Chu Chính đi tới đi lui, trong miệng không ngừng líu lo:
- Ngoan ngoan, ta nói sao hôm nay đột nhiên Dương tam tỷ lại đứng đắn như vậy, thì ra quyến rũ được một tiểu lang quân tuấn tú. Ta nói huynh đệ, giường Dương tam tỷ này không dễ lên đâu. Huynh đệ ta mất ba mươi văn tiền mà cũng không đụng được một cọng tóc của nàng.
Tên lưu manh nhìn dò xét trên người Tiêu Duệ với ánh mắt xấu xa, thấy Tiêu Duệ mặc quần áo lộng lẫy, khí độ bất phàm giống như một người có tiền. Hắn thầm nghĩ đây là cậu ấm nhà ai, thủ đoạn của Dương tam tỷ giỏi thật, không ngờ quyến rũ được một nhân vật này thưởng thức.
Tiêu Duệ nhíu mày khinh bỉ, thoáng lui ra phía sau một bước. Lệnh Hồ đại hiệp vẫn đứng im phía sau một bước chạy qua người hắn, thân hình như điện. Tiêu Duệ gần như không thấy rõ hắn tiến lên lúc nào, chỉ trong nháy mắt Lệnh Hồ đại hiệp đã giống như một thân cây đứng chắn trước người mình.
Lệnh Hồ Xung Vũ mặt trầm như nước, hắn từ trước đến nay rất kiệm lời, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn khoát tay, chỉ nói hai chữ:
- Tránh ra.
Chu Chính mặc dù không phải nhân vật tai to mặt lớn gì nhưng cũng đi lại trong mấy tỉnh quanh đây, tốt xấu cũng là một nhân vật số một, thấy vẻ mặt Lệnh Hồ Xung Vũ không tốt, nhưng không hề e ngại chỉ bĩu môi:
- Tránh bố mày à, lão tử cũng lăn lộn trong thành Thục Châu, ngươi là ai? Ngươi là cái gì?
Lệnh Hồ Xung Vũ cười lạnh một tiếng, xoay lưng lại, chắp tay với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ không thèm nhìn Chu Chính lấy một cái, cùng Dương tam tỷ vẻ mặt xấu hổ đi vào trong viện. Theo sau là Tú Nhi và phu xe cũng đi vào cùng. Thân hình đầy đặn của Dương tam tỷ xoay lại tiến vào sân, chỉ lưu lại một cơn gió thơm. Chu Chính nuốt nước miếng ực một tiếng, thò đầu nhìn vào trong viện.
Lệnh Hồ Xung Vũ lạnh lùng nhìn Chu Chính một cái, đột nhiên phát ra một quyền, đánh mạnh vào một cây cổ thụ trước cửa Bùi gia. Phanh một tiếng vang lên, thân cây trong nháy mắt lay động, lá cây mới đâm chồi ào ào rụng xuống. Chu Chính hít một hơi lạnh, nhìn vết tay thật sâu trên thân cây, sợ đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn Lệnh Hồ đại hiệp lạnh lùng tiến vào cửa Bùi gia, sau đó đóng chặt cửa viện lại.
............
Bùi gia viện lớn hơn Dương mẫu viện không ít, hai gian nhà chính, ba gian phòng ngủ còn có một gian bếp. Trong viện còn có một giàn mướp, bên dưới giàn mưới đặt một bàn đá.
Xảy ra chuyện Chu Chính, trong lòng Dương tam tỷ rất xấu hổ, trên khuôn mặt quyến rũ không khỏi có thêm vài phần xấu hổ và ngượng ngùng. Hành vi của nàng dù phóng đãng như thế nào cũng không muốn mất mặt đối với muội phu, càng không muốn để lại ấn tượng dâm đãng trong lòng muội phu. Huống chi trong tiềm thức, nàng quả thực rất thích lang quân thiếu niên trước mặt này.
Ôm đứa nhỏ đã ngủ say đứng ở trong viện, do dự một lát chuẩn bị nên giải thích với Tiêu Duệ như thế nào, nhưng thủy chung không nói được. Trời đã tối đen, màn đêm buông xuống, cả viện trở nên tăm tối, chỉ có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ của Tiêu Duệ đang đứng trước mặt mình. Dương tam tỷ tâm trạng rất phức tạp thở dài một hơi, đẩy cửa phòng ra, không lâu sau ngọn đèn trong phòng được thắp lên.
Ngọn lửa lập lòe trong bóng đêm, thiếu phụ đứng ở cửa:
- Muội phu, đây là phòng của nô, ngươi chịu khó ngủ lại đây. Tú Nhi cô nương ngủ trong phòng ngủ kia, hai vị đại ca ngủ trong phòng còn lại.
....
....
Dương tam tỷ vội vàng thu dọn phòng của mình, Tú Nhi cũng đến giúp. Mở tủ quần áo trước giường ra, nàng ngượng ngùng lấy chiếc chăn trông khá mới ra, trải ra:
- Trong nhà nô không có chăn mới. Đây là của nô, muội phu không nên ghét bỏ.
Tiêu Duệ cười cười:
- Làm phiền Tam tỷ.
Tú Nhi chu đáo đi tìm chậu rửa mặt, lại xuống nhà bếp không dễ dàng gì đun được một ít nước ấm, bưng vào:
- Thiếu gia, lau mặt trước đã rồi hãy nghỉ ngơi, đường nhiều bụi.
Tiêu Duệ cúi người rửa mặt. Tú Nhi thấy Dương tam tỷ còn không có ý đi, mày liễu hơi nhíu lại, nhẹ nhàng hỏi:
- Bùi phu nhân, phu nhân nhường phòng cho thiếu gia, phu nhân đi đâu ngủ.
Tú Nhi từ lúc thấy Dương tam tỷ đã rất không thích. Theo thiếu nữ Tú Nhi thấy, Dương tam tỷ này cư xử tùy tiện, không giống như một nữ nhân đứng đắn. Nhưng Dương tam tỷ dù sao cũng là di tỷ (chị vợ) của thiếu gia nhà mình. Trong lòng nàng mặc dù có chút chán ghét nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Dương tam tỷ sửng sốt. Mặt nàng đỏ lên nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp một cái, trêu chọc:
- Nô đương nhiên là qua bên kia ngủ, dù sao cũng không thể ngủ cùng với muội phu được phải không? Tiểu muội muội, muội nghĩ gì thế?
Câu hỏi vặn này lập tức làm da mặt cực mỏng của Tú Nhi đỏ hồng tận mang tai. Thiếu nữ cúi đầu xuống không dám nói lại, chỉ ngồi xổm xuống, thật cẩn thận cởi giày cho thiếu gia, dùng chậu nước mà Tiêu Duệ mới rửa mặt, rửa chân cho hắn. Động tác của Tú Nhi rất thành thạo và rất nhẹ nhàng, vừa rửa vừa vuốt ve. Mà Tiêu Duệ thoải mái nhắm hai mắt lại hưởng thụ, từ từ dựa vào đệm trên giường.
Thấy cảnh này, Dương tam tỷ không khỏi thầm hâm mộ một tiếng, thầm nghĩ cuộc sống của kẻ có tiền thật là tốt. Muội phu thật biết hưởng thụ, thật diễm phúc. Xem ra đêm nào cũng có thị nữ hầu hạ bên cạnh. Nhìn xem, động tác của tiểu nha đầu này rất thành thạo.
Chờ Tú Nhi từ từ rửa chân cho Tiêu Duệ, lại hầu hạ Tiêu Duệ ngủ rồi chuẩn bị rời đi. Dương tam tỷ không còn hứng thú, sớm về phòng mình, ôm con mà ngủ. Nghe thấy Tú Nhi nhẹ nhàng đóng cửa hai căn phòng lại, Dương tam tỷ ngồi dậy, xốc chăn, vén màn nhìn về phía bên kia.
Bên kia đèn đã sớm tắt, sau rèm cửa thật dày vang lên tiếng thở rất say. Dương tam tỷ thất thần nhìn một lát, thực ra trong bóng đêm nàng không nhìn thấy gì hết. Thật lâu sau, mũi nàng nhíu nhíu lại mấy cái, hít một hơi thật sâu, mang theo tâm trạng phức tạp nằm xuống một lần nữa.
Đêm đó Tiêu Duệ ngủ rất ngon. Nhưng đêm đó Dương tam tỷ trằn trọc không thể ngủ, đến tận khi trời sáng nàng vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Day day hai mắt sưng đỏ chua xót, Dương tam tỷ nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, nhìn con đang ngủ say, vén rèm cửa, thật lâu không bước ra.
Lúc này không thể nói thiếu phụ muốn có chuyện gì với Tiêu Duệ. Chỉ có điều trong lòng thiếu phụ rất mong chờ và khát vọng với thiếu niên Lạc Dương này. Tiểu lang quân có tiền này có thể mang cuộc sống tốt đến cho mình và Dương gia không? Rốt cuộc có hay không? Có, từ trong lời muội muội nàng, không khó để nghe ra, muội phu của mình không chỉ là tài tử tiếng tăm lẫy lừng ở Lạc Dương, mà còn là một người có tiền. Vừa anh tuấn lại giàu có, còn có tài, lang quân như ý thế này sao mình không gặp chứ?
Nói tóm lại, trong lòng Dương tam tỷ đang rối loạn, loạn rối tinh rối mù, loạn đến độ không thể tưởng tượng.