn người lấy được Liên Vân Bảo, tiêu diệt đánh tan hơn vạn quân mã Thổ Phiên, đã xem như toàn thắng, so với kết quả chiến đấu hắn mong đợi còn tốt hơn một chút.
- Quận Vương.
Phong Thường Thanh vội vàng mang theo quân tào liên quan chạy xuống từ Liên Vân Bảo, mừng rỡ nói:
- Quận Vương, quân ta thu được vô số lương thảo cấp dưỡng, đủ chống đỡ hơn nửa năm dùng binh của quân ta.
Tiêu Duệ quay đầu liếc Phong Thường Thanh một cái, gật đầu cười, lại quay đầu cất cao giọng nói:
- Quang Bật, truyền quân lệnh, nhanh chóng triệu Lý Tự Nghiệp trở về. Về phần giặc Thổ Phiên cùng đường, thì mặc cho bọn họ trốn về Thổ Phiên đi thôi.
Lý Quang Bật đáp lời một tiếng, dẫn người nhanh chóng rời đi.
- Thường Thanh, nơi này còn cách vương thành Tiểu Bột Luật xa không?
Tiêu Duệ trầm ngâm nói.
- Hồi bẩm Quận Vương, đại khái hai ngày lộ trình. Quận Vương, quân ta lấy Liên Vân Bảo, người Tiểu Bột Luật đã mất đi cái chắn. Dưới đại thắng, sĩ khí quân ta tăng vọt, không tới mấy ngày sẽ bình định Tiểu Bột Luật.
Thần sắc Phong Thường Thanh dần dần bình tĩnh trở lại, khom người trả lời.
Tiêu Duệ không đổi sắc mặt, đột nhiên đi về phía quân doanh phía sau. Hắn chán ghét mùi máu tanh quá nặng trong Liên Vân Bảo, để cho người hạ trại trên sa mạc, cũng không chuẩn bị vào Liên Vân Bảo.
- Thường Thanh, tiếp nữa, chỉnh lý toàn quân, bổ sung trang bị cấp dưỡng. Từ giờ tới sáng, đại quân vào thẳng vương thành Tiểu Bột Luật.
Tin tức quân Thổ Phiên Tiểu Bột Luật dựa vào gần như toàn quân bị diệt dưới sự tiến công của quân Đường, Liên Vân Bảo rơi vào tay quân Đường rơi vào bên trong vương thành Tiểu Bột Luật. Người Tiểu Bột Luật từ vương công quý tử cho tới dân chúng bình dân lập tức rơi vào trong sự lo sợ bất an. Cảm giác lo sợ không yên thật lớn lây lan tất cả người Tiểu Bột Luật giống như ôn dịch, vương thành Tiểu Bột Luật rơi vào trong mây đen sương mù.
Sắc mặt Tiểu Bột Luật Vương Tô Thất Lợi trắng bệch ngồi trên vương tọa xanh vàng rực rỡ của mình, mắt nhìn văn võ quần thần sắc mặt bất an chia ra hai bên đại điện hoàng cung, trong lòng trống rỗng.
Nguyên bản trong mắt Tô Thất Lợi, triều đình Đại Đường chắn chắn sẽ không trèo đèo lội suối xa ngàn dặm tới chinh phạt Tiểu Bột Luật. Có Thông Lĩnh hiểm trở ngăn cách, ngay cả quân Đường chinh phạt cũng có người Thổ Phiên chống cự thay. Nhưng nào biết, không ngờ Đại Đường không tiếc lao sư động chúng phái mấy vạn người, hơn nữa còn có được hỏa khí thần bí khiến người ta hồn bay lạc phách. Người Thổ Phiên thảm bại chạy trốn, cục diện còn lại khiến người Tiểu Bột Luật đối mặt và kết thúc như thế nào?
Đối với chuyện Tô Thất Lợi bỏ Đường đầu phục Thổ Phiên, kỳ thật bên trong Tiểu Bột Luật cũng có tranh luận nào đó, nhưng dưới sự uy hiếp của vương quyền và cường quyền Thổ Phiên, phần lớn các quý tộc nắm ý kiến phản đối thông minh lựa chọn trầm mặc. Hiện giờ Đại Đường cử đại binh chinh phạt, người Thổ Phiên thua tan tác hoảng sợ chạy trốn trở về, tiếng động phản đối bên trong Tiểu Bột Luật lại xuất hiện.
Chỉ có điều, việc cấp bách nhất hiện tại chính là, Tiểu Bột Luật lập tức đối mặt với quân đội Đại Đường hừng hực lửa giận, mất nước diệt chủng ngay trong khoảng khắc.
- Các ngươi.
Tô Thất Lợi mệt mỏi mà vô lực, trong lòng vô cùng thê lương.
Mọi người vẫn đều duy trì trầm mặc khác thường.
Hiện giờ, còn có thể thế nào? Chiến? Đó là chê cười, người Thổ Phiên dũng mãnh còn không phải đối thủ quân Đường, huống chi là Tiểu Bột Luật chỉ nắm giữ mấy ngàn quân, bỏ nước mà chạy, có thể chạy đi nơi nào? Tất cả dấu hiệu cho thấy, đối diện trực tiếp với sát khí của quân Đường, hơn mười tiểu quốc ai dám tiếp nhận bọn họ?
- Vương, kế sách hiện giờ, chỉ có đầu hàng Đại Đường, có lẽ Tiểu Bột Luật còn một con đường sống.
Một giọng nói dịu dàng quyến rũ phát ra từ sau điện, một mỹ phụ trung niên dung mạo cực kỳ xinh đẹp dáng người cực kỳ nóng bỏng chậm rãi đi ra, đúng là Vương Phi Điệp Thất Lý của Tiểu Bột Luật. Gả vào Tiểu Bột Luật đã hơn mười năm, trước khi con gái Đỗ Tán Tướng Quốc Thổ Phiên gả vào Tiểu bột Luật, nàng là đệ nhất mỹ nhân Tiểu Bột Luật không cần tranh luận.
Trên khuôn mặt diễm lệ của Thất Lý hiện ra trào phúng nhàn nhạt, đi một bước tới Tô Thất Lợi, tóc dài màu vàng lắc lư theo eo lưng của nàng. Man váy hoa lệ kia căn bản không che phủ được sóng lớn phập phồng trước ngực, không ngờ trong ánh mắt màu lam nhạt có chút vui sướng khi người gặp họa.
- Vương phi.
Tô Thất Lợi đột nhiên có chút hổ thẹn, cúi thấp đầu xuống.
Từ lúc Thổ Phiên đưa con gái Đỗ Tán tới, hắn liền mê cô gái Thổ Phiên kia thần hồn điên đảo, cả ngày ẩm yến ca múa với nàng, gần như ngày ngày cuồng hoan. Kỳ thật dung mạo con gái Đỗ Tán không đẹp bằng Điệp Thất Lý, nhưng nàng thắng ở tuổi trẻ, vả lại trong lúc giường chiếu có một phen phong tình khác.
- Vương thân ái, còn do dự cái gì? Nhanh chóng chuẩn bị châu báu vàng bạc, đưa tới doanh trại quân Đường, xin hàng đi.
Thất Lỹ bĩu môi nói, Tô Thất Lợi vắng vẻ nàng đã lâu vì cô gái Thổ Phiên kia, trong lòng nàng thật ra có vài phần oán giận.
- Còn có, cô gái Thổ Phiên kia không thể lưu.
Điệp Thất Lý nói nhàn nhạt:
- Nếu lưu lại, đại quân Đại Đường…
- Đưa nàng trở về Thổ Phiên đi thôi.
Trong mắt Tô Thất Lợi phát ra một chút không nỡ, lắc đầu thở dài.
- Trở về? Nàng còn muốn trở về? Nàng là đầu sỏ tai họa của Tiểu Bột Luật chúng ta. Vương thân ái, ta đã sai người giết nàng.
Điệp Thất Lý đột nhiên âm trầm nói, eo lưng dựng thẳng lên.
Tô Thất Lợi giận giữ, bỗng nhiên chỉ Điệp Thất Lý run giọng nói:
- Bà già thối, ngươi dám làm vậy sau lưng ta.
- Giết thì giết rồi, còn có thể làm gì ta? Dù sao, đại quân Đại Đường đến đây, chúng ta cũng chỉ còn đường chết.
Điệp Thất Lý không e ngại đứng ở nơi đó, liên tục cười lạnh.