Cuộc sống ở Maryanne cũng không phải cứ luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Cũng như bây giờ.
Có mấy người xâm lăng Maryanne. Thập tự màu đen trên cánh tay áo, gương mặt phô trương ngông cuồng.
Manson không mấy ngạc nhiên nhìn đám người nọ. Không hề mang dáng vẻ uể oải thường ngày, cứ như đột nhiên bị cái gì đó nhập vào người. Con ngươi xanh biếc mang theo chút toan tính, lông mày cau chặt, trên gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Một hồi lâu, Manson đột nhiên lộ ra nụ cười vô lại. “Ông anh thân ái của ta lại muốn làm cái gì?”
Nâng mi, nhún vai, đao trong tay đã muốn ra khỏi vỏ. Hai mắt Chung Ly sáng lên, thuyền trưởng bọn họ cuối cùng cũng thành “cá mặn tung mình”… Ô! Mạnh mẽ vùng lên chứ!
“Manson tiên sinh, lần này thuyền trưởng chúng tôi là thật lòng muốn nhờ ngài giúp đỡ.” Người cầm đầu đưa lên một mảnh da trâu.
“Giúp đỡ? Ông anh của ta thể hiện thành ý như vậy sao? Phái mấy người đột nhập thuyền của ta?” Manson giật lấy tấm da trâu, mở ra, nhìn thoáng qua.
Đối phương không trả lời, chẳng qua là cười nhàn nhạt.
“Lăn đi, ta đã hiểu.” khép lại tấm da trâu, Manson lạnh lùng nói.
“Cám ơn tiên sinh, tôi sẽ chuyển lời cho thuyền trưởng đại nhân.” Người nọ cúi người nói.
“Ian, đưa họ đi.”
“Vâng.”
Mấy người họ được đưa đi.
Không khí trên thuyền chợt buông lỏng.
“Bọn họ muốn làm gì?” Roger lo lắng hỏi.
Manson lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, tôi sẽ xử lý tốt, đi thôi.”
“Hey! Anh giấu tôi!” Roger hét lớn. “Anh trai của anh chưa bao giờ có ý tốt.”
Manson vẫn lắc đầu, một mình đi vào khoang thuyền.
“An, anh trai thuyền trưởng là người thế nào?” Chung Ly hỏi An bên cạnh.
Trải qua một đoạn thời gian giằng co tạo thành, y cùng An đã trở thành bạn bè thân thiết. Bạn bè thân thiết… Đại khái đi…
An liếc Chung Ly một cái: “Là thứ cực kì đáng ghét. Là anh em cùng mẹ khác cha với thuyền trưởng, mẹ của thuyền trưởng trước khi chết đã nói, không cho phép anh em tàn sát lẫn nhau. Thuyền trưởng cũng không đếm xỉa đến gã. Sau này, gã rời khỏi Maryanne, thành lập đội ngũ của mình, cứ ở trên biển hoành hành bá đạo. Cứ luôn gây chuyện với thuyền trưởng.”
“Cứ như bọn ruồi nhặng?”
“Tóm lại là đám sâu bọ hôi thối.” An cực kì khinh thường nói. “Được rồi được rồi, nên làm việc thôi, nghe nói hôm nay có vài thuyền viên mới đến.”
Thuyền viên mới? Cũng đã lâu rồi Maryanne không tuyển thêm người.
“Wey wey wey, lại co quắp mặt rồi, thật khó coi.” An nhéo gò má Chung Ly, nói.
“Đại khái là thói quen đi… -_-” vẻ mặt gì đó thật khó khống chế.
Hôm nay Chung Ly và An được an bài nhiệm vụ đem cất hàng hóa. Định kỳ Maryanne sẽ bổ sung nước trái cây và thịt tươi.
“Gạo ( ̄﹃ ̄)” gạo, gạo, gạo.
Vẻ mặt Chung Ly có hơi buông lỏng.
“Ê, sao cái bản mặt lộ vẻ đ ộng tình vậy?” An vỗ vỗ người đang ngây ngẩn kia.
“Có gạo…” Chung Ly ngây ngốc chỉ túi gạo nói.
Đã năm y không thấy qua gạo rồi, vị mềm dẻo tiếp xúc với đầu lưỡi mang theo hương vị ngọt ngào… Mẹ, con không bao giờ… lãng phí lương thực nữa!
“Cái gì gạo? Đó là một người thương nhân búi tóc đen biểu diễn mới lạ, có lẽ cũng đến từ phương Đông giống anh, thấy thú vị nên chọn mua vài túi… A ê… Anh…” An trợn tròn mắt nhìn Chung Ly ôm túi gạo xông thẳng vào nhà bếp. Tốc độ cực nhanh khiến người khác chậc lưỡi hít hà. Nhìn còn một giỏ hoa quả lớn, An buồn thảm, thật muốn tẩn thằng nhóc kia một trận.
Ian đưa mấy người kia đi, đang chuẩn bị lên thuyền.
An thấy Ian, vội nói với theo: “Anh cao cao kia! Đúng vậy! Chính là anh, tới đây tới đây tới đây, khiêng hoa quả.”
Ian thấy mình bị chỉ điểm, chạy chậm lại. “Khiêng hoa quả sao?”
“Đúng vậy, cảm ơn!” An kiễng chân, cố gắng đến bả vai Ian, vỗ vỗ.
Thật là một thằng nhóc đáng yêu, Ian nhìn ánh mắt xinh đẹp của An, ôm lấy giỏ trái cây. “Không, không cần cảm ơn.”
Ơ, anh cao cao kia, đỏ mặt cái gì?
Chung Ly lôi lôi kéo kéo bao gạo cuối cùng cũng đến được nhà bếp.
Từng là thiếu niên tốt ở thế kỉ , Chung Ly trừ việc nấu mì gói, sở trường là nấu cơm.
Bây giờ không có nồi cơm điện, quả là phiền phức, nhưng không cản được nhiệt tình của Chung Ly.
Gặp phải món ăn quen thuộc, hồi ức trước đây chậm rãi xuất hiện.
Thậm chí Chung Ly nhớ đến ca khúc được yêu thích trước kia, một mình lẩm nhẩm hát lên.
Ngoài cửa.
Thuyền viên C: Lão đại, thằng nhóc Arthur điên rồi sao?
A Đạo Phu: Chỉ mong nó đừng đốt luôn cái nhà bếp…
Thuyền viên C: Lão đại sao anh có thể dung túng anh ta như vậy?
A Đạo Phu: Đoán đi.
Thuyền viên C: Bởi vì anh ta là con riêng của anh?
A Đạo Phu: Đừng coi mấy quyển sách kì quái bán ở chợ, trưa nay ăn cá mặn, để mày tỉnh táo chút.
Thuyền viên C: Q_Q