Trong điện lặng ngắt như tờ, bầu không khí tĩnh lặng mang theo chút áp lực, có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở dồn dập. Lý Long Cơ há miệng thở dốc, đột nhiên khoát tay áo phẫn nộ quát to:
- Bãi triều!
- Hoàng thượng có chỉ, bãi triều!
Theo tiếng hô lanh lảnh run rẩy của Cao Lực Sĩ, chúng thần tâm tình phức tạp chậm rãi lùi ra khỏi đại điện. Nhưng vừa mới đi đến cửa điện thì lại lui trở lại, Văn Đức điện đã bị quân lính An Tây phong tỏa, Lý Tự Nghiệp cầm trong tay mạch đao sát khí đằng đằng đứng ở giữa cửa, hắc giáp quân đông nghịt đao thương loang loáng xếp thành hai hàng. Đám quyền quý Đại Đường hít sâu một hơi khí lạnh, không thể không dừng chân.
Lý Long Cơ thân người run lên, vô lực mà phẫn nỗ quát:
- Phản, Tiêu Duệ, ngươi muốn tạo phản sao? Ngươi dẫn quân bức cung đó là tử tội, trẫm, trẫm phải tru sát cả nhà ngươi!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, thở dài, chậm rãi đi về phía trước vài bước.
- Hoàng thượng, xin trả lời câu hỏi của thần, Ngọc Chân điện hạ hà cớ gì…
Lời này của Tiêu Duệ nói ra đều đều mà tràn ngập cừu hận âm trầm, mờ ảo như có như không truyền vào trong tai của Lý Long Cơ. Sắc mặt Lý Long Cơ dần dần trở nên trắng bệch.
- Ngươi thật muốn mưu phản?
Lý Long Cơ được Cao Lực Sĩ nâng đỡ chầm chậm đứng dậy.
- Ngọc Chân ngỗ nghịch với trẫm, chết chưa hết tội…
Sắc mặt trắng bạch của Lý Long Cơ đột nhiên biến thành đỏ hồng, cánh tay run rẩy chỉ vào Tiêu Duệ:
- Muốn trách thì trách ngươi, tên nghịch tặc!
- Dục vọng là nguồn gốc mọi tội lỗi. Xem ra chính là cái đạo lý này.
Giọng điệu của Tiêu Duệ tràn ngập vẻ tràm phúng.
- Hoàng thượng, ngài không biết là ngài quá đê hèn bẩn thỉu sao? Ngọc Chân, Ngọc Chân dẫu sao cũng là muội muội ruột của ngài, mà ngài… Lại vô sỉ tới trình độ này. Có thể nói là người thứ nhất từ trước đến nay, ngay cả bạo quân tiền triều Dương Quảng cũng không giống như ngài quên đi tam cương ngũ thường (: nội dung đạo nho, tham khảo ở đây áo).
- Lão già!
Tiêu Duệ đột nhiên bước nhanh về phía trước, vài bước đã bước lên hoàng đài, cúi xuống nhìn Lý Long Cơ giận dữ, thấp giọng chửi một tiếng.
Lý Long Cơ toàn thân chấn động, cả người run rẩy kịch liệt.
- Sự việc đã đến nước này…
Tiêu Duệ chậm rãi lui xuống xoay người đi
- Cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, sự việc bố cao khắp thiên hạ, thể diện của hoàng thất mất sạch. Để Tiêu mỗ đá ngươi từ trên ngôi vị hoàng đế xuống. Thứ hai, chính ngươi tự động thoái vị nhường ngôi, truyền ngôi vị hoàng cho thái tử Lý Kỳ.
Nói xong Tiêu Duệ bước nhanh bỏ đi.
Tiêu Duệ ra khỏi Văn Đức điện, thần sắc âm trầm đứng ở trước cửa Văn Đức điện. Cách đó không xa, Lý Nghi và Lý Kỳ dìu Võ Huệ Phi chậm rãi đi tới. Ánh mắt thanh u của Võ Huệ Phi dừng lại trên quan tài của Ngọc Chân, không kìm lòng được khe khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Tiêu Duệ bên hông đeo băng trắng.
Lý Nghi bỏ mẫu tử Võ Huệ Phi qua một bên nhẹ nhàng đi tới, sắc mặt vô cùng vô cùng phức tạp. Phu quân của mình dẫn quân bức vua cũng chính là phụ hoàng của mình thoái vị, một bên là chồng một bên là cha, trong lòng Lý Nghi có một loại tư vị không thể nói thành lời. Nhưng mà cái chết của Ngọc Chân hoàng cô quả thực là quá… Lý Nghi thở dài đôi mắt đỏ hồng, đôi môi mấp máy thật lâu không nói được thành lời.
- Tử Trường… Nhất định phải như vậy sao?
Rốt cuộc Lý Nghi buồn bã nói.
- Vốn không cần phải như vậy.
Tiêu Duệ cắn răng, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên nhu hòa hơn.
- Nghi nhi, thật sự ta không thể nuốt trôi cơn tức giận này được. Ông ta ngay cả tam cương ngũ thường cũng vứt bỏ, lòng lang dạ sói đến mức này…
- Ta chỉ muốn làm cho ông ta thoái vị mà thôi, cũng chỉ vậy thôi.
Tiêu Duệ chợt nói thêm:
- Nếu như ông ta không thoái vị, không chỉ Tiêu gia chúng ta ngay cả thái tử cũng không có cách nào an toàn được. Sớm hay muộn chúng ta đều trở thành quỷ dưới đao của lão. Vì Tiêu gia, Nghi nhi, ta không thể không làm như vậy, mong nàng đừng oán trách ta.
Lý Nghi lại buồn bã thở dài, vừa mở miệng định nói thì đột nhiên nhớ đến câu "tam cương ngũ thường cũng vứt bỏ" trong lời nói ban nãy của Tiêu Duệ không khỏi nhíu mày, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mê hoặc. Nhưng một người thông mình như nàng, hiểu rằng Tiêu Duệ tuyệt không vô duyên vô cớ nói ra lời này, nàng bình tĩnh quay đầu lại nhìn Võ Huệ Phi, thấp giọng nói:
- Mẫu thân…
Võ Huệ Phi thần sắc biến ảo một trận, đột nhiên quay đầu lại nhìn quan tài của Ngọc Chân thở dài, thật lâu sau mới quay người lại nắm lấy bàn tay của Lý Nghi, ghé sát vào tai nàng thì thầm vài câu.
Tiêu Duệ phẫn nộ quay đầu đi chỗ khác, không cần nghe hắn cũng có thể hiểu được là Võ Huệ Phi đang kể lại chuyện năm đó khi Lý Long Cơ say rượu cường bạo Ngọc Chân. Chuyện này tuy rằng là một đoạn vô cùng bí ẩn của hoàng gia nhưng những người thuộc thế hệ trước trong hoàng thất vẫn biết được vài phần nội tình trong đó.
Năm đó khi Lý Long Cơ say rượu nhận nhầm Ngọc Chân là Thái Bình, không để ý đến lời cầu xin đau khổ của Ngọc Chân cường bạo nàng… Cuối cùng, nếu không phải Lý Long Cơ quỳ xuống sám hối, lại có thêm vài vị hậu phi cầu tình, chú ý đến thể diện của hoàng thất, Ngọc Chân xấu hổ và giận dữ muốn chết, lúc này mới không thể không nuốt xuống trái đắng này.
Mà chính bởi vì nguyên nhân như vậy cho nên Ngọc Chân mới suốt đời không lấy chồng, xuất gia thành đạo cô, trở thành một dạng khác trong đám công chúa hoàng thất. Mà cũng chính bởi vì như vậy cho nên sau khi Lý Long Cơ lên ngôi hoàng đế mới vô cùng ân sủng Ngọc Chân, không chỉ ngoan ngoãn phục tùng nàng mà còn phong thưởng không ngừng, thậm chí còn không tiếc tiền tài, bỏ mặc lời can ngăn của văn võ toàn triều và sự phản đối mãnh liệt của dân chúng, vì Ngọc Chân xây dựng một tòa cung thất xa hoa trong Yên La cốc, lấy nó làm nơi để nàng tu hành.
Lý Nghi thuộc hàng hậu bối đương nhiên là không biết việc này nhưng Võ Huệ Phi sao có thể không biết rõ việc này. Kỳ thật hai ngày nay Võ Huệ Phi cũng dần dần đoán được, sở dĩ Lý Long Cơ ra tay hạ độc đối với Ngọc Chân hơn phân nửa là muốn giết người diệt khẩu.
Lời này, tất nhiên là Ngọc Chân lấy nó "áp chế" hoàng đế không được xuống tay đối với Tiêu Duệ bởi vậy mà khiến hoàng đế nổi ý giết người.
Lý Nghi toàn thân kịch liệt run rẩy, sắc mặt của nàng từ đỏ hồng chợt biến thành tái mét. Nàng thật không ngờ đến, phụ hoàng của mình lại… Dù thế nào nàng cũng không thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc này, nàng kêu lên một tiếng, trước mắt tối sầm, thân người mềm mại ngã về phía sau, liền ngất đi trong lòng ngực Tiêu Duệ.
Thái tử Lý Kỳ tuổi còn trẻ đừng xa xa nhìn về phía Tiêu Duệ, trong mắt toát ra vẻ lo sợ không yên. Tiêu Duệ phẫn nộ xung thiên dẫn quân bức vua thoái vị, điều này đã vượt xa khỏi tầm nhận thức của hắn. Trong "âm mưu" của hắn và Tiêu Duệ, chỉ chuẩn bị thông qua các loại phương thức khác nhau, từng bước từng bước làm tan rã thế lực của hoàng đế, đồng thời dần dần làm lực lượng của mình trở nên mạnh mẽ. Sau đó ở đằng sau bức bách hoàng đế thoái vị nhường cho hắn, nhưng hiện tại Tiêu Duệ lại làm việc này một cách gọn gàng trực tiếp, quả thực so với việc bức vua thoái vị cũng không có gì khác biệt.
Kỳ thực màn diễn bức vua thoái vị ngày hôm nay cũng không phải là ý muốn của Tiêu Duệ. Nguyên bản, hắn chuẩn bị dùng mấy tháng thời gian, từng bước uy hiếp bức bách hoàng đế truyền ngôi lại cho thái tử. Dù sao ở trong tiềm thức hắn cũng không nguyện ý làm một vị quân thần soán ngôi tiếng xấu lưu lại muôn đời.
Bởi vậy hắn mới giả bộ rời khỏi Trường An, biến thành ép bức Lý Long Cơ không thể không đem mấy vạn liên quân Giang Nam và Lĩnh Nam điều đến phòng vệ quân Thổ Phiên, sau đó một lần nữa chậm rãi mưu tính. Trong cái nhìn của hắn, không có mấy vạn liên quân ủng hộ, dưới sự khống chế của Trịnh Lũng, hoàng đế gần như đã trở thành quân cờ nằm trong lòng bàn tay hắn, thoái vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thậm chí Tiêu Duệ đều đã lên sẵn kế hoạch, sau khi nghỉ ngơi khôi phục nửa tháng ở châu, liền lấy danh nghĩa phản quân Phu Mông Linh Sát xâm chiếm, đột nhiên đánh một đòn "Hồi mã thương", một lần nữa quay trở lại phòng vệ Trường An. Đợi đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ dùng biện pháp "nhẹ nhàng" khiến cho hoàng đế ngoan ngoãn thối vị, thực hiện chính sách bình ổn quá độ trong bộ máy triều đình và ngôi vị hoàng đế.
Có thể không động đinh đao thì không động binh đao mới là tốt nhất. Vô luận là đối với Đại Đường hay là đối với hắn đều không phải là việc xấu. Nhưng mà người tính không bằng trời định, đến cuối cùng vẫn xuất hiện ngã rẽ. Ngọc Chân lại cùng Lý Long Cơ nổi lên xung đột, bị ban một ly rượu độc cho chết, điều này khiến cho Tiêu Duệ không thể nào chấp nhận được.
Thứ nhất, Ngọc Chân trong mấy năm nay đối với bản thân hắn tình thâm ý trọng và vô tư nỗ lực, vừa nghĩ đến việc Ngọc Chân bị lão già kia vũ nhục, Tiêu Duệ liền cảm thấy đâu đớn xé rách tâm can. Vô tận lửa giận cuốn lấy trái tim hắn khiến cho tất cả mưu tính và kế hoạch an bài trước đây đều biến thành bọt nước, hoặc là không làm đã làm phải làm cho đến cùng, dẫn quân bao vây thành sau đó mãnh mẽ tiến cung bức vua thoái vị. Bất luận thế nào hắn cũng nên báo thù cho Ngọc Chân, đẩy ra một ngụm ác khí trong lòng hắn. Nếu như không phải bởi vì có Lý Nghi, hắn thậm chí còn có ý xử lý Lý Long Cơ.
Cùng Tiêu Duệ đối mắt nhìn nhau thật lâu, Lý Kỳ chậm rãi đi tới. Việc đã đến nước này rồi hắn nhất định phải làm cho rõ ràng: Tiêu Duệ là muốn bản thân làm hoàng đế hay là vì hắn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế.
Lý Kỳ hít sâu một hơi, hắn rời ánh mắt đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn đột nhiên cảm thấy Tiêu Duệ ở trước mặt xa lạ và lạnh lùng. Đây mới chính là vị tỷ phu mà mình có thể tín nhiệm và ỷ lại sao? Trong lòng Lý Kỳ càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng khó chịu.
- Tỷ, Tĩnh Nan quận vương…
Lý Kỳ cúi đầu nói.
Tiêu Duệ cúi đầu im lặng rồi đột nhiên bỏ đi. Chỉ là khi đi ngang qua Lý Kỳ, trong tai Lý Kỳ truyền đến giọng nói đều đều của Tiêu Duệ:
- Kỳ đệ, bình tĩnh chớ nóng vội, ngôi vị hoàng đế kia trước sau cũng là của đệ.
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh, Võ Huệ Phi thần sắc đỏ bừng, ánh mắt có chút do dự theo bóng lưng Tiêu Duệ càng lúc càng xa ánh mắt này dần dần trở nên phúc tạp. Bà tha thở dài một tiếng:
- Kỳ nhi, trở lại Thịnh vương phủ của con đi, yên lặng đợi chiếu thư thối vị của phụ hoàng con.
Nhìn thấy Lý Kỳ thần sắc có vẻ không yên tâm, Võ Huệ Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói:
- Kỳ nhi, con không cần lo lắng, Tiêu Duệ như vậy vẫn là vì Ngọc Chân… Nếu sự việc đã muốn tới nước này rồi, con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, chờ xem đi, chắc chắn phụ hoàng con sẽ hạ chiếu thoái vị.
Lý Kỳ nhướng mày, khẽ nói:
- Mẫu phi, giữa phụ hoàng và Ngọc Chân hoàng cô rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Ông ấy lại ra tay…
Ánh mắt phức tạp của Võ Huệ Phi một lần nữa chuyển dời về phía quan tài của Ngọc Chân, thanh âm phiêu hốt mờ mịt:
- Đi thôi, hài tử, Ngọc Chân hoàng cô của con cũng là một người đáng thương… Nhớ kỹ lời của nương, đợi sau khi con đăng cơ rồi hãy làm cho nàng ta một tang lễ long trọng.
Võ Huệ Phi mẫu tử dắt tay nhau rời đi.
Trong Văn Đức đại điện, Lý Long Cơ dưới sự dìu đỡ của Cao Lực Sĩ rốt cuộc cũng đứng dậy được. Lão đứng trước ngai vàng của mình nhìn thật lâu, thần sắc dần dần trẫm tĩnh trở lại, bình tĩnh tới mức khiến cho Cao Lực Sĩ cảm thấy sợ hãi.
Lý Long Cơ đột nhiên mỉm cười, lão nhẹ nhàng khoát tay áo xoay người chậm rãi ngồi xuống, hai tay lão nắm chặt tay vịn của ngai vàng, đôi mắt sáng ngời hữu thần đảo qua đám đại thần dáng vẻ lo sợ đang đứng trong đại điện, sau đó lấy lại bình tĩnh cao giọng nói:
- Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan các khanh thay trẫm thảo một đạo chiếu thư. Trẫm tuổi già sức yếu, không chịu nổi mệt mỏi quốc sự, truyền ngôi vị hoàng đế cho thái tử!