“Đây là đàn Lyre, cứng rắn, gảy cũng không gảy được.” Manson cố gắng gảy dây đàn, lại không phát ra bất kì âm thanh nào.
“Đó là lý do mà trong truyền thuyết chỉ có Thần mới có thể gảy đó, ngốc!” Roger nhận lấy đàn Lyre, nói: “Trước tiên phải đi cất kỹ đã, để anh khỏi phải vất bừa bãi.”
“Đi đi đi.” Nhìn Roger vào buồng nhỏ trên tàu, Manson nhẹ giọng nói: “Tôi đâu có vất bừa bãi đâu.”
Vâng vâng vâng, là anh không cẩn thận đã ném mấy thuyền viên ở cảng, không cẩn thận đã ném một rương bảo thạch anh trai anh đưa cho, đã ném chìa khóa mật thất trên thuyền…
Chung Ly ở một bên im lặng thầm oán.
“Nói, Tu, cậu có nghe qua âm thanh khảy đàn Lyre chưa?” Một câu nói của Manson gợi lên hứng thú của Chung Ly.
Chung Ly và Manson hăng hái bừng bừng nhìn Siren. Siren gật đầu: “Mẫu thân ta từng khảy qua.”
“Thế sao, nó ra sao (^V^)!”
“Khó nghe.”
“Hả?” Nghe đáp án này Chung Ly hơi thất vọng, nhạc cụ của Thần nói sao cũng phải gảy ra âm thanh của thiên nhiên chứ.
“Rất khó nghe.” Siren xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu, “Đó là âm thanh khó nghe nhất mà ta từng nghe qua.”
Chung Ly và Manson liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hung tợn nói: “Lừa đảo!”
Đêm khuya.
Chung Ly trở lại giường của mình, mấy hôm nay Manson tăng cường giám thị, mấy người bên cạnh Chung Ly đều đi gác đêm cả. Một mình Chung Ly độc chiếm một mảng giường lớn.
“Thoải mái thoải mái.” Chung Ly trùm chăn nằm lỳ trên giường, đạp đạp nói thoải mái.
Lúc ngủ Chung Ly hoảng hốt, đột nhiên y cảm thấy có cái gì đó đè lên người mình, cực kì khó chịu. Chung Ly lấy tay đẩy một cái, vẫn đẩy không ra.
Chung Ly nhíu mày, mở mắt ra, liền sợ hết hồn. May mà đối phương che miệng mình, nếu không mấy người khác phỏng chừng đã bị đánh thức.
“Ao anh ở ây.” (Sao anh ở đây) bị bịt chặt miệng, Chung Ly chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nói một câu.
“Ngủ.” Siren nằm xuống, tiện thể xem Chung Ly như cái gối ôm.
“Đây không phải chỗ để anh ngủ.” Chung Ly hạ giọng nói.
“Chỗ này là phòng của thuyền viên, ta cũng là thuyền viên. Một mình ngươi chiếm nhiều chỗ như vậy, chia cho ta một chỗ là được. Đừng hẹp hòi.” Siren nhắm hai mắt lại, nằm lên cái gối của Chung Ly.
“Tôi đâu có hẹp hòi!” Chung Ly dời qua một bên, nhường cho Siren một khoảng trống. “Ngủ ngủ ngủ, đừng khách khí!”
Cánh tay dài của Siren giữ chặt, kéo Chung Ly lại. “Nằm xa vậy làm gì.”
Tôi dị ứng hải sản tươi sống được chưa…
“Ngươi muốn nghe tiếng đàn Lyre?”
“Ừ.” Chung Ly gật đầu.
“Hôm nào ta khảy cho ngươi nghe.”
“Anh cũng đâu phải Thần.” Chung Ly nói.
“Mẫu thân từng dạy ta, hải yêu và nhân ngư đều có thể khảy đàn.” Siren giải thích.
“À.” Chung Ly đáp một tiếng, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Kế tiếp chúng ta phải đi chỗ nào?”
“Tìm Thuyền U Linh.” Thanh âm Siren trầm trầm, có vẻ buồn ngủ.
Thuyền U Linh! ⊙▽⊙ Trong đầu Chung Ly liền xuất hiện một đống phim kinh dị của Mỹ.
“Nhất định rất kch thích.” Chung Ly vừa muốn hỏi Siren tin tức về thuyền U Linh nhiều hơn chút. Kết quả nhìn lại, tên kia lại ngủ đi mất.
“Mệt mỏi đến vậy…” Tính toán một chút, Chung Ly thở dài, có thể ngủ thì ngủ chút đi.